Sáu người bệnh, mỗi bên ba người, không ai tranh nhau, tiện tay bảo đưa ba người vào lều cấp cứu của mình, sau đó ai làm việc nấy.
Giang Khương không muốn tranh, bốn người, hai người một bên, mỗi bên ba người, nếu không phải những bệnh nhân này đều phải xử lý gấp thì hắn còn ước gì toàn bộ đều được đưa cho hai vị đối diện. Sáng nay hắn cũng chú ý đến hai vị đối diện, quả thật không phải người tầm thường, ít nhất thì cũng là lần đầu tiên Giang Khương nhìn thấy thầy thuốc nào có thể lợi hại như vậy ở độ tuổi này. Ách, đương nhiên là ngoại trừ hắn ra.
Vậy nên một số bệnh nhân hắn rất yên tâm giao cho hai vị thầy thuốc siêu cấp ở đối diện, bên hắn thoải mái hơn một chút cũng chẳng có gì lạ.
Còn về Tôn Nghị và Vương Mịch lại không nghĩ vậy, sáu người bệnh, bọn họ ước gì có thể kéo hết về lều bên mình. Bọn họ đến đây tham gia sát hạch, vốn đã muốn chưa bệnh cho nhiều người một chút, khi thông qua sát hạch mới có thể giành được điểm kiểm tra đánh giá cao hơn. Nếu không anh ở đây nhàn nhã xem bệnh cho mấy người, làm mấy phẫu thuật nhỏ gì đó thì sao có thể thể hiện được anh có tư cách tăng cấp y sĩ thực tập.
“Chết tiệt”. Mặc dù muốn kéo thêm hai người nhưng thấy Giang Khương động tác nhanh nhẹn lôi ba người đi, Tôn Nghị không khỏi thầm mắng một tiếng. Nếu không phải bây giờ anh ta không cách nào chào hỏi với các ban ngành có liên quan ở bên này thì anh ta nhất định sẽ yêu cầu các ban ngành có liên quan đuổi tên họ Giang chết tiệt này đi. Tôn Nghị sờ cái bụng trống một nửa của mình, càng ngày càng thấy không vừa mắt tên lang trung này, dựa vào đâu mà tên đó ăn no căng bụng rồi mới làm việc mà anh ta phải nửa đói bụng chứ, bà nó.
- Anh nhớ điểm quan trọng khi cầm máu, nếu không được thì mở to kiềm ra một chút.
Giang Khương vừa động tác nhanh nhẹn xử lý người bệnh trong tay mình, vừa nhắc nhở thầy thuốc Đào đang khâu thắt mạch máu.
- Hãy tin vào chính mình, mấy hôm nay anh đã rất thành thạo rồi.
- Ừ ừ.
Thầy thuốc Đào vừa trả lời, vừa mở to mắt, qua lớp kính dày, anh ta nhìn chằm chằm vào vết thương trước mặt, cẩn thận đưa kiềm ra. Mấy ngày này anh ta đã không còn không có kinh nghiệm như một hai ngày trước nữa. Là một thầy thuốc khoa nội, bây giờ anh ta rất tự tin mình chắc chắn là thầy thuốc khoa chấn thương tốt nhất trong số các thầy thuốc khoa nội của huyện Lỗ Sơn.
Sau khi lưu loát xử lý sơ bộ cho người bệnh trong tay mình, đảm bảo trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa, Giang Khương hài lòng khẽ thở ra, sau đó đi về phía người bệnh thứ ba. Lúc này vẫn chưa nghe thấy thầy thuốc Đào nhờ mình trợ giúp nên tâm trạng Giang Khương rất vui, bắt đầu xử lý người bệnh thứ ba. Niềm vui của hắn đến từ sự trưởng thành của thầy thuốc Đào, Giang Khương có ấn tượng rất tốt đối với thầy thuốc Đào chăm chỉ có trách nhiệm này, vị thầy thuốc Đào này hoàn toàn có tiềm năng trở thành thầy thuốc ưu tú nhất. Thầy thuốc Đào không hề biết trong lòng thầy thuốc Giang mà mình ngưỡng mộ này lại đánh giá mình cao như vậy. Có lẽ trong mắt anh ta, là một thầy thuốc, làm một số việc vào lúc này cũng là chuyện nên làm.
- Vương Mịch, người này chúng ta có thể tu bổ một chút.
Nhìn cơ quan nội tạng trong khoang bụng, sắc mặt Tôn Nghị bắt đầu trở nên ngưng trọng. Lúc này Vương Mịch đang đeo khẩu trang, mũ chỉnh tề, mặc quần áo phẫu thuật dùng một lần, chỉ lộ ra đôi mắt xinh đẹp. Sau khi tiến sát qua, nhìn một cái, sắc mặt Vương Mịch cũng khẽ biến, đôi mi thanh tú khẽ nhíu, nói:
- Chưa chắc đã đủ máu, tôi đi tìm Giang Khương!
- Không kịp đi tìm hắn ta đâu, chắc lát nữa sẽ chảy càng nhiều máu.
Tôn Nghị cực kỳ không thích Giang Khương, nghe thấy Vương Mịch lại định đi tìm tên đó nhờ giúp đỡ, lập tức hừ giọng nói:
- Tranh thủ thời gian, chúng ta bắt đầu!
Vương Mịch do dự một lát nhưng thấy Tôn Nghị đã bắt đầu chuẩn bị đồ rồi nên đành gật gật đầu, mở rộng khoang bụng ra một chút, bắt đầu chuẩn bị tu bổ. Cô ta từng làm không ít những phẫu thuật như vậy nhưng đầu tiên không ngờ tình hình lại nghiêm trọng như vậy, dù chuẩn bị 800ml máu nhưng phẫu thuật như thế này chưa chắc đã đủ.
Nhưng lúc này Tôn Nghị nói cũng không sai, chỉ cần không quá đen đủi thì chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.
- Đến đây, tôi chuẩn bị xong rồi, bắt đầu khâu lại.
Tôn Nghị giơ tay ra, khẽ nâng lá lách, trầm giọng nói.
Vương Mịch cẩn thận cầm kìm kẹp kim, bắt đầu khâu lại. Đối mặt với cơ quan nội tạng cực kỳ yếu ớt này, mặc dù cô ta cũng từng tiếp xúc không ít lần nhưng vẫn không dám coi thường.
Năm phút sau, Vương Mịch chậm rãi thu tay lại, khẽ thở hắt ra, thả lỏng nói:
- Xong rồi.
- Ừ.
Đương nhiên Tôn Nghị cũng nhìn thấy, Vương Mịch khâu lại tương đối tốt. Anh ta cũng lập tức cười thu tay lại.
Chỉ là sau khi anh ta thu tay lại, không chú ý đến trên tay mình hình như dính đầy chất lỏng màu đỏ tươi.
- Được rồi, rửa đi, chuẩn bị đóng bụng, một cuộc phẫu thuật hoàn hảo.
Nhìn Vương Mịch, Tôn Nghị tự đắc cười, mặc dù người khâu là Vương Mịch nhưng quyết định anh ta đưa ra có tác dụng rất quan trọng, nếu không nếu thật sự phải đợi máu đến thì không biết liệu có xảy ra vấn đề gì không. Bây giờ cuộc phẫu thuật này làm xong rồi, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một lát. Hơn nữa hai người có thể hoàn thành phẫu thuật tu bổ lá lách trong điều kiện như thế này chắc sẽ được tăng thêm không ít điểm.
Có thể thuận lợi hoàn thành phẫu thuật nên lúc này Vương Mịch cũng thấy rất vui, ít nhất cũng không xuất hiện phiền phức mà cô ta dự đoán.
- Được, chuẩn bị đóng bụng.
Vương Mịch gật gật đầu, sau đó lấy máy rửa ra bắt đầu rửa khoang bụng, đợi hai ba phút rửa sạch là có thể đóng bụng hoàn thành phẫu thuật.
Có điều cô ta vừa cho nước vào khoang bụng liền thấy một màu đỏ sẫm bắt đầu lan tràn trong nước.
- Ấy? Vừa nãy sao lại chảy nhiều máu thế?
Vương Mịch có chút kinh ngạc nói.
- Hử?
Nghe thấy Vương Mịch nói vậy, Tôn Nghị cũng tiến sát qua nhìn, hơi nhíu mày nói:
- Chắc vậy, không sao đâu, rửa đi, rửa vài lần là được.
Vương Mịch tán thành, gật gật đầu, sau đó lại lần nữa bấm máy rửa, lại hòa tan màu đỏ thẫm đó lần nữa. Đồng thời cô ta lại bấm nút hút vào, hút hết nước máu này đi.
Nhưng sau khi lặp đi lặp lại như vậy hai lần, Vương Mịch lại phát hiện nước cho vào vẫn có màu đỏ sẫm.
- Chuyện gì vậy?
Trái tim Vương Mịch chợt thắt lại, cô ta đã rửa hai ba lần rồi, theo lý mà nói thì dù là máu tích tụ trong khoang bụng thì lúc này dù không được rửa sạch thì cũng không đến nỗi màu đậm như vậy. Cô ta vội hút sạch nước máu rồi lại lần nữa phun nước vào rửa.
Nhưng lần này nước cho vào rất nhanh lại lần nữa biến thành màu đỏ sẫm.
Mặt Vương Mịch trong nháy mắt liền trắng bệch. Cô ta không dám rửa nữa, vội hút sạch nước bên trong rồi trầm giọng nói:
- Tôn Nghị, xảy ra vấn đề rồi.
- Hả? Vấn đề gì?
Tôn Nghị ở bên cạnh đang xỏ chỉ, chuẩn bị khâu không hề ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, thuận miệng hỏi.
Vương Mịch quay đầu nhìn Tôn Nghị một cái, lúc này mới chú ý đến vết màu đỏ sẫm trên găng tay bên trái của anh ta, vẻ mặt lại biến đổi, vội nói:
- Mau, phía sau lá lách có vết nứt, mau mau.
Lúc này vẻ mặt Tôn Nghị cũng thay đổi, ném kiềm kẹp kim trong tay đi, nhìn nhìn nước máu đậm đặc trong khoang bụng, cả kinh, vội thò tay vào, đang định nâng lá lách lên thì Vương Mịch lại kéo lại, trầm giọng nói:
- Để tôi.
Nhìn Vương Mịch cẩn thận thò tay vào mò, sắc mặt Tôn Nghị lại biến đổi. Anh ta biết rõ lúc đầu khi kiểm tra không hề nghiêm trọng như vậy, cũng không chảy nhiều máu thế, nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện nhiều nước máu như vậy thì chỉ có một khả năng.
Khi anh ta nâng lá lách lên đã quá sơ ý, không chú ý đến bên trong đã bị thương, sau đó vì động tác của anh ta nên vị trí bị thương đó bị kéo ra một vết rách. Lúc đầu vì tay anh ta nâng, vừa vặn chặn chỗ đó nên mới không chảy máu.
Cùng với việc ngón tay đang mò mẫm, tay Vương Mịch đột nhiên cứng đờ, sau đó vội nói với Tôn Nghị ở bên cạnh:
- Mau, gel cầm máu.
- Gel cầm máu?
Tôn Nghị sửng sốt, lập tức phản ứng nói:
- Không có, sao chúng ta có được, cái này chỉ viện mới có!
Nghe thấy Tôn Nghị nói vậy, cả người Vương Mịch run lên, nhìn túi máu đã sắp chảy hết, cô ta vội rút tay về, chạy ra bên ngoài gấp giọng nói:
- Mau, anh mau tiêm chất xúc tác cầm máu vào đi, tôi đi tìm máu.
Lúc này Tôn Nghị cũng choáng váng, anh ta biết rõ tính nghiêm trọng của chuyện này, vội luống cuống tay chân tìm chất xúc tác cầm máu, tiêm vào trong mạch máu của người bệnh. Anh ta vừa tiêm vừa cực kỳ buồn bực, nếu lần này xảy ra vấn đề thật thì lần sát hạch này của anh ta và Vương Mịch chắc chắn thất bại.
