Điện thoại Trần Thương đặt ngay trên bàn trong phòng phẫu thuật, mấy tiểu y tá đang tập chung xem Trần Thương thao tác, An Ngạn Quân thì đang trợ thủ.

Nghe thấy điện thoại liên tiếp reo, Trần Thương cũng khẽ nhíu mày:

- Điện thoại của ai?

Y tá nhìn thoáng qua:

- Bác sĩ Tiểu Trần, là Đàm Trung Lâm

Trần Thương sững sờ, ö một tiếng, động tác trong tay chậm đần:

- Mở giúp tôi handefree (chế độ rảnh tay) đi.

Tiểu hộ sĩ gật đầu, căm điện thoại mở ra hands-free, tới gần Trần Thương.

Điện thoại kết nối, Trần Thương nói ra:

- Chủ nhiệm Đàm, tôi đang phẫu thuật, có chuyện gì không?

Đàm Trung Lâm sững sờ, ngượng ngùng nói:

- Tiểu Trần, chỗ tôi có bệnh nhân, rất cấp bách, cậu giúp tôi nhìn một chút, cậu nghĩ như thế nào?

Trần Thương do dự một chút, nhẹ gật đầu:

- Được rồi.

Đàm Trung Lâm nghe xong, lập tức vui mừng:

- Tôi gửi đến Wechat của cậu rồi đấy, cậu xem ảnh chụp một chút.

Y tá hỗ trợ mở ra Wechat, Trần Thương lập tức thấy được tình huống của Quách Chí Dũng.

Tiện tay lật xem một phen, Trần Thương hơi suy nghĩ một lát, nói với y tá:

- Cô giúp tôi nói cho ông ấy biết, có thể trị.

Y tá nhẹ gật đầu, mở ra giọng nói:

- Chủ nhiệm Đàm, bác sĩ tiểu Trần nhà chúng tôi nói có thể trị!

Y tá này vừa nói chuyện, mấy y tá khác cùng y tá dụng cụ lập tức chấn động, mở to mắt trừng một cái!

Mắt lạnh cùng nhàn nhạt sát ý nhìn chãm chấm y tá vừa nói chuyện!

Không thể nói lung tung được!

Cái gì gọi là nhà chúng tôi?

Trần Thương cũng ngẩn người, câu nói này mặc dù nghe không có gì, nhưng anh luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ

Trần Thương lắc đầu, tiếp tục bắt đầu khâu cơ. ngón tay, ngón tay múa nhẹ, linh động linh hoạt, mấy y tá nhìn mà cảm xúc dâng trào.

Mà trong lòng An Ngạn Quân không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, nghiêm túc nhìn chằm chẫm tay. Trần Thương, như có điều suy nghĩ.

- Hai tai không nghe thấy chuyện bát quái, một lòng chỉ tập trung phương nhìn Trần Thương khâu.

...

...

Đàm Trung Lâm nghe thấy giọng nói của y tá truyền đến, lập tức vui mừng!

Có thể trị!

Trần Thương nói có thể trị, vậy khẳng định là không có vấn đề.

Lúc đầu, khi khâu cho Hình Vũ, Trần Thương cũng từng nói như vậy.

Nghĩ tới đây, Đàm Trung Lâm có chút kích thích

Nhưng mà... Tỉ mỉ nghĩ lại, người nói chuyện chính là y tá hả?

Nói bác sĩ tiểu Trần nhà chúng tôi là có ý gì?

Được rồi.

Nguyên bản Đầm Trung Lâm còn nghĩ mời Trần Thương tới, nhưng nghĩ lại bèn lắc đầu.

Hôm nay là một anh hùng nhân dân, ngày mai là người nào ai biết được? Chắng lẽ phiền phức còn ít hay sao?

Bỗng nhiên Đàm Trung Lâm linh cơ khẽ động.

Sao không chuyển viện cho Quách Chí Dũng!

Ở đây làm phẫu thuật cũng là làm, đi Tỉnh Nhị Viện cũng đều là Trần Thương mổ chính, bản thân theo tới đánh trợ thủ là được rồi.

Bây giờ Trần Thương còn đang phẫu thuật, đợi đến sau khi làm phẫu thuật xong, đón xe tới không biết bao lâu, nếu người bệnh trực tiếp đi qua, Trần Thương cũng vừa vặn xong việc, hết thảy đều không ảnh hưởng.

Nghĩ tới đây, Đảm Trung Lâm giậm chân quyết định!

Đi ra ngoài, viện trưởng Lý Huy cùng lãnh đạo phòng giáo dục vẫn ở chỗ kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện