Mạnh Hi nói như vậy, sinh lý sinh hóa và bồi dưỡng kết quả đều cho thấy là viêm màng tim tích dịch, chuyện này có ý nghĩa là mức độ nguy cơ lại tăng lên một chút.
Bởi vì viêm màng tim tích dịch có thế dẫn đến màng tim co hẹp lại, mức độ nguy hiểm cũng sẽ cao hơn rất nhiều!
Căn bản bất lợi cho việc khôi phục của người bệnh!
Mà phẫu thuật viêm màng tim co hẹp khó hơn rất nhiều so với phẫu thuật màng tim phổ thông, nghĩ tới đây, trong lòng Tiần Thương có chút căng thẳng.
Chủ yếu nhất là anh không thể vì Mạnh lão sư chờ mình mà làm trễ nải bệnh tình người bệnh.
Kỳ thật anh cảm thấy, Mạnh Hi lão sư đang chờ mình, càng như thế, Trần Thương lại càng lo lắng.
Trần Thương vẫn cực kỳ cảm kích phần ân tình này.
Mạnh Hi lớn mật thế nào cũng sẽ không chậm trễ thời gian chẩn trị tốt nhất cho người bệnh. Cô làm như vậy là vì cô đã rất hiểu rõ đối với chỉ tiêu của người bệnh, đối với trạng thái bệnh tật phát triển thế nào cũng hết sức rõ ràng.
Cho nên mới nói với Trần Thương như vậy!
Bình thường phán đoán bệnh tật đều là kinh nghiệm của bác sĩ.
Chủ nhiệm Mạnh có thể tự tin như vậy nhưng Trần Thương không dám.
Tiểu bác sĩ phải có giác ngộ của tiểu bác sĩ, thôn Tân Thủ cũng phải có cách chơi của thôn Tân Thủ.
Lúc này, bệnh viện cũng không có việc gì nên Trần Thương chào một tiếng rồi chạy đi ngay!
Từ khi trong khoa không có Viên Phàm, toàn bộ phòng ban đều thanh tịnh hơn rất nhiều, Trần Thương cũng càng ngày càng không chút kiêng kỵ.
Tân Duyệt đã bị thế công trà sữa thu phục.
Hiện tại, chủ nhiệm An cũng bị phương pháp khâu Chen ngược chết đi sống lại.
Vương Dũng với tư cách tiểu đồ đệ của mình, dốc lòng tu hành, siêng năng làm việc.
Trần Thương cảm thấy bây giờ trong khoa mình là bá chủ một phương!
Gọi là Trần lão đại cũng không sai!
...
Đón xe đến Đông Đại Nhất viện chỉ mất tám khối tiền, vội vàng chạy tới ngoại khoa tim, vừa lúc Mạnh Hi ở trạm y tá chuẩn bị bệnh lịch.
Trần Thương chạy tới:
- Cảm ơn Mạnh lão sư, để cô đợi lâu!
Mạnh Hi cũng hơi sững sờ, nhìn đồng hồ trên tay một chút:
- Sớm như vậy?
Sau khi nói xong, cầm giấy cam kết đồng ý phẫu thuật đưa cho Trần Thương:
- Tờ cam kết phẫu thuật đều ký xong, mau chóng bắt đầu phẫu thuật đi.
Trần Thương cảm kích cười một tiếng.
Mặc dù Mạnh lão sư hơi nghiêm khắc, làm việc thì không biết ngày đêm để học sinh tan tầm tới đi theo phẫu thuật.
Nếu như học sinh bình thường khẳng định sẽ có phân nàn.
Nhưng Trần Thương hiểu vì ngay cả lão sư đều không phàn nàn, anh có tư cách gì để phàn nàn.
Cát Hoài thấy Trần Thương tới, đặc biệt cười nhẹ một tiếng:
- Tiểu Trần, không cần khẩn trương, có tôi đây.
Trần Thương sững sờ, Cát lão sư này... đổi tính rồi à?
Sao hôm nay có vẻ yêu mến mình như thế.
Trần Thương vội vàng nói:
- Tạ ơn Cát lão sư, hôm nay còn phải phiền phức. Cát lão sư.
Cát Hoài lắc đầu:
- Lúc đầu chịu khó một chứt, học nhiều một ít, làm thêm mấy sẽ tốt thôi.
Chuẩn bị kỹ càng tất cả, mọi người tập trung bên trong phòng phẫu thuật.
Trên đường đi, Mạnh Hi cường điệu rất nhiều vẽ tầm kỹ thuật quan trọng của phẫu thuật rạch màng tim dẫn lưu cho Trần Thương.
Vừa đi vừa nói chuyện, ba người Trần Thương đã đến phòng phẫu thuật.
Mạnh Hi rất hiếu kì đối với Trần Thương, cho tới nay, mặc dù rất ít để Trần Thương làm việc nhưng mỗi một lần Trần Thương biểu hiện đều cực kỳ chói mắt
Đặc biệt là kỹ xảo chẩn đoán bệnh, hai lần đều làm cho Mạnh Hi hai mắt tỏa sáng, năng lực làm việc cũng rất lợi hại, cho dù là khâu mạch máu hay là châm cứu màng tim, thao tác kia... Không có mấy chục năm kinh nghiệm rất khó làm được!
Vì vậy, mặc dù Mạnh Hi không nói nhưng đối với Trần Thương thì tâm lý rất nằm chắc.
Cô cũng muốn nhìn xem Trần Thương phẫu thuật như thế nào?
Cho tới nay, Mạnh Hi đối với học sinh của mình đều ôm một thái độ: “Thà thiếu không ẩu”.
Cô là người cực kỳ kiêu ngạo, loại kiêu ngạo này có từ năng lực của cô.
Không phải cô xem thường người xung quanh, xem thường Đông Đại Nhất viện, mà ngược lại, cô kiêu ngạo thật ra là đối với mình, đối với bệnh tật, đối với phẫu thuật.
Cô có yêu cầu cực cao với chính bản thân mình!
Cô hi vọng mình không ngừng phấn đấu đề cao. bản thân, không ngừng học hỏi để tiến cao hơn, để cho kỹ thuật y của mình càng ngày càng tỉnh xảo...
Mặc dù làm ở Đông Đại Nhất viện, nhưng Mạnh Hi luôn hướng tới một nơi nào đó ở kinh đô, cũng. hướng tới một số địa phương bên kia bờ đại dương.
Đối thủ của cô, không ở đây mà là ở nhưng nơi cao cấp hơn.
Áp lực lớn không?
Rất lớn!
Vì vậy cô không cho phép bản thân mình thư giãn!
Trần Thương xuất hiện tuyệt không phải ngẫu nhiên, nhưng Trần Thương biểu hiện lại cực kỳ đột nhiên.
Mỗi lần cậu ta làm hai mắt cô sáng lên, là một lăn cho Mạnh Hi hi vọng.
Cho dù là chính mình không thể vượt qua bọn họ, nhưng có lẽ, học sinh của mình có thể vượt qua học sinh của bọn họ, cái này cũng được?
Nghĩ tới đây, Mạnh Hi vội vàng lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ tiêu cực này.
Đối thủ của mình, mình phải dùng thực lực chứng minh, mà không phải mượn nhờ người khác.
Mạnh Hi nhịn không được để tay lên ngực tự hỏi: Mình sợ không? Hối hận không?
....
....
Phẫu thuật sắp bắt đầu, y tá dụng cụ nhìn thấy Trần Thương thì hơi sững sờ, sao lại để học sinh làm phẫu thuật?
Bác sĩ gây mê cũng có chút nghĩ hoặc, nhìn thoáng qua Mạnh Hi, thấy Mạnh Hi không hề bị lay động. Sau đó, nhìn thoáng qua Cát Hoài, thấy Cát Hoài cũng như không có gì.
Bác sĩ gây mê dứt khoát không để ý, cũng không để ở trong lòng.
Ở đây có một chủ trị lớn tuổi, một phó chủ nhiệm, cho dù như thế nào thì một ca phẫu thuật mảng tim cũng sẽ không xảy ra vấn đề.
Mà lúc này, Hạ Cao Phong vừa vặn phẫu thuật xong một ca tứ chứng Fallot từ tối hôm qua, mệt mỏi quá sức. Ông đi ra phía cửa, xuyên qua cửa lớn nhìn vào phòng phẫu thuật, nhìn thấy bên trong đang phẫu thuật. Mà Trần Thương.. là mổ chính?
Bởi vì viêm màng tim tích dịch có thế dẫn đến màng tim co hẹp lại, mức độ nguy hiểm cũng sẽ cao hơn rất nhiều!
Căn bản bất lợi cho việc khôi phục của người bệnh!
Mà phẫu thuật viêm màng tim co hẹp khó hơn rất nhiều so với phẫu thuật màng tim phổ thông, nghĩ tới đây, trong lòng Tiần Thương có chút căng thẳng.
Chủ yếu nhất là anh không thể vì Mạnh lão sư chờ mình mà làm trễ nải bệnh tình người bệnh.
Kỳ thật anh cảm thấy, Mạnh Hi lão sư đang chờ mình, càng như thế, Trần Thương lại càng lo lắng.
Trần Thương vẫn cực kỳ cảm kích phần ân tình này.
Mạnh Hi lớn mật thế nào cũng sẽ không chậm trễ thời gian chẩn trị tốt nhất cho người bệnh. Cô làm như vậy là vì cô đã rất hiểu rõ đối với chỉ tiêu của người bệnh, đối với trạng thái bệnh tật phát triển thế nào cũng hết sức rõ ràng.
Cho nên mới nói với Trần Thương như vậy!
Bình thường phán đoán bệnh tật đều là kinh nghiệm của bác sĩ.
Chủ nhiệm Mạnh có thể tự tin như vậy nhưng Trần Thương không dám.
Tiểu bác sĩ phải có giác ngộ của tiểu bác sĩ, thôn Tân Thủ cũng phải có cách chơi của thôn Tân Thủ.
Lúc này, bệnh viện cũng không có việc gì nên Trần Thương chào một tiếng rồi chạy đi ngay!
Từ khi trong khoa không có Viên Phàm, toàn bộ phòng ban đều thanh tịnh hơn rất nhiều, Trần Thương cũng càng ngày càng không chút kiêng kỵ.
Tân Duyệt đã bị thế công trà sữa thu phục.
Hiện tại, chủ nhiệm An cũng bị phương pháp khâu Chen ngược chết đi sống lại.
Vương Dũng với tư cách tiểu đồ đệ của mình, dốc lòng tu hành, siêng năng làm việc.
Trần Thương cảm thấy bây giờ trong khoa mình là bá chủ một phương!
Gọi là Trần lão đại cũng không sai!
...
Đón xe đến Đông Đại Nhất viện chỉ mất tám khối tiền, vội vàng chạy tới ngoại khoa tim, vừa lúc Mạnh Hi ở trạm y tá chuẩn bị bệnh lịch.
Trần Thương chạy tới:
- Cảm ơn Mạnh lão sư, để cô đợi lâu!
Mạnh Hi cũng hơi sững sờ, nhìn đồng hồ trên tay một chút:
- Sớm như vậy?
Sau khi nói xong, cầm giấy cam kết đồng ý phẫu thuật đưa cho Trần Thương:
- Tờ cam kết phẫu thuật đều ký xong, mau chóng bắt đầu phẫu thuật đi.
Trần Thương cảm kích cười một tiếng.
Mặc dù Mạnh lão sư hơi nghiêm khắc, làm việc thì không biết ngày đêm để học sinh tan tầm tới đi theo phẫu thuật.
Nếu như học sinh bình thường khẳng định sẽ có phân nàn.
Nhưng Trần Thương hiểu vì ngay cả lão sư đều không phàn nàn, anh có tư cách gì để phàn nàn.
Cát Hoài thấy Trần Thương tới, đặc biệt cười nhẹ một tiếng:
- Tiểu Trần, không cần khẩn trương, có tôi đây.
Trần Thương sững sờ, Cát lão sư này... đổi tính rồi à?
Sao hôm nay có vẻ yêu mến mình như thế.
Trần Thương vội vàng nói:
- Tạ ơn Cát lão sư, hôm nay còn phải phiền phức. Cát lão sư.
Cát Hoài lắc đầu:
- Lúc đầu chịu khó một chứt, học nhiều một ít, làm thêm mấy sẽ tốt thôi.
Chuẩn bị kỹ càng tất cả, mọi người tập trung bên trong phòng phẫu thuật.
Trên đường đi, Mạnh Hi cường điệu rất nhiều vẽ tầm kỹ thuật quan trọng của phẫu thuật rạch màng tim dẫn lưu cho Trần Thương.
Vừa đi vừa nói chuyện, ba người Trần Thương đã đến phòng phẫu thuật.
Mạnh Hi rất hiếu kì đối với Trần Thương, cho tới nay, mặc dù rất ít để Trần Thương làm việc nhưng mỗi một lần Trần Thương biểu hiện đều cực kỳ chói mắt
Đặc biệt là kỹ xảo chẩn đoán bệnh, hai lần đều làm cho Mạnh Hi hai mắt tỏa sáng, năng lực làm việc cũng rất lợi hại, cho dù là khâu mạch máu hay là châm cứu màng tim, thao tác kia... Không có mấy chục năm kinh nghiệm rất khó làm được!
Vì vậy, mặc dù Mạnh Hi không nói nhưng đối với Trần Thương thì tâm lý rất nằm chắc.
Cô cũng muốn nhìn xem Trần Thương phẫu thuật như thế nào?
Cho tới nay, Mạnh Hi đối với học sinh của mình đều ôm một thái độ: “Thà thiếu không ẩu”.
Cô là người cực kỳ kiêu ngạo, loại kiêu ngạo này có từ năng lực của cô.
Không phải cô xem thường người xung quanh, xem thường Đông Đại Nhất viện, mà ngược lại, cô kiêu ngạo thật ra là đối với mình, đối với bệnh tật, đối với phẫu thuật.
Cô có yêu cầu cực cao với chính bản thân mình!
Cô hi vọng mình không ngừng phấn đấu đề cao. bản thân, không ngừng học hỏi để tiến cao hơn, để cho kỹ thuật y của mình càng ngày càng tỉnh xảo...
Mặc dù làm ở Đông Đại Nhất viện, nhưng Mạnh Hi luôn hướng tới một nơi nào đó ở kinh đô, cũng. hướng tới một số địa phương bên kia bờ đại dương.
Đối thủ của cô, không ở đây mà là ở nhưng nơi cao cấp hơn.
Áp lực lớn không?
Rất lớn!
Vì vậy cô không cho phép bản thân mình thư giãn!
Trần Thương xuất hiện tuyệt không phải ngẫu nhiên, nhưng Trần Thương biểu hiện lại cực kỳ đột nhiên.
Mỗi lần cậu ta làm hai mắt cô sáng lên, là một lăn cho Mạnh Hi hi vọng.
Cho dù là chính mình không thể vượt qua bọn họ, nhưng có lẽ, học sinh của mình có thể vượt qua học sinh của bọn họ, cái này cũng được?
Nghĩ tới đây, Mạnh Hi vội vàng lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ tiêu cực này.
Đối thủ của mình, mình phải dùng thực lực chứng minh, mà không phải mượn nhờ người khác.
Mạnh Hi nhịn không được để tay lên ngực tự hỏi: Mình sợ không? Hối hận không?
....
....
Phẫu thuật sắp bắt đầu, y tá dụng cụ nhìn thấy Trần Thương thì hơi sững sờ, sao lại để học sinh làm phẫu thuật?
Bác sĩ gây mê cũng có chút nghĩ hoặc, nhìn thoáng qua Mạnh Hi, thấy Mạnh Hi không hề bị lay động. Sau đó, nhìn thoáng qua Cát Hoài, thấy Cát Hoài cũng như không có gì.
Bác sĩ gây mê dứt khoát không để ý, cũng không để ở trong lòng.
Ở đây có một chủ trị lớn tuổi, một phó chủ nhiệm, cho dù như thế nào thì một ca phẫu thuật mảng tim cũng sẽ không xảy ra vấn đề.
Mà lúc này, Hạ Cao Phong vừa vặn phẫu thuật xong một ca tứ chứng Fallot từ tối hôm qua, mệt mỏi quá sức. Ông đi ra phía cửa, xuyên qua cửa lớn nhìn vào phòng phẫu thuật, nhìn thấy bên trong đang phẫu thuật. Mà Trần Thương.. là mổ chính?
Danh sách chương