Nếu như nói Cát Hoài là cái biểu tình này.
Thì Ngô Bằng càng mê mang,
Nhìn quần áo Trần Thương một chút, rõ rằng là áo blouse của nghiên cứu sinh và bồi dưỡng sinh mặc, không phải chơi đùa gì chứ?
Nghĩ tới đây, Ngô Bằng lúng túng nói:
- Chủ nhiệm Mạnh, chuyện này cũng không thể, nói đùa, phẫu thuật cấp cứu cũng không phải nói đùa đâu, cô để học sinh làm, người thứ nhất không đồng ý là tôi.
Không phải Ngô Bằng xem thường Trần Thương, mà là muốn phụ trách đối với bệnh nhân.
Vì vậy, vô luận nói như thế nào, vô luận lập trường cùng cách làm đều không sai!
Thế nhưng Mạnh Hi có chút trầm mặc, nhìn hình ảnh nhảy trên máy siêu âm, nhìn Ngô Bẵng nói ra:
- Được rồi, ý nghĩ bác sĩ Ngô tôi đã biết, nhưng mà... Người bệnh hẳn là viêm màng tim cấp tính, lưu lại khoa cấp cứu không có ý nghĩa, chuyển tới ngoại khoa tìm đi.
Ngô Bằng nghe vậy lập tức sửng sốt, hình như... Không có bệnh gì.
Từ khi bắt đầu, người bệnh này đã không thuộc về mình.
- Được rồi, vậy thì khổ cực cùng phiền phức chủ nhiệm Mạnh, còn có bác sĩ Cát, để ý nhiều hơn!
Mạnh Hi quay người nhìn thoáng qua Cát Hoài:
- Bác sĩ Cát, anh cùng bác sĩ Ngô đi làm thủ tục, mau một chút, tôi cùng Trần Thương chuẩn bị châm cứu!
Cát Hoài càng là trợn tròn mắt, đẳng ký thủ tục không phải là để học sinh đi làm à?
Châm cứu không phải để bác sĩ tới làm sao?
Người này... tại sao lại như vậy?
Nhưng không có cách nào, chủ nhiệm Mạnh là boss trực hệ của mình, nghe theo là được.
Cát Hoài vội vàng cùng Ngô Bắng bắt đầu đi làm giấy chuyển khoa.
Người bệnh của khoa cấp cứu được chuyển khoa. cực kỳ thuận tiện mau lẹ, không phiền toái như phòng ban khác.
Quá trình trị liệu không khác nhau quá lớn, duy nhất khác biệt, hẳn là người bệnh và bác sĩ siêu âm đổi chỗ khác, mà Trần Thương chính thức làm châm cứu màng tim.
Cát Hoài chạy trước chạy sau, bận bịu đến bận bịu đi, thật vất vả mới hết bận, vội vàng chạy tới phòng bệnh, nhìn Trần Thương châm cứu.
Vừa mới tiến vào, chỉ nghe thấy Trần Thương nói ra:
- Vừa vặn, Cát lão sư, một hồi làm phiên cô giúp tôi rút dịch.
Cát Hoài nghe xong, lập tức biến sắc....
Ta mẹ nó... Đến cùng ai là học sinh, ai là lão sư!
Thế nhưng giờ mình không giúp đỡ, chẳng lẽ để chủ nhiệm Mạnh rút dịch?
Nghĩ tới đây, Cát Hoài nhịn không được thở dài. Được rồi, được rồi!
Nhịn!
Đại nhân không chấp tiểu nhân.
Lần này bởi vì có siêu âm tâm động cầu tùy thời định vị, còn có tâm điện giám sát, hệ số an toàn đề cao hơn rất nhiều.
Mà trong không gian huấn luyện, dưới loại tình huống này Trăn Thương đã luyện tập không biết bao nhiêu lần, trên cơ bản là việc tiện tay làm.
Nhưng vì để tránh phản ứng huyết áp thấp làm người bệnh hôn mê, Trăn Thương nhìn Cát Hoài nói ra:
- A-trô-pin.
Cát Hoài nháy mắt.
Trần Thương:
- A-trô- pin.
Cát Hoài đang muốn hỏi vì cái gì, bỗng nhiên biến sắc, lập tức kịp phản ứng.
Trần Thương này... Không tệ, có chút trình độ!
Trần Thương bắt đầu thường quy trải động khăn... Sát khuẩn... Gây tê....
Trần Thương căm kim châm cứu trong tay, tại vị trí sườn trái xương ngực, từ phía hông chậm chạp đâm vào.
Đầu châm chậm chạp đâm vào, Trần Thương cảm giác truyền đến!
Đúng chỗ!
Toàn bộ quá trình rất nhanh, dù sao đã không châm qua bao nhiêu lần, một loạt động tác nước chảy mây trôi, bác sĩ siêu âm ở bên cạnh nhìn trợn tròn mắt.
Sau đó, nói ra:
- Cát lão sư, có thể.
Cát Hoài giống như còn chưa kịp phản ứng, dù sao mới qua vài giây đồng hồ? Đã xong rồi?
Người trẻ tuổi, cậu có thể đừng như thế qua loa hay không, chữa bệnh không thể nghiêm túc một chút hay sao?
- Nhanh như vậy?
Tiền Thương gật đầu:
- Hút đi.
Cát Hoài bắt đầu hút, lập tức cảm thấy chất lỏng xuất hiện.
Thì Ngô Bằng càng mê mang,
Nhìn quần áo Trần Thương một chút, rõ rằng là áo blouse của nghiên cứu sinh và bồi dưỡng sinh mặc, không phải chơi đùa gì chứ?
Nghĩ tới đây, Ngô Bằng lúng túng nói:
- Chủ nhiệm Mạnh, chuyện này cũng không thể, nói đùa, phẫu thuật cấp cứu cũng không phải nói đùa đâu, cô để học sinh làm, người thứ nhất không đồng ý là tôi.
Không phải Ngô Bằng xem thường Trần Thương, mà là muốn phụ trách đối với bệnh nhân.
Vì vậy, vô luận nói như thế nào, vô luận lập trường cùng cách làm đều không sai!
Thế nhưng Mạnh Hi có chút trầm mặc, nhìn hình ảnh nhảy trên máy siêu âm, nhìn Ngô Bẵng nói ra:
- Được rồi, ý nghĩ bác sĩ Ngô tôi đã biết, nhưng mà... Người bệnh hẳn là viêm màng tim cấp tính, lưu lại khoa cấp cứu không có ý nghĩa, chuyển tới ngoại khoa tìm đi.
Ngô Bằng nghe vậy lập tức sửng sốt, hình như... Không có bệnh gì.
Từ khi bắt đầu, người bệnh này đã không thuộc về mình.
- Được rồi, vậy thì khổ cực cùng phiền phức chủ nhiệm Mạnh, còn có bác sĩ Cát, để ý nhiều hơn!
Mạnh Hi quay người nhìn thoáng qua Cát Hoài:
- Bác sĩ Cát, anh cùng bác sĩ Ngô đi làm thủ tục, mau một chút, tôi cùng Trần Thương chuẩn bị châm cứu!
Cát Hoài càng là trợn tròn mắt, đẳng ký thủ tục không phải là để học sinh đi làm à?
Châm cứu không phải để bác sĩ tới làm sao?
Người này... tại sao lại như vậy?
Nhưng không có cách nào, chủ nhiệm Mạnh là boss trực hệ của mình, nghe theo là được.
Cát Hoài vội vàng cùng Ngô Bắng bắt đầu đi làm giấy chuyển khoa.
Người bệnh của khoa cấp cứu được chuyển khoa. cực kỳ thuận tiện mau lẹ, không phiền toái như phòng ban khác.
Quá trình trị liệu không khác nhau quá lớn, duy nhất khác biệt, hẳn là người bệnh và bác sĩ siêu âm đổi chỗ khác, mà Trần Thương chính thức làm châm cứu màng tim.
Cát Hoài chạy trước chạy sau, bận bịu đến bận bịu đi, thật vất vả mới hết bận, vội vàng chạy tới phòng bệnh, nhìn Trần Thương châm cứu.
Vừa mới tiến vào, chỉ nghe thấy Trần Thương nói ra:
- Vừa vặn, Cát lão sư, một hồi làm phiên cô giúp tôi rút dịch.
Cát Hoài nghe xong, lập tức biến sắc....
Ta mẹ nó... Đến cùng ai là học sinh, ai là lão sư!
Thế nhưng giờ mình không giúp đỡ, chẳng lẽ để chủ nhiệm Mạnh rút dịch?
Nghĩ tới đây, Cát Hoài nhịn không được thở dài. Được rồi, được rồi!
Nhịn!
Đại nhân không chấp tiểu nhân.
Lần này bởi vì có siêu âm tâm động cầu tùy thời định vị, còn có tâm điện giám sát, hệ số an toàn đề cao hơn rất nhiều.
Mà trong không gian huấn luyện, dưới loại tình huống này Trăn Thương đã luyện tập không biết bao nhiêu lần, trên cơ bản là việc tiện tay làm.
Nhưng vì để tránh phản ứng huyết áp thấp làm người bệnh hôn mê, Trăn Thương nhìn Cát Hoài nói ra:
- A-trô-pin.
Cát Hoài nháy mắt.
Trần Thương:
- A-trô- pin.
Cát Hoài đang muốn hỏi vì cái gì, bỗng nhiên biến sắc, lập tức kịp phản ứng.
Trần Thương này... Không tệ, có chút trình độ!
Trần Thương bắt đầu thường quy trải động khăn... Sát khuẩn... Gây tê....
Trần Thương căm kim châm cứu trong tay, tại vị trí sườn trái xương ngực, từ phía hông chậm chạp đâm vào.
Đầu châm chậm chạp đâm vào, Trần Thương cảm giác truyền đến!
Đúng chỗ!
Toàn bộ quá trình rất nhanh, dù sao đã không châm qua bao nhiêu lần, một loạt động tác nước chảy mây trôi, bác sĩ siêu âm ở bên cạnh nhìn trợn tròn mắt.
Sau đó, nói ra:
- Cát lão sư, có thể.
Cát Hoài giống như còn chưa kịp phản ứng, dù sao mới qua vài giây đồng hồ? Đã xong rồi?
Người trẻ tuổi, cậu có thể đừng như thế qua loa hay không, chữa bệnh không thể nghiêm túc một chút hay sao?
- Nhanh như vậy?
Tiền Thương gật đầu:
- Hút đi.
Cát Hoài bắt đầu hút, lập tức cảm thấy chất lỏng xuất hiện.
Danh sách chương