Nhưng đúng lúc này, người đàn ông lực lưỡng cỡ tuổi trung niên kia lại lên tiếng:

- Phía trước là Tỉnh Nhị Viện, hãy nhân lúc này liên hệ với bên cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện đi, ở trước cửa ra vào của Tỉnh Nhị Viện cũng có trạm dừng xe buýt!

Cuối cùng, chiếc xe buýt cũng đã dừng lại một cách an toàn, ngực Tôn Bảo Dân đau đến mức khiến hắn thốt không lên tiếng, cố nén cơn đau, cầm micro, ngữ điệu yếu ớt nói:

- Tôi sẽ giúp mọi người gọi một chuyến xe buýt mới, mong mọi người hãy xuống dưới đợi một chút, thành thật xin lỗi

Tôn Bảo Dân muốn nhấc tay sát lên kéo đèn khẩn cấp xuống, nhưng thực sự là bất lực không làm được.

Mới cong eo lại một chút, một trận đau đớn kinh khủng từ tim truyền tới, khiến ông lập tức ngã nhào xuống đất.

...

....

Khoa cấp cứu Tỉnh Nhị Viện đột nhiên nhận điện báo của 120, ở trạm xe buýt 818 bên cạnh Tỉnh Nhị Viện, ngực trái tài xế xe buýt đột nhiên đau đớn khó chịu, hiện tại đã hôn mê!

Đúng lúc Trần Thương và Tân Duyệt đang đứng ở đó, cả hai biến sắc, vội vàng đẩy xe chạy ra.

Khoảng cách giữa khoa cấp cứu và trạm xe buýt rất gần!

Tính ra cũng chưa có đến 100 mét.

Thế nhưng vào thời khắc này, 100 mét có thể coi là khoảng cách giữa hai thế cực sinh - tử.

Trần Thương chạy rất nhanh, giường xe bị đẩy đến nỗi bánh xe tạo ra lực ma sát cực lớn với mặt đất, phát ra âm thanh “Chỉ chỉ nha nha”

Tân Duyệt tuy là tay không, nhưng cũng phải dùng hết sức để đuổi kịp Trần Thương!

Phần ngực trước đau nhức kịch liệt!

Té xỉu!

Cái này... Không phải là do bị sốc tim... Hoặc là đột tử đấy chứ?

Hai người không dám nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ có thể dốc hết sức chạy về phía trước.

Cấp cứu là chiến đấu giành từng phút từng giây!

Thời gian từng giây từng phút đều là đầy đủ trân quý.

Không người nào dám buông lỏng cảnh giác!

Trần Thương đẩy xe, Tân Duyệt vượt tại trên xe nhỏ hẹp, hai tay duỗi thắng nén lõng ngực khôi phục tìm phổi chưa từng đình chỉ.

Mà từ người đàn ông to lớn trên xe buýt xuống không hề rời đi, trợ giúp Trần Thương đẩy xe.

Ba giờ chiều, mặt trời mười phần nóng bức, thế nhưng ba người lại cảm thấy sống lưng phát lạnh.

Tần Duyệt ép lồng ngực chưa từng có chút nào dừng lại.

Rất nhanh, tổ hợp ba người tiến vào cửa lớn khoa cấp cứu.

Trần Thương đối với y tá trạm hô:

- Tiểu Lâm chuẩn bị giám sát tâm điện, để bên giường siêu âm..

Cấp cứu hết sức căng thẳng!

Tần Duyệt cảm giác hai cánh tay của mình đều nhanh mất đi trực giác, thế nhưng cô cũng không dám dừng lại, đây là... Sinh mệnh một người, ai dám dừng lại?

Ngay lúc này, Tần Duyệt bỗng nhiên cảm giác nhịp tim từ từ phục hồi...

Tâm điện giám sát lên!

Người bệnh sinh mệnh kiểm tra triệu chứng bệnh tật rất mau đã ra kết quả

Ý tá Tiểu Lâm hô lên!

- Huyết áp: 60/30 mmHg!

- Nhịp tim 120 lần mỗi phút!

- Hô hấp 32 lần mỗi phút!

Có nhịp tim, như vậy cũng tốt, Tân Duyệt đầu đầy mồ hôi, sợi tóc đính trên mặt, có chút lộn xộn, trước ngực áo khoác trắng đã ướt đẫm, dán trên người, lần đầu tiên phác hoạ ra đường cong hiếm thấy.

Rất nhanh, điện tâm đồ đã có kết quả, Tân Duyệt đưa cho Trần Thương:

- Trần Thương, điện tâm đồi

Trần Thương nhận lấy xem xét, lập tức nhíu mày!

S-T bất quy tắc cải biến!

Thiếu máu là khẳng định!

Nhồi máu cơ tim cấp tính cũng có!

Nhưng...

Đây đều không phải mấu chốt nhất, mấu chốt nhất chính là cái gì?

Là trục tâm điện chếch đi rất kỳ quái.

Trần Thương lập tức biến sắc, loại trục tâm điện này, có thể là chuyện xấu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện