Bỏ ra thời gian hơn hai mươi phút, Trần Thương đã đến nhà Trương Hữu Phúc.

Sau khi gõ cửa, người mở cửa khiến Trần Thương lập tức mất trợn tròn!

- Y? Dương lão sư?

Mở cửa không phải người khác, chính là khoa trưởng giáo khoa Dương Đồng.

Dương Đồng cười cười, căm dép lê đặt ở dưới chân Trần Thương, cực kỷ nhiệt tình nói:

- Mau vào đi, tiểu Trần.

Khoảng thời gian này, Trần Thương chạy giáo khoa không ít, bởi vì chuyện của nội soi hạn chế tối đa vết thương, cho nên hay gặp Dương Đồng.

Trách không được Dương Đồng nhiệt tình với mình như vậy...

Thì ra là thế.

Bệnh viện có rất nhiều loại tình huống này, chồng là chủ nhiệm lâm sàng hoặc là bác sĩ, vợ làm hành chính hoặc là các chức vị khác.

So sánh xí nghiệp tư nhân không cổ vũ tìm người yêu nội bộ.

Mà bệnh viện là nghề nghiệp đặc thù nên đặc biệt cổ vũ tiêu thụ tại chỗ!

Cũng tương đương với biến tướng lưu lại nhân tài

Nhà anh đều ở nơi này, anh còn muốn đi đâu?

Vì vậy, lúc đăng thông báo tuyển dụng, bệnh viện thường sẽ ưu ái hơn đối với hai vợ chồng cùng làm rong bệnh viện.

Thậm chí sẽ an bài công việc đối tượng, với tư cách nhân tài dẫn vào kèm theo phúc lợi

Giống như Tỉnh Nhiên và Cảnh Nghiên, cho dù là Cảnh Nghiên chỉ có trình độ khoa chính quy, nếu Đông Đại Nhất viện muốn mời Tính Nhiên ở lại, khẳng định sẽ an bài công việc cho Cảnh Nghiên, cho dù không được làm lâm sàng, chẳng lẽ còn không làm hành chính?

Hơn nữa, trên cơ bản hai vợ chồng là nước lên thì thuyền lên, một người lợi hại, người kia cũng từng bước tăng lên.

Trước mắt, Trương Hữu Phúc cùng Dương Đồng chính là một cái ví dụ hết sức rõ ràng.

Dương Đồng xoay người chuẩn bị dép lê cho Trần Thương, Trần Thương cầm rượu trong tay đặt ở trên bàn trước cửa, cởi giày đi vào trong.

Dương Đồng một chút cũng không ghét bỏ, cầm giày của Trần Thương đặt ở trên kệ để giày.

Ai có thể nghĩ tới chủ nhiệm Dương Đồng trong giáo khoa ngày thường đoan trang tỉnh xảo vậy mà trong nhà lại hiền lành như thế.

Trông thấy Trần Thương mang theo đồ tới, Dương Đồng lập tức trách cứ:

- Tới thì tới, còn mang quà làm gì!

Trần Thương cười cười, nói đùa:

- Tay không tới cửa ăn uống miễn phí, sau này chủ nhiệm Trương khẳng định sẽ không mời tôi nữa.

Dương Đồng nghe xong, cũng vui vẻ:

- Vào đi, anh Trương đang nấu đồ ăn, tôi đi rót Trương cho cậu cốc nước.

Trần Thương vội vàng khoát tay:

- Dương lão sư, bà khách khí như vậy, sau này tôi cũng không dám đi giáo khoa nữa.

Dương Đồng sững sở, quay người nhìn Trần Thương:

- Vì sao nha?

Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:

- Tôi sợ người khác cho rằng Dương lão sư là chị tôi, đã cho tôi đi cửa sau.

Dương Đồng hơn bốn mươi tuổi, cho dù bảo dưỡng tốt thế nào cũng có chút nếp nhãn, dù sao trước kia cũng là xuất thân lâm sàng, nghỉ ngơi không đủ, đi theo Trương Hữu Phúc tới Tỉnh Nhị Viện, lúc này mới chuyển qua làm hành chính.

Các con của cô cũng đi nước Mỹ du học, cương vị hành chính cũng không phải công việc mệt mỏi, hiện tại mỗi ngày quan tâm nhất chính là bảo dưỡng,

Nghe thấy thanh niên hơn hai mươi tuổi Trần Thương kêu một tiếng chị, lập tức trong lòng giống như được uống mật!

- Ai nha, cái tiếng chị này thật dễ nghe!

Dương Đồng nghiêm cẩn cười tủm tỉm:

- Sau này cậu sẽ gọi tôi là chịt Cứ quyết định vậy đi.

Trương Hữu Phúc mặc tạp đề, đi lên dép lê đến cửa ra vào, thấy rượu trong tay Trần Thương, cười toét miệng:

- Ôi, tiểu Trần, cậu mang tới đồ tốt đấy, cậu không biết Dương lão sư của cậu khóa tất cả tủ rượu của tôi rồi, chìa khoá đặt ở nhà mẹ đẻ, hiện tại ngoại trừ tôi ở bên ngoài lén lút uống hai cốc, ở nhà sớm đã không còn uống rượu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện