Nghe thấy lời nói có ý dò xét của Cục trưởng Triệu, Giang Khương trong lòng cười thầm, xem ra vận may của hắn cũng không tồi, lập tức khẽ gật đầu cười nói:   

- Cục trưởng Triệu quả là người sảng khoái… Nếu ngài đã khách sáo như vậy thì đương nhiên là tốt nhất…   

- Được được được… Người anh em anh chờ tôi một lát, chờ một lát nhé…   

Thấy Giang Khương không từ chối, Cục trưởng Triệu vội vươn tay lấy một chiếc quần đùi ở đầu giường, sau đó cẩn thận bò dậy khỏi giường. Ông ta nhìn người phụ nữ vẫn đang ngủ say, trong lòng lại run lên, sau đó vội cười khan nói:   

- Người anh em, không biết anh thiếu bao nhiêu, nếu không nhiều qua tôi sẽ lấy cho anh ngay đây!   

Vừa nói, ông ta vừa vội lôi chìa khóa ra mở khóa ngăn kéo bàn làm việc ở bên cạnh, lấy mấy xấp tiền mặt ở trong đó ra, cẩn thận đặt lên bàn, nhìn Giang Khương cười nói:   

- Ở đây có năm vạn, nếu người anh em không chê ít thì mời cầm lấy!   

Nhìn mấy xấp tiền mặt dày trên bàn, Giang Khương mỉm cười rồi nhàn nhạt nói:   

- Cục trưởng Triệu… Ngài không hào phóng chút nào…   

Nghe thấy lời này của Giang Khương, Cục trưởng Triệu vẻ mặt cứng đờ, đôi mắt lóe lóe rồi vội cười nói:   

- A… Người anh em, tiền mặt chỗ tôi chỉ có vậy, nếu anh chê ít thì ngày khác anh lại đến, tôi nhất định sẽ chuẩn bị cho anh mười vạn, thế nào?   

- Ha ha… Cục trưởng Triệu nói đùa à, dưới quyền ngài có nhiều người như vậy, lần sau tôi còn dám đến sao? Nếu lần sau đến thật thì e là không phải mười vạn tệ mà là mười khẩu súng!   

Giang Khương tiếp tục mỉm cười, tay thỉnh thoảng lại lưu loát kéo chốt an toàn, lên nòng xuống nòng, phát ra tiếng “cạch cạch”, khiến vị Cục trưởng Triệu này nhìn mà giật nảy mình.   

Cục trưởng Triệu thấy Giang Khương nói vậy, biết hôm nay mình toi rồi. Ông ta đành cắn răng, sau đó ngẩng đầu nhìn Giang Khương, trầm giọng nói:   

- Người anh em này… Nếu chỉ cần tiền bạc thì tôi sẽ không hẹp hòi…   

- Đương nhiên... Tôi đương nhiên chỉ cần tiền bạc…   

Giang Khương mỉm cười nói.   

- Ngài nói xem nếu tôi thật sự động vào ngài thì chuyện này không nhỏ đâu, nếu không có việc gì thì tôi cũng không muốn dính vào phiền toái như vậy!   

Thấy Giang Khương nói vậy có vẻ cũng không phải giả bộ, hơn nữa vốn cũng đúng, một cục trưởng cục cảnh sát như ông ta nếu bị người khác bắn giết thì người này muốn thoát thân cũng không phải chuyện dễ dàng. Lúc này Cục trưởng Triệu cũng tin vài phần, nếu hắn muốn giết ông ta thật thì sớm đã giết rồi, không cần đợi đến lúc này.   

Ông ta cắn răng, cũng chỉ có thể đánh cuộc một lần, tiền tài là vật ngoài thân, chỉ cần giữ được tính mạng thì đâu sẽ có đó. Ông ta lập tức gật đầu nói:   

- Được, có câu này của người anh em, tôi sẽ coi như kết giao được một người bạn…   

Nghe thấy lời này của Cục trưởng Triệu, Giang Khương mỉm cười, sau đó không nói gì nữa. Hắn biết lần này hắn thành công rồi, căn biệt thự này xa hoa như vậy, quả nhiên không chỉ là nơi Cục trưởng Triệu giấu người đẹp. - Mời người anh em đi theo tôi…   

Lúc này Cục trưởng Triệu cũng hiểu Giang Khương tuyệt đối sẽ không để mình ông ta xuống lầu, đành cắn răng rồi lộ ra ý cười nhìn Giang Khương nói.   

Giang Khương cũng đứng dậy, gật gật đầu với Cục trưởng Triệu rồi cùng ông ta xuống lầu. Hắn không hề lo vị Cục trưởng Triệu này sẽ giở trò gì, bây giờ hắn chỉ tò mò rốt cuộc vị Cục trưởng Triệu này giấu ở đây bao nhiêu tiền?   

Hắn rất chờ mong...   

Thời tiết cuối thu vẫn hơi lạnh, vị Cục trưởng Triệu này mặc một chiếc quần đùi, rụt cổ lại, dẫn Giang Khương đến thư phòng ở dưới lầu.   

Sau đó ông ta run rẩy lôi một hàng sách trên giá sách xuống rồi lại lấy một tấm ván gỗ bên trong ra, lộ ra một chiếc két sắt không nhỏ.   

Nhìn két sắt này, Giang Khương mỉm cười, vị Cục trưởng Triệu này quả nhiên có hàng.   

Cục trưởng Triệu cẩn thận ấn mấy mật khẩu, sau đó liền nghe thấy “tạch” một tiếng, cửa két sắt chậm rãi mở ra.   

Nhìn Cục trưởng Triệu mở két sắt ra, Giang Khương nghiêng đầu nhìn rồi bật cười, vị Cục trưởng Triệu này thật sự có hàng.   

Cục trưởng Triệu cười khan quay đầu lại, đang định nói chuyện thì sững người lại vì thấy di động trong tay Giang Khương.   

“Tách” một tiếng, Cục trưởng Triệu sắc mặt đại biến, kinh hoảng nói:   

- Người anh em, anh thế này là…   

Có điều Cục trưởng Triệu còn chưa nói hết đã đột nhiên cảm thấy phần đùi bị cái gì đó đập mạnh vào, sau đó một trận đau nhức truyền đến.   

Ông ta há mồm định kêu thảm thiết thì trên cổ bỗng thấy đau đớn, sau đó cả người mềm oặt, chậm rãi ngã xuống.   

Nhìn Cục trưởng Triệu ngã dưới đất, Giang Khương cười lạnh, sau đó nhìn ba bốn trăm xấp tiền lớn và mấy chục thỏi vàng hàng trăm gam một thỏi trong két sắt, khẽ thở dài.   

- Nhiều tiền quá… Thật là nhiều tiền… Thật đáng tiếc…   

Giang Khương nhẹ thở hắt ra, lắc đầu cười khổ, sau đó giơ di động ra chụp vài tấm rồi nhìn nhìn Cục trưởng Triệu bị đánh gãy một chân, lại bị đánh ngất, cười lãnh đạm nói:   

- Lần sau đừng chọc nhầm người nữa…   

Nói đến đây, Giang Khương lại cười, nhún nhún vai nói:   

- À… Đúng rồi, ông đã không còn lần sau rồi…   

Sau khi nói xong, Giang Khương cũng không nhìn Cục trưởng Triệu nữa mà chậm rãi bước lên trên lầu, cẩn thận đặt súng của ông ta về chỗ cũ, sau đó tìm được một chiếc điện thoại trong túi xách của nữ ở bên cạnh, nhẹ nhàng gọi cho một số điện thoại…   

Hai phút sau, Giang Khương đi ra khỏi cửa lớn của biệt thự, nhìn xung quanh thấy không có ai, hắn lại cẩn thận tránh mấy vị trí bị giám sát, sau đó nhanh chóng bò ra ngoài, rời đi trong bóng đêm.   

Không lâu sau, cách đó không xa liền vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Sau khi cảnh sát của khu Hà Hoa nhận được thông báo của trung tâm báo cảnh sát, rất nhanh liền có ba bốn chiếc xe cảnh sát đi vào tiểu khu.   

Bọn họ nhận được tin nơi này có người cướp bóc giết người…   

Xa xa, Giang Khương nhìn mấy chiếc xe nhấp nháy đèn cảnh sát đi vào tiểu khu, khẽ mỉm cười. Khu Hà Hoa này không phải khu Lâm Phúc của Cục trưởng Triệu, không thể nào không lộ chút tin tức nào để giữ gìn thể diện cho Cục trưởng Triệu được.   

Giang Khương bỏ hết ngụy trang xuống, gọi xe, quay về gần phòng khám. Hắn lại đi mấy trăm mét rồi mới về phòng khám, phân loại rác rồi ném hết vào thùng rác, sau đó mở máy tính.   

Bây giờ di động của hắn có không ít ảnh, không thể lãng phí được. Lần này mặc kệ là ai muốn bảo vệ vị Cục trưởng Triệu này cũng không bảo vệ được. Cho dù chuyện đêm nay có người đè xuống cho Triệu Bân Quân, nhưng có những bức ảnh này, trong lúc gió bão này đừng hòng thoát được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện