Sau khi Tỉnh trưởng La rời đi, Tỉnh trưởng Bạch liền nhờ Giang Khương khám lại cho lão thái thái và vợ của mình một lần. Đợi sau khi Giang Khương kiểm tra xong, lúc này mới mời Giang Khương ra ngoài phòng khách ngồi, cẩn thận hỏi:   

- Bác sĩ Giang, cậu cảm thấy tình huống của mẹ tôi bây giờ thế nào rồi?   

Giang Khương cười nói:   

- Bà phẫu thuật cũng đã được năm ngày, tình huống khôi phục xem như rất tốt. Chỉ cần điều dưỡng thật kỹ, khoảng chừng nửa tháng là có thể xuất viện. Chú ý dinh dưỡng cho bà, đồng thời kiên trì dùng thuốc trung y. Nhiều nhất là nửa năm là khôi phục như bình thường.   

- Nửa năm? Sẽ hồi phục như bình thường sao?   

Nghe Giang Khương nói, Tỉnh trưởng Bạch hưng phấn hẳn lên. Phải biết rằng mẹ của ông đã hơn tám mươi. Một người tuổi lớn như vậy mà làm phẫu thuật, lại còn mất máu trầm trọng, nửa năm là có thể khôi phục như bình thường, thật sự khiến cho ông hài lòng vô cùng.   

Giang Khương gật đầu nói:   

- Chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hẳn sức khỏe của bà còn tốt hơn so với trước khi phẫu thuật vài phần.   

Đây không phải là nói đùa. Có Sơn Tham lâu năm dùng để bồi bổ huyết khí, dù thế nào cũng sẽ hồi phục được sức khỏe.   

Nghe giọng điệu tự tin của Giang Khương, Tỉnh trưởng Bạch cũng thoáng thả lỏng tinh thần, sau đó lại hỏi:   

- Còn chứng đau nửa đầu của vợ tôi, cậu cảm thấy như thế nào?   

Đối với chuyện này, Giang Khương chần chừ một chút, sau đó nói:   

- Để tôi cố hết sức. Sau một tháng, cho dù không thể trị hết, nhưng tỷ lệ phát tác của Bạch phu nhân sẽ giảm, hơn nữa sự đau đớn khi phát tác cũng không còn nhiều như lúc trước.   

- Ừm, không tệ, không tệ.   

Mặc dù Giang Khương không nói là nhất định có thể trị hết, nhưng tỷ lệ tái phát cộng cơn đau sẽ giảm bớt, vậy là đã tốt lắm rồi. Dù sao, bây giờ ngoại trừ loại thuốc của Mỹ kia có thể miễn cưỡng khống chế thì không còn loại thuốc nào khác.   

Tỉnh trưởng Bạch mỉm cười nhìn Giang Khương, gương mặt hiện lên sự hài lòng, nắm tay Giang Khương thật chặt:   

- Bác sĩ Giang, một tháng kế tiếp làm phiền cậu rồi.   

- Tỉnh trưởng quá khách khí rồi. Giúp người bệnh giảm bớt cơn đau là chức trách của thầy thuốc chúng tôi.   

Giang Khương mỉm cười.   

- Không sai, không sai. Bác sĩ Giang, cậu đúng là không tệ.   

Tỉnh trưởng Bạch nhìn Giang Khương, có chút thưởng thức.   

Sau bữa cơm trưa, Hồ lão đã trở về. Nhìn vẻ mặt tràn đầy ánh sáng của Hồ lão, người trong phòng khám cũng tràn đầy nghi hoặc, không biết Hồ lão đã gặp được chuyện tốt gì.   

Chỉ có Giang Khương là biết, được dùng cơm chung với Chủ nhiệm Ngô chính là một vinh hạnh khó lường.   

Nhìn Hồ lão ngồi trên ghế, vẫn không ức chế được sự hưng phấn trong lòng, Trương Nhạc nhịn không được hỏi:   

- Hôm nay sư phụ có chuyện gì vui à?   

Hồ lão đắc ý vuốt râu cười:   

- Không có gì, chỉ là gặp lại người bạn cũ, uống hai chén rượu mà thôi.   

- Bạn cũ? Uống hai chén?   

Giang Khương cũng lên tiếng hỏi:   

- Sư phụ, người quen biết Chủ nhiệm Ngô, sao trước kia không nghe người nhắc đến?   

- Chủ nhiệm Ngô? Chính là Chủ nhiệm Ngô Nguyên đến tham gia buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường của đại học Đông Nguyên?   

Nghe Giang Khương hỏi, Trương Nhạc chấn động, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hồ lão.   

Hồ lão vuốt râu mỉm cười gật đầu.   

- Sư phụ, không phải trước kia người từng cứu mạng Chủ nhiệm Ngô đấy chứ?  

Giang Khương đột nhiên hỏi.   

- Đúng vậy.   

Hồ lão lại vuốt chòm râu, sau đó cười nói:   

- Năm mươi năm trước, ông ấy đã từng làm việc ở đây, đồng thời cũng từng ở nhà chúng ta. Lần gặp cuối cùng đã là mười năm trước. Nhưng khi nghe ta nhắc tới, ông ấy liền nhận ra ta ngay.   

Nói đến đây, Hồ lão cảm thán nói:   

- Mặc dù rất nhiều năm không gặp, nhưng cũng không có gì là xa lánh cả. Ông ấy còn cố tình để lại phương thức liên lạc, bảo khi nào rảnh rỗi sẽ tìm ta tụ họp.   

- Ồ, thì ra là như vậy.   

Nghe Hồ lão nói, Giang Khương âm thầm gật đầu. Nếu không có thân phận người giúp đỡ lãnh đạo, cho dù là lãnh đạo đã về hưu cũng không có khả năng đến gần.   

- Sư phụ, cũng là người lợi hại. Ngay cả Chủ nhiệm Ngô cũng quen biết.   

Trương Nhạc ở bên cạnh cảm thán. Đối với y mà nói, nhân vật như vậy cũng chỉ có thể nhìn thấy trên tivi. Không có mấy ai có đủ sức nặng để tạo được mối quan hệ với họ.   

Giang Khương thật ra lại không quan tâm. Đây đơn thuần chỉ là cảnh giới của mỗi người khác nhau mà thôi.   

Sau khi ăn tối xong, Giang Khương nói với Hồ lão:   

- Sư phụ, hôm nay trường Đông Nguyên có bữa tiệc tối, con cũng muốn đi xem.   

- Đi đi, đi đi. Hôm nay sẽ rất náo nhiệt, lại còn có rất nhiều tiểu cô nương xinh đẹp.   

Hồ lão cười ha hả, sau đó quay sang Trương Nhạc:   

- Trương Nhạc, con cũng đi luôn đi.   

- Dạ? Vâng, cảm ơn sư phụ.   

Trương Nhạc vốn phải ở lại trực tối nay, nghe được lời này, gương mặt không khỏi hiện lên chút hưng phấn.   

Thấy đã đến 7h30, hai người liền bước qua trường đại học.   

Hôm nay trường Đông Nguyên đặc biệt náo nhiệt. Hơn nữa, đèn màu giăng khắp nơi, đặc biệt là ở sân vận động, chiếu sáng khu vực như ban ngày.   

Xung quanh mở nhạc ầm ĩ. Mặc dù còn chưa đến giờ tiệc tối bắt đầu, nhưng sân vận động đã tràn ngập con người. Đám nam sinh chạy tán loạn chung quanh, tìm kiếm cơ hội đến gần các học muội.   

- Gái đẹp thật là nhiều.   

Trương Nhạc nhìn mỹ nữ trong sân, sau đó nhìn Giang Khương, hâm mộ nói:   

- Giang Khương, cứ cách ngày cậu lại được đến đây gặp mặt nhiều mỹ nữ xinh đẹp như thế, rốt cuộc đã cua được mấy em rồi?   

Nhìn gương mặt vừa hâm mộ vừa ganh tỵ của Trương Nhạc, Giang Khương không nói gì, chỉ nhún vai:   

- Chẳng lẽ anh không biết tôi là giáo viên sao? Giáo viên thì làm sao mà xuống tay với học sinh được?   

Thấy biểu hiện của Giang Khương, Trương Nhạc nắm lấy cánh tay của hắn, nói:   

- Đừng có mà làm bộ, tôi không tin cậu gặp nhiều mỹ nữ như vậy lại chẳng động lòng với em nào.   

- Thật mà.   

Nhìn vẻ mặt đố hận của Trương Nhạc, Giang Khương cười khổ:   

- Tôi lừa anh làm gì? Thật sự là không có mà.   

Thấy vẻ mặt Giang Khương không giống như giả bộ, Trương Nhạc liền nói:   

- Thật không? Lần trước tôi thấy có một cô bé vòng 1 cỡ lớn đến tìm cậu mà?   

- Lần trước đó à? Chỉ là bạn bình thường thôi, anh cũng đã gặp qua rồi mà. Là cô bé trong ngày đầu tiên tôi đến phòng khám đấy.   

Giang Khương cười nói:   

- Chúng tôi chỉ quen biết bình thường thôi.   

Nghe Giang Khương nói như vậy, Trương Nhạc cũng nhớ đến sự việc ngày hôm đó. Quả thật là cô gái đó có đến một lần, nhưng do y quá bận nên không nhìn kỹ.   

Nghĩ đến đây, Trương Nhạc liền buông tay ra. Giang Khương bình thường rất ít nói, hẳn sẽ không lừa y.   

Nhưng y vừa mới buông tay, liền nhìn thấy một đám mỹ đi tới. Dẫn đầu là một mỹ nữ, nhìn Giang Khương cười nói:   

- Giang Khương, em đang tự hỏi tại sao không thấy anh? Thì ra là anh đang trốn ở đây.   

- Người bên kia nhiều quá, nên tôi đứng đây xem một chút.   

Nhìn Từ Thanh Linh bước tới, Giang Khương cười nói.   

- Vâng, tiết mục của tụi em là thứ tám. Anh không được về trước đâu đấy.   

Từ Thanh Linh nói.   

- Biết rồi, mọi người đi chuẩn bị đi, có gì cứ gọi cho tôi.   

Giang Khương nói.   

- Ừm, chúng ta đi.   

Từ Thanh Linh dẫn theo các nữ sinh viên khác, vui vẻ rời đi. Xem ra là mỹ nữ của khoa Y.   

Ánh mắt Trương Nhạc nhìn chằm chằm vào bóng lưng của các mỹ nữ, lúc này mới oán hện nhìn Giang Khương:   

- Còn nói là không có? Nếu cậu nói cậu không có gì với mấy cô này, tôi móc hai mắt của mình ra cho cậu xem.   

Sau đó nói:   

- Tiểu tử cậu nhất định phải giới thiệu cho tôi vài em đấy nhé.   

- Khi nào quen thân rồi, nhất định sẽ giới thiệu cho anh.   

Nhìn ánh mắt u oán của Trương Nhạc, Giang Khương có chút bất đắc dĩ, đành phải gật đầu.   

Vừa dứt lời, điện thoại di động của Giang Khương vang lên.   

Là Lý Tiểu Vũ gọi đến.   

- Nguyên ca ca, anh đang ở đâu vậy?   

Nghe giọng nói nhẹ nhàng của Lý Tiểu Vũ, trong lòng Giang Khương cảm thấy có chút ấm áp:   

- Bây giờ tôi đang ở bên phải của sân vận động.  

- Được, tôi ở chỗ này chờ mọi người.   

Sau khi Giang Khương cúp điện thoại, bên kia lại có mấy tiểu mỹ nhân bước đến. Hai mắt Trương Nhạc mở to, nắm lấy cánh tay của Giang Khương:   

- Không được, lúc này cậu phải giới thiệu tôi mới được.   

Cũng may đi với Lý Tiểu Vũ cũng có đến bốn năm nữ sinh, đều đã gặp qua Giang Khương. Hắn liền thuận tiện giới thiệu Trương Nhạc. Nhìn mấy cô bé có chút ngượng ngùng, Trương Nhạc rốt cuộc cũng thỏa mãn được tâm nguyện của mình.   

- Tên cầm thú này, cô bé đó phỏng chừng chỉ mới mười tám mười chín, không ngờ lại bị cậu mê hoặc thành như vậy.   

Nhìn Lý Tiểu Vũ thanh thuần đến cực điểm, Trương Nhạc không nhịn được thì thầm bên tai Giang Khương.   

- Anh đừng có nói như vậy. Cô ấy là hàng xóm của tôi đấy.   

Giang Khương khinh thường nói một câu.   

- Thế cô kia chắc cũng là hàng xóm của cậu chứ?   

Nhìn một tuyệt sắc giai nhân trong bộ quần áo màu trắng bước đến, Trương Nhạc buồn bực nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện