Lúc này, đã là 9 giờ 30 phút!
Khoảng cách từ lúc người bệnh bị thương khoảng 20 phút, chưa bị mất máu quá nhiều, lúc đó vội vàng cầm máu cũng có chút tác dụng!
Trước mắt!
Tình huống của người bệnh coi như đã ổn định.
Trần Thương thì đang nôn nóng bất an chờ đợi 120 đến.
Đến lúc này mà xe cấp cứu vẫn chưa tới, Trần Thương cũng không dám làm ra hành động mù quáng nào khác!
Quá trình cắt gãy cây thép, không an toàn chút nào, chỉ cần xuất hiện một sai lầm nho nhỏ là có thể ngay lập tức gây nguy hiểm đến tính mạng của người bệnh.
Nhìn đến tình cảnh tràn đầy huyết tính bạo lực trước mặt, thần chí và ý thức người bệnh vẫn còn rõ ràng.
Nói cách khác, trạng thái hiện tại của người bệnh đang ổn định!
Đối với tình huống này, phải tránh làm tỉnh thần của người bệnh bị ảnh hưởng, bởi nếu người bệnh quá sốc hay tâm tình bị kích thích sẽ gây áp lực lên thành mạch máu, tạo ra thương tổn đối với người bệnh.
May là cây thép xuyên thủng ở phía bên phải lồng ngực, chứ không phải bên trái hay chính giữa hoặc xương ngực, nếu không... Thì thật sự là xong chuyện.
Bây giờ, điều đáng lo ngại nhất là không biết cây thép có làm bị thương tới động mạch chú hay không, hơn nữa việc nó có gây tổn thương tới khí quản thì cũng mong nó không khiến máu chảy tới đường hô hấp...
Nghĩ đến điều ấy, Trần Thương chỉ có thể hơi điều chỉnh tư thế người bệnh lại, sau đó cố hết sức giúp cho ý thức người bệnh rõ ràng hơn, thuận tiện cho việc vận chuyển cùng cứu viện khi xe cứu thương tới!
Trần Thương an ủi:
- Anh cảm thấy thế nào?
Người đàn ông cần chặt răng, nhảm chặt hai mắt lại, mồ hôi trên đầu đang không ngừng đổ ra!
Nghe thấy câu hỏi của Trần Thương lời, người đàn ông gắng gượng cố mở to mắt:
- Còn tốt!
Trần Thương gật đầu, trong lòng bớt khẩn trương hơn khi nãy, nói:
- Ừm, anh trước hết đừng quá khẩn trương như vậy, cố gắng thả lỏng một chút, một lát nữa căn cắt gãy cây thép này, anh tận lực làm cho hô hấp chính mình ổn định lại.
Trần Thương nói chuyện với người đàn ông, hi vọng có thể giúp anh ta thanh tỉnh cho tới khi xe cấp. cứu đến.
Buổi sáng, 9 giờ 35 phút.
Xe cấp cứu chạy như bay đến, giống như ngựa hoang mất cương, lao vụt tới!
Lão Dương tài xế ngay sau khi tiếp điện thoại của Trần Thương lập tức một cước đạp chân ga đến công trường!
Xe vừa mới ngừng, y tá Tiểu Lâm trực tiếp ôm hộp cấp cứu chạy tới, mà Vương Khiêm thì tay ôm túi dưỡng khí cùng các thứ để cấp cứu, chạy thẳng tới!
Giờ khắc này, trong lòng Trần Thương mới an tâm một chút!
Có thể bắt đầu cứu viện rồi.
Trần Thương quay người nhìn nhân viên tạp vụ ở chung quanh hỏi:
- Đã liên hệ được với ông chủ chưa?
Một nhân viên đứng ngay đó vội vàng lên tiếng:
- Liên hệ rồi, chắc cũng sắp tới rồi!
Buổi sáng 9 giờ 40 phút: Công việc cứu viện bắt đầu!
Theo lời chỉ đạo của nhóm bác sĩ Trần Thương, người bệnh sẽ được nhân viên chữa cháy dùng thiết bị nâng cao lên, sau đó phải cắt đoạn thép gần cùng với phiến đá trên mặt đất!
Quá trình này phải cẩn thận mười phần!
Bởi vì bộ phận bị thương của người bệnh tương đối đặc thù, nếu có bất kỳ một rung động dữ dội nào, đều có khả năng tổn thương tới khí quan nội tạng!
Mà cây thép vẫn bởi vì thô ráp có những khấc. nhỏ, nên mỗi một lần người bệnh được nâng lên, chỉ một đoạn nhỏ cũng cần sự nỗ lực to lớn!
Hai bên huyệt thái dương của người đàn ông nổi đây gân xanh, hai tay run rẩy cố nằm chặt!
Quả thật là một người đàn ông đầy kiên cường và nghị lực.
Hàm răng cắn chặt vào nhau khiến cho máu tứa ra, hoà cùng nước bọt chảy theo khoé miêng,
Thật sự rất đau!
Vậy mà từ đầu tới đuôi người đàn ông ấy không hữ lấy một tiếng.
Ý chí sắt thép đang giúp anh ta giành lấy tính mạng chính mình.
Thời điểm muốn nâng thêm, tình trạng của người bệnh không cho phép.
Trần Thương vội vàng ngăn lại!
- Được rồi, đồng chí nhân viên chữa cháy, cậu nhìn khoảng cách lúc này có thể chứ?
Ngụy Hoành cúi đầu nhìn tới khoảng cách trước mặt tầm mặc suy nghĩ.
- Hẳn là không chênh lệch lắm!
Trần Thương vội vàng gọi tất cả nhân viên y tế cố định người bệnh, chuẩn bị cắt cây thép,
Thời gian từng giây từng phút trôi qua!
Mỗi một lần động tác kịch liệt, đều sẽ khiến máu chảy mãnh liệt!
Cẩn thận từng li từng tí!
Khoảng cách từ lúc người bệnh bị thương khoảng 20 phút, chưa bị mất máu quá nhiều, lúc đó vội vàng cầm máu cũng có chút tác dụng!
Trước mắt!
Tình huống của người bệnh coi như đã ổn định.
Trần Thương thì đang nôn nóng bất an chờ đợi 120 đến.
Đến lúc này mà xe cấp cứu vẫn chưa tới, Trần Thương cũng không dám làm ra hành động mù quáng nào khác!
Quá trình cắt gãy cây thép, không an toàn chút nào, chỉ cần xuất hiện một sai lầm nho nhỏ là có thể ngay lập tức gây nguy hiểm đến tính mạng của người bệnh.
Nhìn đến tình cảnh tràn đầy huyết tính bạo lực trước mặt, thần chí và ý thức người bệnh vẫn còn rõ ràng.
Nói cách khác, trạng thái hiện tại của người bệnh đang ổn định!
Đối với tình huống này, phải tránh làm tỉnh thần của người bệnh bị ảnh hưởng, bởi nếu người bệnh quá sốc hay tâm tình bị kích thích sẽ gây áp lực lên thành mạch máu, tạo ra thương tổn đối với người bệnh.
May là cây thép xuyên thủng ở phía bên phải lồng ngực, chứ không phải bên trái hay chính giữa hoặc xương ngực, nếu không... Thì thật sự là xong chuyện.
Bây giờ, điều đáng lo ngại nhất là không biết cây thép có làm bị thương tới động mạch chú hay không, hơn nữa việc nó có gây tổn thương tới khí quản thì cũng mong nó không khiến máu chảy tới đường hô hấp...
Nghĩ đến điều ấy, Trần Thương chỉ có thể hơi điều chỉnh tư thế người bệnh lại, sau đó cố hết sức giúp cho ý thức người bệnh rõ ràng hơn, thuận tiện cho việc vận chuyển cùng cứu viện khi xe cứu thương tới!
Trần Thương an ủi:
- Anh cảm thấy thế nào?
Người đàn ông cần chặt răng, nhảm chặt hai mắt lại, mồ hôi trên đầu đang không ngừng đổ ra!
Nghe thấy câu hỏi của Trần Thương lời, người đàn ông gắng gượng cố mở to mắt:
- Còn tốt!
Trần Thương gật đầu, trong lòng bớt khẩn trương hơn khi nãy, nói:
- Ừm, anh trước hết đừng quá khẩn trương như vậy, cố gắng thả lỏng một chút, một lát nữa căn cắt gãy cây thép này, anh tận lực làm cho hô hấp chính mình ổn định lại.
Trần Thương nói chuyện với người đàn ông, hi vọng có thể giúp anh ta thanh tỉnh cho tới khi xe cấp. cứu đến.
Buổi sáng, 9 giờ 35 phút.
Xe cấp cứu chạy như bay đến, giống như ngựa hoang mất cương, lao vụt tới!
Lão Dương tài xế ngay sau khi tiếp điện thoại của Trần Thương lập tức một cước đạp chân ga đến công trường!
Xe vừa mới ngừng, y tá Tiểu Lâm trực tiếp ôm hộp cấp cứu chạy tới, mà Vương Khiêm thì tay ôm túi dưỡng khí cùng các thứ để cấp cứu, chạy thẳng tới!
Giờ khắc này, trong lòng Trần Thương mới an tâm một chút!
Có thể bắt đầu cứu viện rồi.
Trần Thương quay người nhìn nhân viên tạp vụ ở chung quanh hỏi:
- Đã liên hệ được với ông chủ chưa?
Một nhân viên đứng ngay đó vội vàng lên tiếng:
- Liên hệ rồi, chắc cũng sắp tới rồi!
Buổi sáng 9 giờ 40 phút: Công việc cứu viện bắt đầu!
Theo lời chỉ đạo của nhóm bác sĩ Trần Thương, người bệnh sẽ được nhân viên chữa cháy dùng thiết bị nâng cao lên, sau đó phải cắt đoạn thép gần cùng với phiến đá trên mặt đất!
Quá trình này phải cẩn thận mười phần!
Bởi vì bộ phận bị thương của người bệnh tương đối đặc thù, nếu có bất kỳ một rung động dữ dội nào, đều có khả năng tổn thương tới khí quan nội tạng!
Mà cây thép vẫn bởi vì thô ráp có những khấc. nhỏ, nên mỗi một lần người bệnh được nâng lên, chỉ một đoạn nhỏ cũng cần sự nỗ lực to lớn!
Hai bên huyệt thái dương của người đàn ông nổi đây gân xanh, hai tay run rẩy cố nằm chặt!
Quả thật là một người đàn ông đầy kiên cường và nghị lực.
Hàm răng cắn chặt vào nhau khiến cho máu tứa ra, hoà cùng nước bọt chảy theo khoé miêng,
Thật sự rất đau!
Vậy mà từ đầu tới đuôi người đàn ông ấy không hữ lấy một tiếng.
Ý chí sắt thép đang giúp anh ta giành lấy tính mạng chính mình.
Thời điểm muốn nâng thêm, tình trạng của người bệnh không cho phép.
Trần Thương vội vàng ngăn lại!
- Được rồi, đồng chí nhân viên chữa cháy, cậu nhìn khoảng cách lúc này có thể chứ?
Ngụy Hoành cúi đầu nhìn tới khoảng cách trước mặt tầm mặc suy nghĩ.
- Hẳn là không chênh lệch lắm!
Trần Thương vội vàng gọi tất cả nhân viên y tế cố định người bệnh, chuẩn bị cắt cây thép,
Thời gian từng giây từng phút trôi qua!
Mỗi một lần động tác kịch liệt, đều sẽ khiến máu chảy mãnh liệt!
Cẩn thận từng li từng tí!
Danh sách chương