Từng đợt cảm giác sảng khoái như tắm nước nóng truyền đến, Giang Khương đang vui vẻ tiếp tục tu luyện Ngũ Cầm Hí, mà lúc này… Xung quanh hắn, chút hơi thở mát lạnh đó cũng bắt đầu dần dần bị hấp thu vào cơ thể Giang Khương theo sự vận hành của luồng khí lưu trong cơ thể hắn.   

“Phát hiện năng lượng không gian, năng lượng tinh thần dị chủng và năng lượng sinh vật đặc biệt, đồng thời hấp thu…”   

Giang Khương vừa không dừng động tác, cảm nhận dòng nhiệt giữa cột sống và tứ chi, sau đó lại cảm nhận hơi thở mát lạnh quanh người được hấp thu vào cơ bắp trong cơ thể, ấm mát giao nhau khiến cơ thể hắn truyền đến từng đợt cảm giác tê dại.   

Cùng với sự giao nhau của cảm giác ấm áp và mát lạnh, Giang Khương chỉ cảm thấy hình như cơ bắp của mình đang căng ra, co lại, sau đó lan ra khắp nơi trên cơ thể rồi hòa vào kinh mạch, cuối cùng tập trung ở Khí Hải.   

Sau trò hổ lại là trò hươu, sau đó là trò gấu, trò khỉ, trò hạc, sau khi luyện tập cả người, Giang Khương lại lặp lại hai lần, mắt thấy thời gian đã không còn sớm, hắn mới dừng lại.   

Sau khi Giang Khương ngừng tu luyện, tiếng nhắc nhở lại vang lên: “Tạm dừng phương pháp vận khí Ngũ Cầm, hiện tại tích lũy năng lượng của Cửu Vĩ đuôi 1 đạt 93%...”   

Nghe thấy tiếng nhắc nhở này, tinh thần Giang Khương trở nên phấn chấn, Lão sơn sâm này quả nhiên có hiệu quả, năng lượng vĩ một gì đó cuối cùng cũng sắp đầy rồi, không biết vĩ một đầy rồi thì sẽ xuất hiện tình hình như thế nào.   

Giang Khương rất chờ mong điều này.   

Mặc dù dưới sự tận lực áp chế của một số lãnh đạo, không có nhiều người biết chuyện Triệu Bân Quân Triệu đại cục trưởng gặp phải nhưng buổi sáng khi Lý Diệc Dương đi làm vẫn nhận được tin.   

- Hôm qua Triệu Bân Quân bị người khác đánh gãy một chân? Hơn nữa còn tìm được mấy trăm vạn tiền mặt và gần mười kg vàng thỏi ở nơi ông ta ở? Còn nuôi một người phụ nữ?   

Lý Diệc Dương kinh ngạc hỏi đầu bên kia điện thoại.   

- Tin tức có chính xác không?   

- Hắc hắc… Lão Lý, tối qua người anh em tôi trực ban, tận mắt đến hiện trường nhìn… Không sai được!   

Người nào đó trong điện thoại có chút đắc ý cười nói:   

- Chuyện khu Hà Hoa tôi có thể nói bừa sao?   

- Oh… Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Rốt cuộc Triệu Bân Quân này đắc tội với người nào vậy?   

Lúc này Lý Diệc Dương vẻ mặt kinh ngạc ngờ vực. Chuyện như vậy không phải chuyện nhỏ, đường đường một Cục trưởng cục cảnh sát lại bị người khác đánh gãy một chân ở nơi ở của mình, hơn nữa còn bị phát hiện ra nhiều tiền mặt vàng thỏi như vậy.   

- Cụ thể là thế này…   

Người bên kia điện thoại rất nhanh liền nói đại khái tình hình sự việc cho Lý Diệc Dương nghe.   

Trong lời kể, hình như người này đi tìm Triệu Bân Quân nhưng cũng không làm gì khác, chỉ để đánh gãy một chân ông ta. Hơn nữa đối diện với hàng trăm vạn tiền mặt  

và vàng thỏi mà lại không lấy gì, hơn nữa bộ phận điều tra hình sự…   

Nghĩ đến đây, trước mắt Lý Diệc Dương bỗng đột nhiên xuất hiện khuôn mặt trẻ tuổi tràn ngập ý cười ấm áp, chẳng lẽ…   

- Được… Lão Trương, chuyện này chúng ta cứ xem đã… Đừng tham gia vào…   

Lý Diệc Dương bình tĩnh nói.   

- Đương nhiên… chúng ta xem náo nhiệt thôi. Hắc hắc… Tên họ Triệu này chúng ta sớm đã thấy không vừa mắt rồi, lần này cuối cùng lão cũng toi đời rồi!   

Vị Lão Trương ở bên kia điện thoại cười hắc hắc. Lúc này Lý Diệc Dương cũng mỉm cười, thật ra người vui nhất là y, lần này coi như là loại bỏ họa lớn trong lòng rồi.   

Sau khi ngắt điện thoại, Lý Diệc Dương lấy di động ra định gọi cho Giang Khương xem chuyện này có phải do hắn làm không. Có điều Lý Diệc Dương còn chưa gọi đi thì đã trực tiếp ngắt máy.   

Vốn dĩ y còn muốn nói cho Giang Khương biết tin này xem phản ứng của Giang Khương nhưng y bỗng cảm thấy không cần nói với hắn chuyện này nữa, chuyện này e là có đến bảy tám phần là do hắn làm.   

Nếu không hôm qua y vừa mới nói với Giang Khương chắc là do Triệu Bân Quân làm, tạm thời không có cách nào gây phiền phức cho Triệu Bân Quân, đến tối Triệu Bân Quân liền xảy ra chuyện, nghĩ cũng biết hiềm nghi của Giang Khương không nhỏ.   

Với tính cách không sợ chuyện gì của Giang Khương, còn cả thân thủ cực mạnh và tư duy cẩn thận của hắn, muốn làm chuyện này không quá khó, chỉ là tốc độ cũng nhanh quá đi.   

Hơn nữa y cũng không nghĩ ra ngoài Giang Khương ra còn có ai lại mất nhiều công sức như vậy, đối diện với lượng lớn tiền mặt và vàng thỏi mà lại không động lòng, chỉ vì đánh gãy một chân của Triệu Bân Quân. Lý Diệc Dương không nghĩ ra còn ai có thể làm như vậy.   

Bưng chén trà trên bàn lên, khẽ nhấp một ngụm, trong mắt Lý Diệc Dương lướt qua vẻ tò mò nồng đậm. Bây giờ bỗng nhiên y cảm thấy mình càng ngày càng không nhìn thấu vị thầy thuốc Giang này, có điều y biết có thể quen biết Giang Khương là may mắn của y.   

Có điều chuyện này Lý Diệc Dương lại trầm mặc. Y rất ghét Triệu Bân Quân, trước giờ vẫn vậy, tương tự… Triệu Bân Quân cũng rất ghét y nhưng hai người vẫn luôn không làm gì được người kia.   

Mà lần này, Triệu Bân Quân bỏ đá xuống giếng, khiến y cực kỳ tức giận nhưng Triệu Bân Quân làm rất sạch sẽ, không thể nào làm gì được ông ta. Nhưng bỗng nhiên có xuất hiện chuyện như vậy, trong lòng Lý Diệc Dương rất vui, thậm chí chỉ trong thoáng qua, y còn xuất hiện mấy ý niệm, bắt đầu cần nhắc xem làm sao để đổ thêm dầu vào lửa, khiến Triệu Bân Quân hoàn toàn không thể xoay người được nữa.   

Nhưng rất nhanh Lý Diệc Dương liền tỉnh lại, đối mặt với chuyện như vậy, y không thể làm gì. Trong chuyện có thể nói là khiến cấp trên cực kỳ tức giận này, y càng không thể để mình dính vào đó.   

Dù sao thì Triệu Bân Quân cũng là Cục trưởng phân cục Lâm Phúc Vân Giang, là lãnh đạo giới cảnh sát, nếu bị người khác tố giác gì đó thì để phía cục giám sát điều tra gì đó cũng được.   

Nhưng lần này lại do có người ban đêm xông vào nhà, hơn nữa còn xông vào nhà ở của cục trưởng cục cảnh sát, điều này khiến tất cả mọi người không rét mà run. Đây còn là cục trưởng cục cảnh sát đấy, nếu đổi thành lãnh đạo khác thì đối phương chẳng phải sẽ không kiêng nể gì sao?   

Trong lúc môi hở răng lạnh như vậy, có lẽ Triệu Bân Quân sẽ không có kết cục tốt đẹp gì nhưng đối với chuyện phạm vào kiêng kỵ như vậy, đối với các “hiệp giả” các thời đại đều kiêng kỵ nhất, lấy võ phạm vào điều cấm kỵ… Chuyện như vậy tuyệt đối sẽ bị nghiêm trị không tha.   

Vậy nên Lý Diệc Dương cũng nhắc nhở vị Lão Trương kia đừng đốt lửa thổi gió ở bên trong, nếu không nếu bị cấp trên giận cá chém thớt thì xui xẻo rồi.   

Có điều lúc này trong lòng Lý Diệc Dương có chút không cam lòng. Bên trên tên Triệu Bân Quân này cũng không phải không có người, nếu không những năm qua y cũng không đấu ngang sức ngang tài với ông ta. Mà lần này, chuyện của Triệu Bân Quân đến bây giờ vẫn chỉ là Lão Trương tiết lộ cho y, những phía khác đều chẳng có tin tức gì, xem ra chuyện này đã có người tạm thời đè xuống.   

Cuối cùng sẽ xử lý thế nào thì còn chưa biết. Mặc dù chắc chắn lần này vị trí của Triệu Bân Quân sẽ không ngồi yên được nữa nhưng rốt cuộc cuối cùng thế nào thì Lý Diệc Dương cũng không chắc chắn.   

Vậy nên y thật sự có chút tiếc nuối, nếu vị kia không xằng bậy, trực tiếp thu thập chứng cứ giao cho y thì y hoàn toàn có thể nắm chắc lặng yên không một tiếng động bắt tên Triệu Bân Quân này nhưng bây giờ thì khó nói rồi.   

Nhưng hiện tại cũng không có cách nào khác, ít nhất thì lần này sẽ có kết quả không tồi, Triệu Bân Quân chắc chắn sẽ không thể ngang hàng với y nữa.   

- Con người không thể có lòng tham không đáy mà… Bình tĩnh, bình tĩnh…   

Lý Diệc Dương khẽ thở hắt ra rồi cầm chén trà lên, chậm rãi uống.   

Có điều họa lớn trong lòng đã qua, Lý Diệc Dương cũng không nghĩ nhiều nữa, bây giờ đành xem quyết định của cấp trên.   

Khi y đang vừa xem văn kiện, vừa tùy ý xử lý công vụ thì đột nhiên điện thoại trên bàn đổ chuông.   

- Cục trưởng… Ngài xem diễn đàn Sở Nam đi ạ, xảy ra chuyện rồi…   

Đầu bên kia rất nhanh liền truyền đến giọng của trưởng phòng phòng giám sát mạng.   

- Diễn đàn Sở Nam?   

Lý Diệc Dương ngắt điện thoại, mở diễn đàn này ra, sau đó rất nhanh liền nhìn thấy bài post có tiêu đề màu đỏ ở trên nhất.   

“Bí mật của Cục trưởng Triệu Bân Quân của phân cục Lâm Phúc Vân Giang…”   

Nhìn bài post này, mắt Lý Diệc Dương sáng lên, trong lòng một trận mừng như điên, thầm nghĩ:   

- Chẳng lẽ…   

Y lập tức click chuột vào bài post.   

Lý Diệc Dương mở bài post ra, một loạt bức ảnh rất nhanh liền xuất hiện trước mắt y.   

Nhìn tư thế xấu hổ mà Triệu Bân Quân người phụ nữ trẻ tuổi kia ngủ, còn cả bức ảnh đống tiền mặt và vàng thỏi chói mắt bên trong két sắt mà ông ta tự mình mở…   

Lý Diệc Dương vừa khiếp sợ vừa bật cười… Y biết lần này Triệu Bân Quân toi đời rồi, hoàn toàn toi đời rồi, ít nhất thì cũng phải ngồi tù mười lăm năm, thậm chí vô thời hạn.   

Có điều sau khi hưng phấn qua đi, y lại vội f5 diễn đàn, phát hiện bài post này vẫn còn, không bị xóa đi.   

Lập tức trong lòng y có chút căng thẳng, sau đó lại gọi điện cho trưởng phòng phòng giám sát mạng, trầm giọng hỏi:   

- Chuyện gì vậy, sao bài post vẫn còn?   

- Cục trưởng… Phía phòng giám sát mạng cục thành phố đang xử lý nhưng không những diễn đàn Sở Nam có mà mấy diễn đàn khác cũng có. Tất cả đều là bài post bị người ta dùng quyền hạn cao nhất post lên nên quyền hạn bình thường không xóa được. Bây giờ bộ phận kỹ thuật đang xử lý, chắc hơn mười phút nữa là xóa được.   

- Hơn mười phút nữa…   

Nghe thấy câu này, trên mặt Lý Diệc Dương lộ ra ý cười lờ mờ. Hơn mười phút là đủ rồi, đủ để Triệu Bân Quân chết chắc. Hơn nữa y tin rằng người có thể làm đến mức độ này cũng sẽ không chỉ gửi lên mấy diễn đàn này, các trang web đặc biệt khác chắc cũng sẽ nhận được ảnh chụp của hắn.   

Vậy nên sau khi cúp điện thoại, Lý Diệc Dương nhàn nhã tựa vào ghế, vui vẻ ngâm nga mấy câu…  

“Tô Tam rời khỏi huyện Hồng Đông, đi đến trước phố lớn…”   

Cục trưởng Lý hát rất vui vẻ, họa lớn trong lòng được loại bỏ rồi…   

Nhớ đến điều này, trong lòng Cục trưởng Lý lại thêm vài phần cảm kích đối với Giang Khương, nếu không có hắn thì y có thể vui vẻ, may mắn thế này sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện