Khi bước vào ngoại khoa của bệnh viện, anh mới phát hiện ra mọi người bên trong đều đang bận bịu với công việc.
Chủ nhiệm Mạnh - người hướng dẫn anh không có mặt ở văn phòng, thế nhưng... bác sĩ Cát Hoài- Vị tiền bối lần trước so kỹ thuật khâu cùng anh lại ở nơi này!
Trần Thương vội vàng đi tới:
- Cát lão sư, xin chào.
Cát Hoài quay người, nhìn thấy Trần Thương, ông có chút sững sờ, dù sao đã qua hơn một tháng nay rồi nên Cát Hoài cũng không nhớ rõ Trần Thương lắm.
Dù gì hai người cũng mới gặp mặt nhau có một lần, ông ngập ngừng hỏi:
- Cậu là...
Trần Thương nhìn Oát Hoài, cười nói:
- Cát lão sư, tôi là học sinh của chủ nhiệm Mạnh.
Cát Hoài ngay lập tức phản ứng lại, biểu hiện có chút khoa trương:
- Nha! Cậu chính là... Ai ai ai vậy nhỉ!
Trần Thương thở dài, kỹ thuật diễn xốc nổi giả bộ kiểu này, nếu đi làm trò giải trí có vẻ còn hay hơn nhiều.
Dường như sự dạy dỗ lăn trước còn chưa đủ tàn nhẫn khốc liệt. Trong lòng Trần Thương âm thăm hạ quyết tâm, nếu có lần sau anh tuyệt đối không nhường nữa.
Người ta chỉ cần thua người khác một lần là đã khắc cốt ghi tâm. Giống như Tiêu Viêm vậy, sông có khúc người có lúc, đừng nên khinh thường người trẻ tuổi nghèo khó!
Cát lão sư này ngược lại khác hẳn, vừa đảo mắt đã quên ngay việc cũ.
Trần Thương vội vàng cười nói:
- Đúng đúng đúng! Tôi có là người nào đâu, nhưng Cát lão sư... Mạnh lão sư không ở đây sao?
Cát Hoài quay người nhìn Trần Thương nói:
- Ừm, cô ấy đang ở trong phòng phẫu thuật, nếu cậu không bận thì hãy ngồi chờ một chút, còn nếu không thì đi phòng phẫu thuật tìm cô ấy cũng được.
Trần Thương nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định ở văn phòng chờ Mạnh lão sư quay lại.
Dù sao phòng phẫu thuật không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào, Đàm Trung Lâm kia nếu không bởi vì thường xuyên đến bệnh viện làm phẫu thuật, cũng không có mặt mũi lớn như thế.
Còn Trần Thương anh ở bệnh Đông Đại Nhất viện chưa được tính là nhân viên... Vì thế mọi người tự nhiên cũng không thể đưa người không có phận sự như anh vào.
Nhàm chán rảnh rồi quá mức, anh tiện tay với lấy, quyển sách trên giá đọc, đợi chưa tới một tiếng, khoảng tầm sáu giờ Mạnh Hi đã về đến.
Trần Thương thấy bà vội vàng đứng lên:
- Chào Mạnh lão sư!
Mạnh Hi nhìn về phía Trần Thương, kéo khẩu trang xuống, nhẹ gật đầu, ngồi xuống ghế, chân trái bắt chèo qua chân phải, bày ra một tư thế thoải mái.
Buổi trưa liên tục thực hiện ba ca phẫu thuật như vậy, thật sự có chút mệt mỏi.
- Ngồi đi.
Trần Thương gật đầu ngồi xuống, sau đó nói tiếng cám ơn.
Hiện giờ sắp đến giờ tan làm, nên cũng không còn nhiều người ở đây nữa.
Lúc vừa mới ngồi xuống, cảm giác thời tiết bắt đầu nóng hơn chứt, Mạnh Hi duỗi tay cởi nút thắt áo khoác trắng, cứ bó chặt nãy giờ khiến cô cảm thấy cực kỳ nóng bức.
Mạnh Hi hỏi:
- Tiết học này xong rồi?
Mặc dù Trần Thương không đi, nhưng dựa vào lịch trình thì phải đi học, anh đỏ mặt, tim đập mạnh, ăn ngay nói thật:
- Ừm, sau khi kết thúc kỳ nghỉ Quốc Khánh, chính thức bắt đầu học cùng sư.
Mạnh Hi ö một tiếng:
- Chủ nhiệm Quan của bộ phận nghiên cứu sinh đã giới thiệu qua về cậu với tôi, nói rằng cậu... Ở khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện, đã từng làm rồi đúng không?
Trần Thương xấu hổ cười cười, thật sự thì anh cũng chưa đủ khả năng để xứng với cái chức nghiên cứu sinh này, ở nơi đó người ta ai cũng đều là lão sư cả, đi đâu để quy bồi, Trần Thương đi làm, chỉ có thể đưa ra lựa chọn hòa hoãn.. harry potter fanfic
- Đúng vậy, mà Mạnh lão sư này, sắp tới khi học tôi sẽ cố gắng hết sức.
Chủ nhiệm Mạnh - người hướng dẫn anh không có mặt ở văn phòng, thế nhưng... bác sĩ Cát Hoài- Vị tiền bối lần trước so kỹ thuật khâu cùng anh lại ở nơi này!
Trần Thương vội vàng đi tới:
- Cát lão sư, xin chào.
Cát Hoài quay người, nhìn thấy Trần Thương, ông có chút sững sờ, dù sao đã qua hơn một tháng nay rồi nên Cát Hoài cũng không nhớ rõ Trần Thương lắm.
Dù gì hai người cũng mới gặp mặt nhau có một lần, ông ngập ngừng hỏi:
- Cậu là...
Trần Thương nhìn Oát Hoài, cười nói:
- Cát lão sư, tôi là học sinh của chủ nhiệm Mạnh.
Cát Hoài ngay lập tức phản ứng lại, biểu hiện có chút khoa trương:
- Nha! Cậu chính là... Ai ai ai vậy nhỉ!
Trần Thương thở dài, kỹ thuật diễn xốc nổi giả bộ kiểu này, nếu đi làm trò giải trí có vẻ còn hay hơn nhiều.
Dường như sự dạy dỗ lăn trước còn chưa đủ tàn nhẫn khốc liệt. Trong lòng Trần Thương âm thăm hạ quyết tâm, nếu có lần sau anh tuyệt đối không nhường nữa.
Người ta chỉ cần thua người khác một lần là đã khắc cốt ghi tâm. Giống như Tiêu Viêm vậy, sông có khúc người có lúc, đừng nên khinh thường người trẻ tuổi nghèo khó!
Cát lão sư này ngược lại khác hẳn, vừa đảo mắt đã quên ngay việc cũ.
Trần Thương vội vàng cười nói:
- Đúng đúng đúng! Tôi có là người nào đâu, nhưng Cát lão sư... Mạnh lão sư không ở đây sao?
Cát Hoài quay người nhìn Trần Thương nói:
- Ừm, cô ấy đang ở trong phòng phẫu thuật, nếu cậu không bận thì hãy ngồi chờ một chút, còn nếu không thì đi phòng phẫu thuật tìm cô ấy cũng được.
Trần Thương nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định ở văn phòng chờ Mạnh lão sư quay lại.
Dù sao phòng phẫu thuật không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào, Đàm Trung Lâm kia nếu không bởi vì thường xuyên đến bệnh viện làm phẫu thuật, cũng không có mặt mũi lớn như thế.
Còn Trần Thương anh ở bệnh Đông Đại Nhất viện chưa được tính là nhân viên... Vì thế mọi người tự nhiên cũng không thể đưa người không có phận sự như anh vào.
Nhàm chán rảnh rồi quá mức, anh tiện tay với lấy, quyển sách trên giá đọc, đợi chưa tới một tiếng, khoảng tầm sáu giờ Mạnh Hi đã về đến.
Trần Thương thấy bà vội vàng đứng lên:
- Chào Mạnh lão sư!
Mạnh Hi nhìn về phía Trần Thương, kéo khẩu trang xuống, nhẹ gật đầu, ngồi xuống ghế, chân trái bắt chèo qua chân phải, bày ra một tư thế thoải mái.
Buổi trưa liên tục thực hiện ba ca phẫu thuật như vậy, thật sự có chút mệt mỏi.
- Ngồi đi.
Trần Thương gật đầu ngồi xuống, sau đó nói tiếng cám ơn.
Hiện giờ sắp đến giờ tan làm, nên cũng không còn nhiều người ở đây nữa.
Lúc vừa mới ngồi xuống, cảm giác thời tiết bắt đầu nóng hơn chứt, Mạnh Hi duỗi tay cởi nút thắt áo khoác trắng, cứ bó chặt nãy giờ khiến cô cảm thấy cực kỳ nóng bức.
Mạnh Hi hỏi:
- Tiết học này xong rồi?
Mặc dù Trần Thương không đi, nhưng dựa vào lịch trình thì phải đi học, anh đỏ mặt, tim đập mạnh, ăn ngay nói thật:
- Ừm, sau khi kết thúc kỳ nghỉ Quốc Khánh, chính thức bắt đầu học cùng sư.
Mạnh Hi ö một tiếng:
- Chủ nhiệm Quan của bộ phận nghiên cứu sinh đã giới thiệu qua về cậu với tôi, nói rằng cậu... Ở khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện, đã từng làm rồi đúng không?
Trần Thương xấu hổ cười cười, thật sự thì anh cũng chưa đủ khả năng để xứng với cái chức nghiên cứu sinh này, ở nơi đó người ta ai cũng đều là lão sư cả, đi đâu để quy bồi, Trần Thương đi làm, chỉ có thể đưa ra lựa chọn hòa hoãn.. harry potter fanfic
- Đúng vậy, mà Mạnh lão sư này, sắp tới khi học tôi sẽ cố gắng hết sức.
Danh sách chương