Nhớ đến việc ông ngoại mình đã mất bao công sức để mình và Vương Mịch tham gia sát hạch trước hai năm, nếu không qua thì mình và Vương Mịch chắc chắn sẽ phải quay về, đợi hai năm sau mới lại có cơ hội. Nghĩ đến đây, Tôn Nghị còn có cả suy nghĩ muốn giết người, nên biết là ông ngoại vì muốn hai vị thiên y sư khác gật đầu đồng ý chuyện này đã mất nhân tình lớn thế nào đâu.
- Thầy thuốc Giang, thầy thuốc Giang!
Giang Khương đã xử lý xong ba người bệnh, đang truyền dịch cho người bệnh trong lều thì nghe thấy tiếng kêu lo lắng của Vương Mịch. Hắn ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn thoáng qua Vương Mịch đang mặc quần áo phẫu thuật, trong lòng cũng cả kinh, vội vàng bỏ việc đang làm lại, hỏi:
- Thầy thuốc Vương, làm sao vậy?
- Máu, chúng tôi cần rất nhiều máu nhóm O, mau!
Vương Mịch nói rất nhanh, người bên cạnh nghe thấy thanh âm lo lắng của cô ta liền biết chuyện rất nghiêm trọng.
- Máu nhóm O? Không phải đã chuẩn bị cho các cô 800ml rồi sao?
Nhìn dáng vẻ nóng lòng của Vương Mịch, Giang Khương cũng không dám chần chừ, vừa sải bước đi ra ngoài lều vừa trầm giọng hỏi.
- Dùng hết rồi lá lách người bệnh bị vỡ, chúng tôi tu bổ một chỗ nhưng lại bị vỡ lần nữa.
Đối với một y sĩ kiến tập mà nói, không ai dám chơi chữ trong chuyện này, không ai dám giấu giếm bệnh tình vì nếu bị phát hiện ra thì kết quả chính là người này trực tiếp bị khai trừ.
- Cái gì? Vỡ lá lách sao không nói sớm, chưa chuẩn bị xong mà các cô đã dám làm phẫu thuật sao?
Vẻ mặt Giang Khương lập tức trầm xuống, đây đúng là lấy tính mạng người bệnh ra làm trò đùa mà.
Giang Khương không muốn tranh, bốn người, hai người một bên, mỗi bên ba người, nếu không phải những bệnh nhân này đều phải xử lý gấp thì hắn còn ước gì toàn bộ đều được đưa cho hai vị đối diện. Sáng nay hắn cũng chú ý đến hai vị đối diện, quả thật không phải người tầm thường, ít nhất thì cũng là lần đầu tiên Giang Khương nhìn thấy thầy thuốc nào có thể lợi hại như vậy ở độ tuổi này. Ách, đương nhiên là ngoại trừ hắn ra.
Vậy nên một số bệnh nhân hắn rất yên tâm giao cho hai vị thầy thuốc siêu cấp ở đối diện, bên hắn thoải mái hơn một chút cũng chẳng có gì lạ.
Còn về Tôn Nghị và Vương Mịch lại không nghĩ vậy, sáu người bệnh, bọn họ ước gì có thể kéo hết về lều bên mình. Bọn họ đến đây tham gia sát hạch, vốn đã muốn chưa bệnh cho nhiều người một chút, khi thông qua sát hạch mới có thể giành được điểm kiểm tra đánh giá cao hơn. Nếu không anh ở đây nhàn nhã xem bệnh cho mấy người, làm mấy phẫu thuật nhỏ gì đó thì sao có thể thể hiện được anh có tư cách tăng cấp y sĩ thực tập.
“Chết tiệt”. Mặc dù muốn kéo thêm hai người nhưng thấy Giang Khương động tác nhanh nhẹn lôi ba người đi, Tôn Nghị không khỏi thầm mắng một tiếng. Nếu không phải bây giờ anh ta không cách nào chào hỏi với các ban ngành có liên quan ở bên này thì anh ta nhất định sẽ yêu cầu các ban ngành có liên quan đuổi tên họ Giang chết tiệt này đi. Tôn Nghị sờ cái bụng trống một nửa của mình, càng ngày càng thấy không vừa mắt tên lang trung này, dựa vào đâu mà tên đó ăn no căng bụng rồi mới làm việc mà anh ta phải nửa đói bụng chứ, bà nó.
- Anh nhớ điểm quan trọng khi cầm máu, nếu không được thì mở to kiềm ra một chút.
Giang Khương vừa động tác nhanh nhẹn xử lý người bệnh trong tay mình, vừa nhắc nhở thầy thuốc Đào đang khâu thắt mạch máu.
- Hãy tin vào chính mình, mấy hôm nay anh đã rất thành thạo rồi.
- Ừ ừ.
Thầy thuốc Đào vừa trả lời, vừa mở to mắt, qua lớp kính dày, anh ta nhìn chằm chằm vào vết thương trước mặt, cẩn thận đưa kiềm ra. Mấy ngày này anh ta đã không còn không có kinh nghiệm như một hai ngày trước nữa. Là một thầy thuốc khoa nội, bây giờ anh ta rất tự tin mình chắc chắn là thầy thuốc khoa chấn thương tốt nhất trong số các thầy thuốc khoa nội của huyện Lỗ Sơn.
Sau khi lưu loát xử lý sơ bộ cho người bệnh trong tay mình, đảm bảo trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa, Giang Khương hài lòng khẽ thở ra, sau đó đi về phía người bệnh thứ ba. Lúc này vẫn chưa nghe thấy thầy thuốc Đào nhờ mình trợ giúp nên tâm trạng Giang Khương rất vui, bắt đầu xử lý người bệnh thứ ba. Niềm vui của hắn đến từ sự trưởng thành của thầy thuốc Đào, Giang Khương có ấn tượng rất tốt đối với thầy thuốc Đào chăm chỉ có trách nhiệm này, vị thầy thuốc Đào này hoàn toàn có tiềm năng trở thành thầy thuốc ưu tú nhất. Thầy thuốc Đào không hề biết trong lòng thầy thuốc Giang mà mình ngưỡng mộ này lại đánh giá mình cao như vậy. Có lẽ trong mắt anh ta, là một thầy thuốc, làm một số việc vào lúc này cũng là chuyện nên làm.
- Vương Mịch, người này chúng ta có thể tu bổ một chút.
Nhìn cơ quan nội tạng trong khoang bụng, sắc mặt Tôn Nghị bắt đầu trở nên ngưng trọng. Lúc này Vương Mịch đang đeo khẩu trang, mũ chỉnh tề, mặc quần áo phẫu thuật dùng một lần, chỉ lộ ra đôi mắt xinh đẹp. Sau khi tiến sát qua, nhìn một cái, sắc mặt Vương Mịch cũng khẽ biến, đôi mi thanh tú khẽ nhíu, nói:
- Chưa chắc đã đủ máu, tôi đi tìm Giang Khương!
- Không kịp đi tìm hắn ta đâu, chắc lát nữa sẽ chảy càng nhiều máu.
Tôn Nghị cực kỳ không thích Giang Khương, nghe thấy Vương Mịch lại định đi tìm tên đó nhờ giúp đỡ, lập tức hừ giọng nói:
- Tranh thủ thời gian, chúng ta bắt đầu!
Vương Mịch do dự một lát nhưng thấy Tôn Nghị đã bắt đầu chuẩn bị đồ rồi nên đành gật gật đầu, mở rộng khoang bụng ra một chút, bắt đầu chuẩn bị tu bổ. Cô ta từng làm không ít những phẫu thuật như vậy nhưng đầu tiên không ngờ tình hình lại nghiêm trọng như vậy, dù chuẩn bị 800ml máu nhưng phẫu thuật như thế này chưa chắc đã đủ.
Nhưng lúc này Tôn Nghị nói cũng không sai, chỉ cần không quá đen đủi thì chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.
- Đến đây, tôi chuẩn bị xong rồi, bắt đầu khâu lại.
Tôn Nghị giơ tay ra, khẽ nâng lá lách, trầm giọng nói.
Vương Mịch cẩn thận cầm kìm kẹp kim, bắt đầu khâu lại. Đối mặt với cơ quan nội tạng cực kỳ yếu ớt này, mặc dù cô ta cũng từng tiếp xúc không ít lần nhưng vẫn không dám coi thường.
Năm phút sau, Vương Mịch chậm rãi thu tay lại, khẽ thở hắt ra, thả lỏng nói:
- Xong rồi.
- Ừ.
Đương nhiên Tôn Nghị cũng nhìn thấy, Vương Mịch khâu lại tương đối tốt. Anh ta cũng lập tức cười thu tay lại.
Chỉ là sau khi anh ta thu tay lại, không chú ý đến trên tay mình hình như dính đầy chất lỏng màu đỏ tươi.
- Được rồi, rửa đi, chuẩn bị đóng bụng, một cuộc phẫu thuật hoàn hảo.
Nhìn Vương Mịch, Tôn Nghị tự đắc cười, mặc dù người khâu là Vương Mịch nhưng quyết định anh ta đưa ra có tác dụng rất quan trọng, nếu không nếu thật sự phải đợi máu đến thì không biết liệu có xảy ra vấn đề gì không. Bây giờ cuộc phẫu thuật này làm xong rồi, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một lát. Hơn nữa hai người có thể hoàn thành phẫu thuật tu bổ lá lách trong điều kiện như thế này chắc sẽ được tăng thêm không ít điểm.
Có thể thuận lợi hoàn thành phẫu thuật nên lúc này Vương Mịch cũng thấy rất vui, ít nhất cũng không xuất hiện phiền phức mà cô ta dự đoán.
- Được, chuẩn bị đóng bụng.
Vương Mịch gật gật đầu, sau đó lấy máy rửa ra bắt đầu rửa khoang bụng, đợi hai ba phút rửa sạch là có thể đóng bụng hoàn thành phẫu thuật.
Có điều cô ta vừa cho nước vào khoang bụng liền thấy một màu đỏ sẫm bắt đầu lan tràn trong nước.
- Ấy? Vừa nãy sao lại chảy nhiều máu thế?
Vương Mịch có chút kinh ngạc nói.
- Hử?
Nghe thấy Vương Mịch nói vậy, Tôn Nghị cũng tiến sát qua nhìn, hơi nhíu mày nói:
- Chắc vậy, không sao đâu, rửa đi, rửa vài lần là được.
Vương Mịch tán thành, gật gật đầu, sau đó lại lần nữa bấm máy rửa, lại hòa tan màu đỏ thẫm đó lần nữa. Đồng thời cô ta lại bấm nút hút vào, hút hết nước máu này đi.
Nhưng sau khi lặp đi lặp lại như vậy hai lần, Vương Mịch lại phát hiện nước cho vào vẫn có màu đỏ sẫm.
- Chuyện gì vậy?
Trái tim Vương Mịch chợt thắt lại, cô ta đã rửa hai ba lần rồi, theo lý mà nói thì dù là máu tích tụ trong khoang bụng thì lúc này dù không được rửa sạch thì cũng không đến nỗi màu đậm như vậy. Cô ta vội hút sạch nước máu rồi lại lần nữa phun nước vào rửa.
Nhưng lần này nước cho vào rất nhanh lại lần nữa biến thành màu đỏ sẫm.
Mặt Vương Mịch trong nháy mắt liền trắng bệch. Cô ta không dám rửa nữa, vội hút sạch nước bên trong rồi trầm giọng nói:
- Tôn Nghị, xảy ra vấn đề rồi.
- Hả? Vấn đề gì?
Tôn Nghị ở bên cạnh đang xỏ chỉ, chuẩn bị khâu không hề ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, thuận miệng hỏi.
Vương Mịch quay đầu nhìn Tôn Nghị một cái, lúc này mới chú ý đến vết màu đỏ sẫm trên găng tay bên trái của anh ta, vẻ mặt lại biến đổi, vội nói:
- Mau, phía sau lá lách có vết nứt, mau mau.
Lúc này vẻ mặt Tôn Nghị cũng thay đổi, ném kiềm kẹp kim trong tay đi, nhìn nhìn nước máu đậm đặc trong khoang bụng, cả kinh, vội thò tay vào, đang định nâng lá lách lên thì Vương Mịch lại kéo lại, trầm giọng nói:
- Để tôi.
Nhìn Vương Mịch cẩn thận thò tay vào mò, sắc mặt Tôn Nghị lại biến đổi. Anh ta biết rõ lúc đầu khi kiểm tra không hề nghiêm trọng như vậy, cũng không chảy nhiều máu thế, nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện nhiều nước máu như vậy thì chỉ có một khả năng.
Khi anh ta nâng lá lách lên đã quá sơ ý, không chú ý đến bên trong đã bị thương, sau đó vì động tác của anh ta nên vị trí bị thương đó bị kéo ra một vết rách. Lúc đầu vì tay anh ta nâng, vừa vặn chặn chỗ đó nên mới không chảy máu.
Cùng với việc ngón tay đang mò mẫm, tay Vương Mịch đột nhiên cứng đờ, sau đó vội nói với Tôn Nghị ở bên cạnh:
- Mau, gel cầm máu.
- Gel cầm máu?
Tôn Nghị sửng sốt, lập tức phản ứng nói:
- Không có, sao chúng ta có được, cái này chỉ viện mới có!
Nghe thấy Tôn Nghị nói vậy, cả người Vương Mịch run lên, nhìn túi máu đã sắp chảy hết, cô ta vội rút tay về, chạy ra bên ngoài gấp giọng nói:
- Mau, anh mau tiêm chất xúc tác cầm máu vào đi, tôi đi tìm máu.
Lúc này Tôn Nghị cũng choáng váng, anh ta biết rõ tính nghiêm trọng của chuyện này, vội luống cuống tay chân tìm chất xúc tác cầm máu, tiêm vào trong mạch máu của người bệnh. Anh ta vừa tiêm vừa cực kỳ buồn bực, nếu lần này xảy ra vấn đề thật thì lần sát hạch này của anh ta và Vương Mịch chắc chắn thất bại.
Nhớ đến việc ông ngoại mình đã mất bao công sức để mình và Vương Mịch tham gia sát hạch trước hai năm, nếu không qua thì mình và Vương Mịch chắc chắn sẽ phải quay về, đợi hai năm sau mới lại có cơ hội. Nghĩ đến đây, Tôn Nghị còn có cả suy nghĩ muốn giết người, nên biết là ông ngoại vì muốn hai vị thiên y sư khác gật đầu đồng ý chuyện này đã mất nhân tình lớn thế nào đâu.
- Thầy thuốc Giang, thầy thuốc Giang!
Giang Khương đã xử lý xong ba người bệnh, đang truyền dịch cho người bệnh trong lều thì nghe thấy tiếng kêu lo lắng của Vương Mịch. Hắn ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn thoáng qua Vương Mịch đang mặc quần áo phẫu thuật, trong lòng cũng cả kinh, vội vàng bỏ việc đang làm lại, hỏi:
- Thầy thuốc Vương, làm sao vậy?
- Máu, chúng tôi cần rất nhiều máu nhóm O, mau!
Vương Mịch nói rất nhanh, người bên cạnh nghe thấy thanh âm lo lắng của cô ta liền biết chuyện rất nghiêm trọng.
- Máu nhóm O? Không phải đã chuẩn bị cho các cô 800ml rồi sao?
Nhìn dáng vẻ nóng lòng của Vương Mịch, Giang Khương cũng không dám chần chừ, vừa sải bước đi ra ngoài lều vừa trầm giọng hỏi.
- Dùng hết rồi lá lách người bệnh bị vỡ, chúng tôi tu bổ một chỗ nhưng lại bị vỡ lần nữa.
Đối với một y sĩ kiến tập mà nói, không ai dám chơi chữ trong chuyện này, không ai dám giấu giếm bệnh tình vì nếu bị phát hiện ra thì kết quả chính là người này trực tiếp bị khai trừ.
- Cái gì? Vỡ lá lách sao không nói sớm, chưa chuẩn bị xong mà các cô đã dám làm phẫu thuật sao?
Vẻ mặt Giang Khương lập tức trầm xuống, đây đúng là lấy tính mạng người bệnh ra làm trò đùa mà.
Danh sách chương