Nhìn cảnh tượng náo nhiệt, nhìn gã nhân sĩ thành công ưỡn cao bụng, nhễ nhại mồ hôi đứng lẫn trong đám người, Giang Khương không khỏi thở dài. Muốn chen vào đám người này thật không dễ dàng, nhưng nhìn bộ dạng của y, khẳng định là phải chen cho bằng được.   

Giang Khương tùy ý nhìn chung quanh, rồi lại nhìn sư phụ của mình, chỉ thấy một vị lão đồng chí đang nắm tay ông, dường như trò chuyện rất thân mật, khiến cho Giang Khương không khỏi sửng sốt. Hắn thật không nghĩ đến sư phụ hắn lại có quan hệ với vị lão đồng chí đó.   

Lúc này, Tỉnh trưởng Bạch và Tỉnh trưởng La dưới sự bảo hộ của cảnh vệ, thuận lợi băng qua đám đông, mỉm cười chào tạm biệt các lão sư và lãnh đạo trường, chuẩn bị bước lên xe trở về.   

Ánh mắt của Tỉnh trưởng Bạch xẹt qua sân vận động, liền nhìn thấy Giang Khương đang đứng ngẩn người trong hàng ghế.   

Hai mắt liền sáng lên, nhìn thoáng qua thư ký bên cạnh.   

Chủ nhiệm Triệu lĩnh hội được tinh thần, vội vàng phất tay kêu lên:   

- Bác sĩ Giang.   

- Ồ?   

Giang Khương đang nhìn trời, nghe được tiếng gọi, lập tức sửng sốt, bắt đầu nhìn chung quanh. Là ai gọi hắn vậy?   

Nhìn quanh, phát hiện hắn đang bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, liền ngây người. Vừa lúc nhìn thấy Tỉnh trưởng Bạch đang đứng bên cạnh xe mỉm cười với hắn. Còn phía sau là Tỉnh trưởng La đang kinh ngạc. Bên cạnh là Chủ nhiệm Triệu đang vẫy tay với hắn.   

- Xem ra là gọi mình.   

Giang Khương bất đắc dĩ gãi đầu, sau đó nở một nụ cười thật tươi, bước về phía Tỉnh trưởng Bạch.   

Thấy Giang Khương bất đắc dĩ bước tới, những người bên cạnh liền hận không thể dùng ánh mắt giết chết hắn, sau đó thay thế vào vị trí của hắn.   

Đặc biệt là gã nhân sĩ thành công. Vươn tay rất lâu, nhưng lại không bắt được tay hai vị Tỉnh trưởng, trong lòng đang buồn bực. Kết quả vừa nhìn thấy tên tiểu tử kia được Tỉnh trưởng trực tiếp gọi tên, hơn nữa Tỉnh trưởng còn đích thân đứng chờ, chỉ thiếu dùng hai tay bóp chết mình.   

- Ai ui!   

Gã nhân sĩ thành công hung hăng dùng tay tát mình một cái. Sớm biết hắn có quan hệ thân thiết với Tỉnh trưởng như vậy, thế nào cũng phải khách khí và làm thân với hắn, xin số điện thoại, mời đi ăn, kết bái huynh đệ mới đúng chứ.   

Bây giờ thì tốt rồi, đã đắc tội với người ta. Nghĩ đến đây, gã nhân sĩ thành công dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lại tát mình thêm hai cái nữa.   

- Xin chào Tỉnh trưởng Bạch, xin chào Tỉnh trưởng La.   

Giang Khương mỉm cười, bước qua hàng ngàn ánh mắt đang nhìn hắn chằm chằm, có chút khom người, nói.   

- Bác sĩ Giang, tôi đang định tìm cậu, nhưng không nghĩ đến lại gặp cậu ở đây.   

Tỉnh trưởng Bạch mỉm cười nhìn chàng thanh niên trước mặt, trong lòng tràn đầy cảm khái. Nghĩ không ra chàng bác sĩ trẻ tuổi này chẳng những cứu được tính mạng của mẹ ông mà còn giải quyết được chứng đau đầu kinh niên của vợ ông.   

Giang Khương mỉm cười nói:   

- Tỉnh trưởng khách sáo quá rồi. Có chuyện gì ngài cứ gọi một tiếng là được.   

- Bác sĩ Giang, bây giờ cậu có bận việc gì không?   

Tỉnh trưởng Bạch hỏi.   

- Không có việc gì, không có việc gì.  

Giang Khương lắc đầu đáp, nhưng trong lòng vô cùng buồn bực:   

- Lão đại ngài đã hỏi, tôi đương nhiên là có việc cũng phải nói là không có.   

- Được, không có việc gì là tốt rồi. Tôi đang định đến bệnh viện một chuyến, cậu đi cùng với tôi.   

Tỉnh trưởng Bạch gật đầu nói, sau dó quay sang nói với Tỉnh trưởng La bên cạnh:   

- Lão La, nào, để tôi giới thiệu một nhân tài cho anh.   

Trong lòng đã sớm tràn đầy kinh ngạc, Tỉnh trưởng La liền bước lên, nói:   

- Tỉnh trưởng, không cần giới thiệu đâu. Tôi và bác sĩ Giang cũng là người quen với nhau.   

Nghe xong, Tỉnh trưởng Bạch có chút ngẩn người, sau đó hỏi:   

- Lão La, anh cũng quen với bác sĩ Giang sao?   

- Vâng, tôi quen biết với bác sĩ Giang cũng lâu rồi. Anh thấy tôi bị chứng đau thắt lưng cũng mấy chục năm, cũng là nhờ bác sĩ Giang chữa khỏi giùm tôi.   

Tỉnh trưởng La gật đầu nói.   

- Ồ, lão La, chứng đau thắt lưng của anh cũng là do bác sĩ Giang chữa khỏi?   

Tỉnh trưởng Bạch nghe xong, gương mặt hiện lên sự vui mừng lẫn sợ hãi, nhìn Giang Khương, than thở:   

- Bác sĩ Giang, thật nhìn không ra, tuổi của cậu còn trẻ nhưng lại có bản lãnh đến như vậy. Ngay cả chứng bệnh lâu năm của lão La cũng có thể chữa khỏi, quả thật không đơn giản.   

- Giang Khương, cậu đúng là giấu giỏi thật. Ngay cả tin tức mẹ Tỉnh trưởng nằm viện tôi cũng vừa mới biết. Thế mà cậu lại chẳng thèm nói tôi tiếng nào.   

Tỉnh trưởng La cũng cười nói.   

Giang Khương bất đắc dĩ giang hai tay nói:   

- Tỉnh trưởng La, ngài cũng đừng ghẹo tôi. Tôi làm sao mà dám nói chứ?   

- Haha, tiểu tử này đúng là thành thật.   

Nhìn bộ dạng ủy khuất của Giang Khương, Tỉnh trưởng Bạch phá lên cười.   

- Đi thôi, bác sĩ Giang, mời lên xe.   

Nghe Tỉnh trưởng Bạch nói, Chủ nhiệm Triệu vội vàng mở cửa xe, mời hai người lên xe.   

Giang Khương quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy sư phụ nhà mình đang đứng nói chuyện với lão đồng chí kia, dường như chưa thể đi được, lập tức lên xe, ý định sẽ gọi cho sư phụ sau.   

Mọi người thấy Giang Khương bước lên xe của Tỉnh trưởng, hai mắt đỏ lên, hận không thể dùng thân thay mặt. Lúc này, vị lão sư mái tóc hoa râm nhìn thấy gã nhân sĩ thành công sắc mặt rối rắm, hận không thể đánh cho mình hai bạt tai, lãnh đạm cười, thở dài nói:   

- Trữ khi bạch tu công, mạc khi thiếu niên cùng (Thà coi thường ông già tóc bạc chứ không nên xem thường người trẻ tuổi lúc khốn khó bởi vì người thiến niên có tiền đồ không thể lường trước được)   

Giang Khương vừa mới lên xe, điện thoại di động liền vang lên. Hắn vội vàng móc điện thoại ra, nhìn qua một chút, là sư phụ gọi đến, lập tức có chút do dự.   

Tỉnh trưởng Bạch bên cạnh nhìn thấy liền cười nói:   

- Nghe đi.   

Giang Khương mỉm cười gật đầu, sau đó nhấn nút nghe.   

- Giang Khương, con về trước đi, ta ở lại bồi Chủ nhiệm Ngô Nguyên, cùng nhau ăn bữa cơm ở trường.   

Hồ lão cười ha hả trong điện thoại, giọng nói hưng phấn lẫn tự đắc.   

Nghe được giọng nói cao chứng của sư phụ, Giang Khương liền cười nói:   

- Vâng, sư phụ. Bây giờ con đang đi theo Tỉnh trưởng Bạch đến bệnh viện một chuyến. Có gì thì người cứ gọi cho con.   

- Ồ, con đang đi cùng Tỉnh trưởng Bạch sao?   

Nghe Giang Khương nói, Hồ lão cũng có chút sửng sốt, sau đó nói:   

- Được rồi, con cứ đi đi, có việc gì thì cứ gọi cho ta.   

Cúp điện thoại, Giang Khương quay sang nói với Tỉnh trưởng Bạch:   

- Là sư phụ của tôi gọi đến.   

- Ồ, vừa nãy cũng có mặt Hồ lão sao?   

Nghe Giang Khương nói, Tỉnh trưởng Bạch liền có chút áy náy:   

- Thật là sơ suất khi không gọi ông ấy đi cùng.   

- Tỉnh trưởng khách sáo rồi. Sư phụ của tôi đang đi cùng với Chủ nhiệm Ngô, dường như còn định ăn cơm cùng nhau. Cho nên mới gọi điện thoại cho tôi.   

Giang Khương nói.   

- Hồ y sư và Chủ nhiệm Ngô có quen biết nhau sao?   

Nghe Giang Khương nói xong, Tỉnh trưởng Bạch hơi ngạc nhiên, cười hỏi.   

Giang Khương lắc đầu đáp:   

- Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, cũng không nghe sư phụ đề cập qua.   

- À!   

Chiếc xe rất nhanh đến cổng sau bệnh viện. Viện trưởng Chu và các lãnh đạo đã sớm chờ sẵn.   

Nhìn thấy đám người Tỉnh trưởng Bạch xuống xe, tất cả đều vội vàng đến đón.   

- Xin chào Tỉnh trưởng Bạch, xin chào Tỉnh trưởng La.   

Nhìn thấy hai vị đại lãnh đạo, đám người Viện trưởng Chu rất khách khí. Một người là nhân vật số 1 tỉnh Sở Nam, một người là lãnh đạo chủ quản, làm sao mà dám chậm trễ chứ?   

Nhìn thấy Giang Khương bước ra từ xe của Tỉnh trưởng Bạch, viện trưởng Chu có chút sửng sốt, sau đó nắm tay Giang Khương:   

- Xin chào bác sĩ Giang.   

- Xin chào viện trưởng Chu.   

Giang Khương cũng gật đầu đáp lễ.   

Mọi người cũng không tốn quá nhiều thời gian chào hỏi, trực tiếp đến khu phòng bệnh cao cấp. Chủ nhiệm Lý, thư ký của Tỉnh trưởng La đã sớm chuẩn bị một bó hoa.  

Chủ nhiệm Lý nhìn thấy Giang Khương đi bên cạnh Tỉnh trưởng La và Tỉnh trưởng Bạch, trong lòng cảm khái vạn phần. Y như thế nào cũng không nghĩ đến quan hệ giữa Tỉnh trưởng Bạch và Giang Khương lại tốt như vậy, thậm chí bây giờ còn có thể tiến trước cả y.   

Nghĩ đến đây, trong lòng Chủ nhiệm Lý cảm thấy may mắn. Cũng may mà y đã sớm kết không ít thiện duyên với Giang Khương. Xem ra vị bác sĩ Giang này tiền đồ nhất định là vô hạn.   

Chủ nhiệm Lý nhớ đến lời Tỉnh trưởng Bạch đã nói, Giang Khương đã cứu được mạng sống cho mẹ của ông. Mẹ của Tỉnh trưởng Bạch làm phẫu thuật tại bệnh viện số 1, Giang Khương phải có được bao nhiêu bản lãnh mới có thể nhúng tay vào ca phẫu thuật này.   

- Xem ra phải thúc giục Tỉnh trưởng La việc kia. Tốt nhất là bảo ông ấy đích thân đến Yên Kinh một chuyến, đến nhà bái phỏng vị kia mới được. Lần này Giang Khương có thể cứu được mẹ của Tỉnh trưởng Bạch, đây chính là chứng cứ đảm bảo cho tài năng của cậu ta.   

Chủ nhiệm Lý vừa đi vừa nghĩ thầm.   

Tỉnh trưởng La cũng không ở phòng bệnh quá lâu, sau khi ân cần hỏi thăm lão thái thái vài câu, tặng lẵng hoa, tùy ý trò chuyện với vợ chồng Tỉnh trưởng Bạch và Giang Khương thì tạm biệt.   

Thư ký Lý đi theo đằng sau Tỉnh trưởng La. Sau khi bước ra khỏi phòng bệnh, liền đi sát vào người Tỉnh trưởng La, thấp giọng nói:   

- Tỉnh trưởng, chuyện ở Yên Kinh, có lẽ ngài phải đích thân đi một chuyến mới được.   

Nghe thư ký Lý nói, bước chân Tỉnh trưởng La có chút dừng lại, sau đó do dự nói:   

- Như vậy thì liều lĩnh quá.   

- Ngài cũng vừa mới nghe, trong ca phẫu thuật mà các bác sĩ của bệnh viện số 1 phải bó tay thì Giang Khương lại làm được, ra tay cứu được mẹ của Tỉnh trưởng Bạch. Hơn nữa, ngay cả chứng bệnh đau nửa đầu nhiều năm của Tỉnh trưởng phu nhân cũng được Giang Khương chữa khỏi. Nếu ngài đi, ngài có thể tự mình thuyết phục vị kia.   

Thấy Tỉnh trưởng La do dự, thư ký Lý trầm giọng nói.   

Nghe xong, Tỉnh trưởng La tiếp tục bước đi, ánh mắt sáng lên. Đúng vậy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện