Tế bào bạch cầu tăng cao, hạt tế bào trung tính tăng cao, kết hợp với triệu chứng của bệnh nhân, Trần Thương đoán chừng là nhiễm vi khuẩn.

Bình thường thì uống thuốc một tuần là có thể khôi phục, nhưng tình huống của người bệnh này, Trần Thương vẫn đề nghị dùng chút thuốc kháng khuẩn.

Trần Thương giải thích nói:

- A di, bác đây là bị nhiễm vi khuẩn, hoặc là uống thuốc, hoặc là truyền chút dịch đều được, bác thấy bác hợp với cái nào?

Hai người nghe thấy Trần Thương nói vậy, lập tức sửng sốt:

- Thuốc này có tác dụng gì?

Trần Thương cũng sững sờ:

- Thuốc này là để sát trùng! Tiêu diệt vi khuẩn, bệnh sẽ ổn.

Hai người nghe xong, liếc nhau, lập tức lắc đầu:

- Không được! Không được! Không thể sát sinh!

Vừa nghe như vậy, Tiểu Lâm cùng y tá Thường Lệ Na ở bên cạnh đều nhìn trợn tròn mắt.

Thần TM không thể sát sinh!

Trần Thương cũng ngẩn người, cái này có thể gọi là sát sinh?

Lập tức khiến Trần Thương lúng túng, giải thích:

- Nếu vi khuẩn không chết, sẽ giết chết tế bào bình thường, nó là thành phần xấu! Cho nên chúng ta giết nó là làm việc tốt.

Người kia lắc đầu:

- Vậy cũng không được, có loại thuốc nào có thể đề cao sức đề kháng không?

Trần Thương nghe hai người nói như vậy cũng đúng là trợn tròn mắt

Khuyên hết nửa ngày cũng không thể giải thích rõ ràng.

Ngay khi Trần Thương đang bất đắc dĩ không biết làm sao.

Thường Lệ Na bỗng nhiên nói:

- Không sát sinh chỉ là không giết hữu tình chúng sinh, đó là chỉ những cá — chim ~ thú ngoài kia... vi khuẩn nấm không ở trong luân hồi, không tính là sát sinh.

Hai lão thái liếc nhau, nhìn thoáng qua Thường Lệ Na:

- Thật?

Thường Lệ Na gật đầu, chắc chắn nói:

- Thật!

Lúc này, hai người mới quyết định tiêm một mũi, mua chút thuốc...

Sau khi họ rời đi, Trần Thương nhịn không được giơ ngón tay cái lên đối với Thường Lệ Na:

- Có thể! Học ở đâu đó?

Thường Lệ Na cười ha ha một tiếng:

- Tôi nói bậy.

Trần Thương:...

Kỳ thật cấp cứu chính là như vậy, người bệnh kiểu nào cũng có, chuyện muôn hình muôn vẻ cũng làm cho bạn phải dở khóc dở cười, không nói rõ được cũng không tả rõ được.

Nhưng với tư cách là bác sĩ, có chút bất đắc dĩ.

Đến hơn mười một giờ, găn mười hai giờ, Thường, Lệ Na nói với Tiểu Lâm

- Tiểu Lâm, tôi tổng kết một chút kinh nghiệm cấp cứu từ trước đến nay, bệnh nhân bị ngoại thương tương đối nhiều!

Tiểu Lâm cười nói:

- Chị Na, chị phải viết một quyển sách, gọi là cái gì mà phân bố thời gian cấp cứu cho người bệnh, tuyệt đối bán chạy.

Hai mắt Thường Lệ Na tỏa sáng:

- Đây tuyệt đối là một cái nghề phụ!

Hai người đang nói chuyện khí thế thì bên ngoài có đi vào hai người.

Người phụ nữ trang điểm đậm, nhìn không ra tuổi tác, nhưng theo Trần Thương phán đoán, nhìn dung mạo như vậy, đoán chừng ít nhất cũng phải hơn bốn mươi tuổi.

Lúc này, bà đang đỡ một chàng trai, tuổi không lớn lầm, đoán chừng cũng mới hơn ba mươi tuổi, dáng dấp cực kỳ đẹp trai!

Nhưng còn chưa kịp phán đoán, Trần Thương chợt phát hiện trên mông chàng trai đang không ngừng chảy máu!

Lần này khiến Trần Thương bị hù dọa, vội vàng hỏi:

- Chuyện gì xảy ra?

Người phụ nữ vội vàng nói:

- Bị người ta dùng dao nhỏ đâm một cái, bây giờ đang chảy máu, bác sĩ tranh thủ kiểm tra giúp chúng tôi với.

Trần Thương sững sờ:

- Báo cảnh sát chưa?

Hai người do dự nửa ngày, ấp a ấp úng nói:

- Bác sĩ, trước hết xử lý vết thương đi đã, còn đang chảy máu mà.

Trần Thương gật đầu, bảo người phụ nữ tiến hành làm thủ tục đóng viện phí, còn anh thì dẫn theo chàng trai vào phòng xử lý.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện