Tôn Bảo Dân kêu mọi người giữ im lặng, sau đó lại tiếp tục thả phanh, cho xe bắt đầu chạy.
Nhưng có điều... Suốt cả đoạn đường đi, Tôn Bảo Dân luôn cảm giác ở phần ngực có chút bất an khó chịu.
Thật sự không thoải mái chút nào!
Sau đó lại liên tục phải qua bảy đến tám trạm, lúc chạy lên một cái cầu vượt, ngực trái Tôn Bảo Dân có cảm giác đau bứt rứt giống như là bị kim đâm.
Đau đến mức không thể nhẫn nhịn nổi nữa!
Bỗng nhiên lại bị một cơn đau kịch liệt, cảm giác như muốn nghiền ép mọi thứ trong lồng ngực, cơn đau truyền từ trong tim truyền ra bên ngoài, đúng lúc xe đi tới đoạn rẽ ngoặt, chuẩn bị lao xuống dốc.
Kiểu đau đơn kịch liệt này thiếu chút nữa đã khiến Tôn Bảo Dân mất khống chết
Hắn tranh thủ khoảng cố nén sự đau đớn, hai tay nắm chắc vô-lăng, cẩn thận nhìn chằm chằm phía trước.
Hiện giờ, chiếc xe đang ở trên cầu vượt, nên căn bản sẽ không có khả năng nào dừng xe lại, bởi vì có dừng thì hành khách trên xe cũng không thể xuống xe được, mà chỗ khúc quanh dừng xe lại rất nguy hiểm, lúc này mà dừng xe thì chẳng khác nào đẩy người khác vào hoàn cảnh trớ trêu.
Hơn nữa, nếu chiếc xe buýt to lớn này mà dừng ở, đây, thì sẽ gây ra sự hỗn loạn nghiêm trọng phía sau ngay, nói không chừng sẽ xảy ra tai nạn giao thông cũng nên!
Nghĩ tới đây.
Tôn Bảo Dân chỉ có thể dùng toàn bộ sức lực của bản thân, chậm rãi lái xe vượt mức quy định, nhanh. chóng tìm trạm dừng xe an toàn.
Thế nhưng vừa rồi lại có cảm giác mất đi khả năng điều khiển khiến Tôn Bảo Dân bị dọa một trận hoảng sợ.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn chỉ có thể giảm tốc độ xe xuống, chậm rãi tiến lên.
Hành khách trên xe bắt đầu tỏ vẻ chán nản, lên tiếng phàn nàn.
Thế nhưng Tôn Bảo Sơn lúc này lại không có bất kỳ cách nào, hắn đành liên hệ với tổng trạm, báo lại tình huống hiện tại của mình.
Lúc này, hành khách ngồi ở hàng ghế đầu bất chợt phát hiện có gì đó dị thường!
Chỉ thấy nét mặt Tôn Bảo Dân trắng bệch, mồ hôi chảy nhễ nhãi khắp khuôn mặt, sắc mặt thê thảm kiểu này thật sự khiến người ta cảm thấy đáng sợ!
Tuy là tài xế chở khách, nhưng hai tay đặt trên tay lái lại đang không ngừng run rẩy.
Cái này hoàn toàn là hành động bất đắc dĩ!!!
Bởi Tôn Bảo Dân thật sự không có cách nào để điều khiển xe vào lúc này!
Hắn có cảm giác hô hấp của mình đang bắt đầu. trở nên đồn dập, nhịp tìm đập nhanh hơn đến mười phần!
Mà mỗi lần hắn hít thở, phần ngực bên trái đều rất đau đớn.
Một người đàn ông lực lưỡng đứng một bên liền vội vàng đi tới:
- Sao vậy? Bác tài? Có chỗ nào không thoải mái hả?
Tôn Bảo Dân đau đến mức nói không ra lời, khuôn mặt vặn vẹo chảy đầy mồ hôi hột lớn như hạt đậu, hắn cố gắng chỉ chỉ vào ngực mình.
Người đàn ông lực lưỡng kia thấy thế, sắc mặt lập tức thay đổi!
Nhồi máu cơ tim?
Người đàn ông lực lưỡng vội vàng nói
- Ai có mang theo viên trợ tim cấp tốc không? Thuốc về bệnh tim nữa?
Mọi người ai nấy cũng đều trợn tròn hai mắt, tài xế xe buýt đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Nghĩ tới đây, nét mặt mọi người lập tức biến sắc.
Tôn Bảo Dân khụ khụ một tiếng, cố đè thấp ngữ điệu nói:
- Đừng lo cho tôi... Hãy giúp tôi giữ vô-lăng nhanh đi!
Người đàn ông lực lưỡng vội vàng gật đầu, cẩn thận từng li từng tí nhận vô-ăng từ tài xế, sau đó nới với người phía sau:
- Mau tranh thủ thời gian gọi 120 nhanh đi, tài xế xe buýt xảy ra chuyện rồi, mau lên!
Hành khách sau lưng sốt sắng, vội vàng bấm máy gọi cấp cứu.
Nhưng có điều... Suốt cả đoạn đường đi, Tôn Bảo Dân luôn cảm giác ở phần ngực có chút bất an khó chịu.
Thật sự không thoải mái chút nào!
Sau đó lại liên tục phải qua bảy đến tám trạm, lúc chạy lên một cái cầu vượt, ngực trái Tôn Bảo Dân có cảm giác đau bứt rứt giống như là bị kim đâm.
Đau đến mức không thể nhẫn nhịn nổi nữa!
Bỗng nhiên lại bị một cơn đau kịch liệt, cảm giác như muốn nghiền ép mọi thứ trong lồng ngực, cơn đau truyền từ trong tim truyền ra bên ngoài, đúng lúc xe đi tới đoạn rẽ ngoặt, chuẩn bị lao xuống dốc.
Kiểu đau đơn kịch liệt này thiếu chút nữa đã khiến Tôn Bảo Dân mất khống chết
Hắn tranh thủ khoảng cố nén sự đau đớn, hai tay nắm chắc vô-lăng, cẩn thận nhìn chằm chằm phía trước.
Hiện giờ, chiếc xe đang ở trên cầu vượt, nên căn bản sẽ không có khả năng nào dừng xe lại, bởi vì có dừng thì hành khách trên xe cũng không thể xuống xe được, mà chỗ khúc quanh dừng xe lại rất nguy hiểm, lúc này mà dừng xe thì chẳng khác nào đẩy người khác vào hoàn cảnh trớ trêu.
Hơn nữa, nếu chiếc xe buýt to lớn này mà dừng ở, đây, thì sẽ gây ra sự hỗn loạn nghiêm trọng phía sau ngay, nói không chừng sẽ xảy ra tai nạn giao thông cũng nên!
Nghĩ tới đây.
Tôn Bảo Dân chỉ có thể dùng toàn bộ sức lực của bản thân, chậm rãi lái xe vượt mức quy định, nhanh. chóng tìm trạm dừng xe an toàn.
Thế nhưng vừa rồi lại có cảm giác mất đi khả năng điều khiển khiến Tôn Bảo Dân bị dọa một trận hoảng sợ.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn chỉ có thể giảm tốc độ xe xuống, chậm rãi tiến lên.
Hành khách trên xe bắt đầu tỏ vẻ chán nản, lên tiếng phàn nàn.
Thế nhưng Tôn Bảo Sơn lúc này lại không có bất kỳ cách nào, hắn đành liên hệ với tổng trạm, báo lại tình huống hiện tại của mình.
Lúc này, hành khách ngồi ở hàng ghế đầu bất chợt phát hiện có gì đó dị thường!
Chỉ thấy nét mặt Tôn Bảo Dân trắng bệch, mồ hôi chảy nhễ nhãi khắp khuôn mặt, sắc mặt thê thảm kiểu này thật sự khiến người ta cảm thấy đáng sợ!
Tuy là tài xế chở khách, nhưng hai tay đặt trên tay lái lại đang không ngừng run rẩy.
Cái này hoàn toàn là hành động bất đắc dĩ!!!
Bởi Tôn Bảo Dân thật sự không có cách nào để điều khiển xe vào lúc này!
Hắn có cảm giác hô hấp của mình đang bắt đầu. trở nên đồn dập, nhịp tìm đập nhanh hơn đến mười phần!
Mà mỗi lần hắn hít thở, phần ngực bên trái đều rất đau đớn.
Một người đàn ông lực lưỡng đứng một bên liền vội vàng đi tới:
- Sao vậy? Bác tài? Có chỗ nào không thoải mái hả?
Tôn Bảo Dân đau đến mức nói không ra lời, khuôn mặt vặn vẹo chảy đầy mồ hôi hột lớn như hạt đậu, hắn cố gắng chỉ chỉ vào ngực mình.
Người đàn ông lực lưỡng kia thấy thế, sắc mặt lập tức thay đổi!
Nhồi máu cơ tim?
Người đàn ông lực lưỡng vội vàng nói
- Ai có mang theo viên trợ tim cấp tốc không? Thuốc về bệnh tim nữa?
Mọi người ai nấy cũng đều trợn tròn hai mắt, tài xế xe buýt đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Nghĩ tới đây, nét mặt mọi người lập tức biến sắc.
Tôn Bảo Dân khụ khụ một tiếng, cố đè thấp ngữ điệu nói:
- Đừng lo cho tôi... Hãy giúp tôi giữ vô-lăng nhanh đi!
Người đàn ông lực lưỡng vội vàng gật đầu, cẩn thận từng li từng tí nhận vô-ăng từ tài xế, sau đó nới với người phía sau:
- Mau tranh thủ thời gian gọi 120 nhanh đi, tài xế xe buýt xảy ra chuyện rồi, mau lên!
Hành khách sau lưng sốt sắng, vội vàng bấm máy gọi cấp cứu.
Danh sách chương