Sáng hôm sau, khi Sở Ức Quy tỉnh dậy, Vạn Thu vẫn còn đang ngủ.
Đồng hồ sinh học của Vạn Thu rất thần kì, nhất định sẽ thức dậy vào một giờ cố định.
Sở Ức Quy vẫn nhớ đó là thói quen Vạn Thu hình thành từ khi còn đi học, vì không có đồng hồ báo thức nên phải tự dậy sớm mỗi ngày.
Ánh nắng từ khe hở của rèm cửa chiếu vào, làm căn phòng thêm sáng.
Sở Ức Quy nghiêng đầu, nhìn Vạn Thu nằm bên cạnh.
Giữa ngày hè oi bức, trong căn phòng điều hòa, Vạn Thu cuộn tròn trong chăn, ngủ rất ngon.
Sở Ức Quy ngồi dậy, chăn trượt xuống để lộ phần thân trên không che chắn.
Đôi tay thon dài chạm nhẹ vào ngực, nơi Vạn Thu để lại rất nhiều dấu vết.
Từ sau lần trước, vì trò trêu chọc của Vạn Thu mà Sở Ức Quy không kìm được để lại dấu hôn trên người cậu, Vạn Thu đã hỏi cách để tạo ra những dấu vết như thế.
Hiển nhiên đây chính là kết quả từ quá trình học hỏi của Vạn Thu, hơn nữa...
Sở Ức Quy nhìn những dấu vết trên người mình, lông mày hơi nhíu lại, nhưng cuối cùng lại nở một nụ cười bất đắc dĩ.
Được rồi...
Xem ra Vạn Thu rất thích làm điều này.
Dấu vết cũng không ít chút nào.
Mặc dù đồ mùa hè hơi mỏng nhưng may mắn trang phục của Sở Ức Quy thường không quá lộ liễu.
Lý do hắn rất ít để lại dấu vết trên người Vạn Thu là vì lo ngại tính cách không chút đề phòng của cậu, nếu để người có ý đồ xấu thấy được thì sẽ gây ra phiền phức không đáng có.
Sở Ức Quy đưa tay, nhẹ nhàng luồn qua mái tóc Vạn Thu.
Dường như sự nhạy cảm của Vạn Thu đã lan đến tận đỉnh tóc, cậu khẽ nhăn mũi, rúc sâu hơn vào chiếc gối mềm mại.
Đôi khi Sở Ức Quy cảm thấy có những buổi sáng yên bình như thế này, được nghe thấy tiếng thở đều đều của Vạn Thu, mỉm cười vì những hành động trẻ con của cậu, chính là sự bù đắp cho quãng thời gian kiềm chế trước đây của hắn.
Đến giờ đồng hồ sinh học của Vạn Thu, quả nhiên cậu mở mắt.
Dù còn hơi ngái ngủ nhưng sau vài cái chớp mắt, Vạn Thu nhanh chóng tỉnh táo trở lại.
Sở Ức Quy ngồi bên cạnh, co chân, chăm chú nhìn cậu.
Vạn Thu cũng để ý đến Sở Ức Quy, nói, “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Sở Ức Quy đáp.
Vạn Thu nhìn những dấu vết mà mình để lại trên ngực Sở Ức Quy, giơ tay chọc nhẹ một cái, “Đau không?”
“Không đau.”
“Hôm qua em hôn nhiều vậy sao?” Vạn Thu nghiêng đầu, định trốn tránh sự nghịch ngợm của mình.
Sở Ức Quy đáp, “Anh tự cắn chắc không cắn được đến đây đâu.”
Vạn Thu chớp chớp, sau đó vội vàng dời ánh mắt đi. Hành động chột dạ này trong mắt Sở Ức Quy lại trở nên đáng yêu vô cùng.
Cứ luôn đáng yêu như vậy nhưng lại làm những việc bồng bột, khiến hắn không thể làm gì được.
“Dù sao em cũng không để lại chỗ nào lộ ra ngoài áo mà.” Vạn Thu xoay người, muốn đi vào phòng tắm để rửa mặt, nhưng bóng lưng trông không khác gì đang chạy trốn.
Sở Ức Quy đột nhiên tiến lên, vòng tay ôm lấy eo Vạn Thu rồi cắn nhẹ một cái vào bên hông của cậu.
Vạn Thu mở to mắt nhìn dấu đỏ trên làn da mình.
Đây là hành động trả đũa nhỏ của Sở Ức Quy, một vết hằn ở vị trí vừa dễ thấy lại vừa không hẳn quá lộ liễu.
Có lẽ điều này sẽ khiến Vạn Thu chọn những chiếc áo rộng rãi hơn.
Vạn Thu nhìn dấu vết ấy, dường như có chút ngây người.
Sở Ức Quy chợt cảm thấy mình có lẽ mình đùa hơi quá, có chút do dự.
“Ừm...” Vạn Thu nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ, “Em có bộ quần áo nào để lộ phần này không nhỉ?”
Sở Ức Quy: “?”
Vạn Thu một tay chống hông, chỉ ngay dưới chỗ có dấu hằn, “Đứng thế này rồi kéo áo lên trông có tự nhiên không?”
Sở Ức Quy nhìn biểu cảm hoàn toàn không chút đùa cợt của Vạn Thu, chết lặng.
Thật sự...
“Đừng để người khác thấy chỗ này.” Sở Ức Quy nắm lấy tay đang chống hông của Vạn Thu, nghiêm túc nói, “Đừng nháo.”
Nhìn Vạn Thu có vẻ không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn chọn một chiếc áo rộng để che đi dấu vết ở eo, Sở Ức Quy chỉ cảm thấy buồn cười.
Quả nhiên, dù hắn làm gì thì Vạn Thu cũng sẽ luôn có cách đối phó.
Rõ ràng từ trước đến nay hắn luôn là người dẫn dắt, tại sao lần nào cũng bị Vạn Thu dễ dàng xoay như chong chóng vậy?
Mỗi buổi sáng Sở Ức Quy đều cùng Vạn Thu đến trường. Lịch học năm nhất của Vạn Thu khá kín, còn Sở Ức Quy năm ba đã nhẹ nhàng hơn nhiều.
Dù học chung một khu giảng đường nhưng thời khóa biểu của bọn họ hoàn toàn không trùng nhau.
Trong giờ giải lao, Vạn Thu thường chạy đến tìm Sở Ức Quy chơi, dù chỉ nói chuyện được năm phút.
Chạy qua lớp Sở Ức Quy thường xuyên, dần dần Vạn Thu cũng đã trở thành gương mặt quen thuộc trong lớp Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy thường lái xe đến trường, có tiết trống liền lập tức đến công ty Sở Kiến Thụ, tranh thủ làm được chút việc, huống hồ chương trình học năm ba của hắn rất thoải mái, thậm chí có ngày không hề có tiết học.
Ngược lại Vạn Thu lại thích đạp xe.
Mỗi tuần có khoảng hai đến ba lần bọn họ cùng chuyển lớp, những lúc ấy, Vạn Thu thường chở Sở Ức Quy trên chiếc xe đạp của mình.
Trước đây Sở Ức Quy luôn đi bộ.
Xe đạp của Vạn Thu đã được Dương Tắc cải tạo, trở nên phù hợp với cậu hơn. Một số người tinh ý nhận ra giá trị của chiếc xe này, sau khi tìm hiểu đều vô cùng kinh ngạc.
Ngày đầu tiên đến trường bằng siêu xe, sau đó đến chiếc xe đạp đắt tiền, thân phận thiếu gia giàu có của Vạn Thu dần dần lan truyền. Cộng thêm những tin đồn liên quan đến Sở Ức Quy, Vạn Thu nhanh chóng trở thành một nhân vật nổi bật trong trường.
Trên đường lái xe đến trường, đột nhiên Vạn Thu nghĩ đến gì đó.
“Ức Quy, hình như gần đây em có thêm một biệt danh kỳ lạ.” Vạn Thu nói.
“Là gì?” Sở Ức Quy đã đoán ra nhưng vẫn hỏi.
“Bọn họ gọi em là chủ nhân của Ức Quy. Nếu dựa vào thân phận, không phải em cũng nên được gọi là ‘tiểu thiếu gia’ giống như anh gọi sao? Hơn nữa anh nói với người ngoài anh là thư ký của em, vậy em... không phải nên là Sở tổng sao?” Vạn Thu lẩm bẩm.
Sở tổng?
Sở Ức Quy buồn cười.
“Ý nghĩa cũng tương tự thôi, không cần để ý.” Hắn không giải thích thêm, giữ lại chút tâm tư nho nhỏ.
Ví dụ như âm thầm tuyên bố mối quan hệ thân mật giữa hắn và Vạn Thu.
“Cũng đúng.” Vạn Thu gật đầu hỏi, “Hôm nay anh cũng đến công ty sao?”
“Hôm nay anh có buổi thí nghiệm nhóm, sau đó sẽ trực tiếp đến công ty.” Sở Ức Quy nghiêng đầu hỏi cậu: “Tan học anh sẽ đến đón em.”
Hiếm khi Vạn Thu im lặng, không trả lời ngay.
Sở Ức Quy suy nghĩ một chút, “Có chuyện gì sao? Anh có thể báo lại với công ty, thời gian của anh cũng khá linh hoạt.”
“Bao giờ em mới có thể đi làm ở công ty giống anh?” Cuối cùng Vạn Thu nói thẳng suy nghĩ của mình.
Vạn Thu đã từng nhắc đến việc muốn thực tập tại công ty. Nhưng vì lịch học gần như kín mít, cộng thêm việc việc học đối với cậu vốn đã không dễ dàng, cuối cùng đành phải gác lại ý định này.
Vạn Thu cũng tự ý thức được nên không quá cưỡng cầu.
Không cưỡng cầu, nhưng không có nghĩa là không muốn.
“Chuyện này anh sẽ suy nghĩ giúp em.” Sở Ức Quy nói.
“Hay là thôi đi.” Vạn Thu lắc đầu, “Ức Quy không cần lúc nào cũng phải đến đón em, em có thể tự về nhà.”
Việc Vạn Thu từ chối không nằm ngoài dự đoán của Sở Ức Quy.
Vạn Thu không muốn làm phiền bất kỳ ai.
“Chuyện này không khó.” Dù là tìm một công việc phù hợp cho Vạn Thu hay việc đón đưa cậu, đối với Sở Ức Quy đều không phải việc khó khăn.
“Rất khó.” Vạn Thu chống tay lên đầu gối, nghiêng đầu nói, “Em biết khả năng của mình rất kém.”
“Không phải việc gì cũng cần dốc hết sức mới có thể thành công, anh sẽ suy nghĩ giúp em, nhưng không dám chắc chắn, em chờ anh một chút.” Sở Ức Quy trấn an.
Vạn Thu chớp mắt, không nói gì thêm.
Sở Ức Quy đỗ xe ở bãi trong trường rồi quay sang nhìn Vạn Thu.
“Sao vậy?”
“Chỉ là em cảm thấy, quả nhiên Ức Quy làm gì cũng rất ngầu.” Ánh mắt Vạn Thu lộ ra chút sùng bái, “Giống như không có việc gì làm khó được anh cả.”
Sở Ức Quy buồn cười.
Điều khó khăn nhất đối với hắn chính là người đang nói không việc gì làm khó được hắn.
Vạn Thu dường như cảm nhận được sự biến đổi cảm xúc của Sở Ức Quy, lập tức nói tiếp, “Rõ ràng em nghĩ mình không làm được gì, nhưng nghe anh nói vậy, tự nhiên lại cảm thấy chắc là em cũng làm được, có chút chờ mong.”
“Vậy sao?” Sở Ức Quy khẽ cười: “Vậy thì anh phải tìm bằng được cách rồi.”
Nhìn gương mặt rạng rỡ của Vạn Thu, Sở Ức Quy cũng không nói gì thêm.
Hắn chưa bao giờ nghĩ mình là người quá thông minh, cũng không cảm thấy mọi việc đều suôn sẻ.
Mọi thứ hắn làm tốt từ trước đến giờ đều là kết quả của việc cố gắng hết sức.
Nếu trước đây mọi thứ chỉ là gượng ép, thì giờ đây hắn đã tìm thấy niềm vui trong đó.
Sự kỳ vọng của Vạn Thu chính là mục tiêu của hắn.
Niềm vui của Vạn Thu giống như phần thưởng lớn nhất, khiến người ta say mê.
Giống như một kẻ khốn khó dùng chính đôi tay của mình kiếm được khoản tiền đầu tiên để thay đổi cuộc đời, cảm giác thỏa mãn mạnh mẽ hóa thành động lực để tiếp tục cố gắng.
Sở Ức Quy biết mình là một người xuất sắc.
Hắn lựa chọn con đường ưu tú này chính vì Vạn Thu.
Nhìn Vạn Thu đạp xe rời đi, còn bản thân đi về hướng ngược lại, Sở Ức Quy trầm ngâm suy nghĩ về công việc hiện tại của mình, liệu có chỗ nào thích hợp để Vạn Thu tham gia không.
Dù hiện tại Sở Ức Quy đang làm việc, nhưng hắn không phải là nhân viên thực thụ.
Những công việc hắn đảm nhận chủ yếu giới hạn trong nội bộ công ty.
Nhìn chung, hắn đang dần làm quen với cách vận hành của công ty Sở Kiến Thụ.
Hắn không phải người đưa ra quyết định, nhưng cần phải trở thành người có thể đưa ra ý kiến, hiện tại người quyết định là Sở Kiến Thụ, còn tương lai sẽ là Dương Tắc.
“Dương Tắc từng đến tìm chú nói chuyện một lần.”
Khi đó Sở Kiến Thụ ngồi trên ghế sofa trong văn phòng, nói chuyện riêng với hắn.
“Dương Tắc cũng thừa nhận, thằng bé không phải người thông minh, thậm chí còn rất bình thường.”
“Ức Quy, con rất xuất sắc, hơn hẳn Dương Tắc. Nhưng con lại chọn dốc lòng hỗ trợ thằng bé. Điều này với chúng ta thật sự rất có lợi, nhưng bất kể là chú hay Dương Tắc đều cảm thấy điều này không công bằng với con.”
Sở Kiến Thụ dần trở nên mềm mỏng hơn, cũng bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn cho bọn họ.
Và Sở Ức Quy đã trở thành một phần trong những thứ ông cân nhắc.
“Chú không thể lúc nào cũng ưu ái con trai mình, Dương Tắc quả thực không đủ xuất sắc, nếu con thật sự có ý định...”
Những lời chưa nói hết của Sở Kiến Thụ, Sở Ức Quy đều hiểu rõ trong lòng.
Hắn chỉ đáp: “Lập trường của con chưa bao giờ thay đổi, những gì con muốn làm lúc này chỉ là để nhận được sự công nhận của chú Sở.”
Sở Kiến Thụ chỉ nói, “Giờ chú tìm con nói chuyện, điều đó đã cho thấy rõ thái độ của chú.”
“Nhanh hơn con tưởng.” Sở Ức Quy hiếm khi nói chuyện ngoài công việc, nhưng lần này, hắn để lộ chút vui mừng khi được công nhận.
Thần sắc của Sở Kiến Thụ cũng dịu dàng hơn đôi chút, “Dù thế nào đi nữa, trước đây con là con của chú, bây giờ dù không có danh nghĩa, con vẫn là con của chú.”
Sở Ức Quy nghiêng đầu, khẽ cười, “Vậy thì, con có thể lấy danh nghĩa là con của chú để xin một việc hơi quá đáng được không?”
“Lại là chuyện liên quan đến Vạn Thu đúng không?” Sở Kiến Thụ hỏi.
“Con muốn kết hôn với Vạn Thu.” Sở Ức Quy thẳng thắn đưa ra yêu cầu này, “Từ giờ con sẽ bắt đầu nỗ lực đạt được các yêu cầu của chú để được chú đồng ý.”
Biểu cảm của Sở Kiến Thụ trở nên phức tạp, “Về chuyện của Vạn Thu, con lúc nào cũng nóng vội như vậy.”
Sở Ức Quy không trả lời, nhưng lập trường của hắn về chuyện này lại vô cùng kiên định.
“Vậy thì con cố gắng lên.” Sở Kiến Thụ đáp lại.
Sở Ức Quy lộ ra mấy phần tươi cười.
Thực ra trong lời nói của Sở Kiến Thụ đã ngầm chứa sự đồng thuận.
Có lẽ Vạn Thu cũng muốn có được cảm giác được công nhận giống như hắn, cho nên mới hy vọng có một công việc xứng đáng để khẳng định giá trị bản thân.
Mặc dù có vẻ dư thừa, vì từ lâu bọn họ đã có được sự công nhận ấy.
Hắn và Vạn Thu quả thật giống nhau đến kỳ lạ, tựa như đã được định sẵn để đồng điệu với nhau.
Hắn cố gắng hướng đến Vạn Thu, và Vạn Thu cũng hướng về phía hắn.