Gửi Ngôn Minh yêu dấu:

Bố mẹ rất nhớ con.

Chúng ta biết có lẽ con sẽ không bao giờ đọc được bức thư này, cũng có lẽ sẽ không bao giờ biết chúng ta vẫn luôn dõi theo con.

Bố mẹ biết con hận chúng ta, cũng biết con yêu chúng ta.

Con hận chúng ta bỏ con đi sớm như vậy, để con cô độc một mình ở lại thế gian xa lạ. Con lại nhớ nhung những hơi ấm và tình yêu thương vô bờ bến mà khó có thể có được nữa.

Bố mẹ xin lỗi con... không cho con cuộc sống tốt đẹp, cuối cùng ngay cả tình yêu thương cũng không thể dành cho con nhiều.

Bố mẹ rất muốn ôm con thêm lần nữa, muốn lau nước mắt cho con, muốn dỗ dành con đừng khóc.

 

Bố mẹ khi còn sống không được học hành tử tế, không biết nói lời hay ý đẹp, không biết nắm tay con dạy con phân biệt những bức tranh và bài thơ. Chúng ta chỉ có thể thông qua những lời dặn dò ngắt quãng vụng về này, cố gắng truyền tải đến con tình yêu thương khó nói thành lời.

Chúng ta đau lòng vì con, đau lòng khi con ở cái tuổi đáng lẽ phải quấn quýt bên bố mẹ đòi kẹo lại phải hiểu được sự lạnh lùng của thế giới, đau lòng khi con chưa được hưởng thụ tình thân đã phải học cách tự lập.

Con là bảo bối của chúng ta...

Nhưng bảo bối lại chịu uất ức trên thế gian này.



 

Bố mẹ muốn nói yêu con thêm lần nữa, chỉ một lần thôi cũng được.

Nhưng bố mẹ càng muốn nói với con là, đừng tự trách bản thân vì cái /ch//ế/t của chúng ta, đừng vì chấp niệm mà làm tổn thương chính mình. Người còn sống thì còn hy vọng, nhưng cũng đừng nghĩ là phải sống vì tiếp nối mạng sống của bố mẹ, con sống vì chính mình, bảo bối à.

Cuộc đời của con là của chính con.

Tiếng gọi của chúng ta không thể đến tai con, vòng tay của chúng ta không thể ôm lấy vai con nữa.

Chúng ta chỉ có thể nhớ nhung con, nhìn con, dùng chút "sinh khí" còn sót lại trước khi /ch//ế/t để bảo vệ con, khi con nguy kịch, đổi lấy cho con một tia sinh cơ.

 

Con lớn lên trong một môi trường đau khổ, nhưng không trở nên m.á.u lạnh ích kỷ như môi trường đó, chúng ta thấy con sau khi bò ra khỏi vũng bùn, không hề trút oán hận nhiều năm lên những người yếu đuối khác, cũng không đợi lau khô bùn đất trên người, đã đứng lên bảo vệ những người yếu đuối, mở ra cho họ một con đường tươi sáng.

Đây là con gái của chúng ta, cô con gái nhỏ của chúng ta, con đã lớn rồi, con đã lớn lên trong bụi gai đầy m.á.u và nước mắt, cuối cùng đổi lấy một bộ giáp cứng rắn và trái tim kiên định.

Chúng ta vừa khóc vừa nhìn con lớn lên, nhìn con một mình đối mặt với sự bất công và định kiến của xã hội, nhìn con một mình đối phó với những điều dơ bẩn trong bóng tối.

 



Nhưng con luôn cảm thấy mình không tốt, luôn cảm thấy mình không sống như "mong đợi" của chúng ta.

Nhưng mà, bảo bối của ta ơi. Chúng ta đã rất tự hào về con rồi, chúng ta chỉ thỉnh thoảng lo lắng cho sự bốc đồng và dũng cảm của con.

Nhưng con là một đứa trẻ tốt.

Con đã là niềm tự hào của chúng ta rồi.

Chúng ta không có yêu cầu gì quá cao đối với con, chỉ mong con sống bình an vui vẻ, chúng ta sẽ luôn yêu con.

Vậy nên, bảo bối à.

Khi gió đêm nổi lên, bóng cây lay động, đừng sợ hãi, đừng hoang mang.

Khi gió thổi vào lòng con, là chúng ta đang ôm con.

Khi hoàng hôn buông xuống, không thấy núi xanh, đừng lo lắng, đừng bỏ cuộc, con hãy nhìn vầng trăng sáng phía sau.

Ánh sáng trên trời, dù mờ hay tỏ, nhưng nó chưa bao giờ tắt.

— Bố mẹ yêu con mãi mãi

(Hết)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện