Trần Thương sững sờ, không phải gia nhập loại hội học này là rất khó sao?
Chẳng phải là phải cần rất nhiều người đề cử, căn luận văn, và đặc biệt là những thành tích mà bản thân đạt được sao?
Chẳng phải là sẽ cần yêu cầu kỹ thuật nghề nghiệp tương đối cao trong thời gian cương vị sao?
Nhưng có vẻ nó không có khó như những gì anh nghĩ!
Cũng chính là điền một vài thông tin thôi!
Không không không, hiện tại bây giờ có khi còn không cần phải điền phiếu thông tin, chỉ cần đưa thông tin của bản thân ra là được rồi.
Ai..
Quả nhiên không thể tin vào lời đồn được.
Trần Thương lại nghĩ đến những mục tiêu tiếp theo của mình, quyết định hỏi thêm một chút, biết đâu lại có cơ hội đổi đời, vươn lên làm quản sự?
- Mà này... Viện trưởng Vương, tôi có cơ hội làm quản sự chứ?
Trần Thương hỏi như vậy làm cho mấy người Vương Ngọc Sơn choáng váng...
Vương Ngọc Sơn xấu hổ cười một tiếng
- Cái này... Quản sự, không phải một mình tôi có thể định đoạt, phải dựa vào mọi người bình chọn, chủ yếu cân nhắc mấy phương diện, một là kinh nghiệm cùng tư lịch, hai là các bài luận văn nghiên cứu khoa học, nếu như cậu muốn làm quản sự, có thể suy nghĩ một chút luận văn làm như thế nào?
Vương Ngọc Sơn cho rằng Trần Thương muốn gia nhập là quản sự hội y học ngoại khoa Trung Hoa, cho nên vẫn là độ khó rất lớn!
Mà Đàm Trung Lâm thì không hiểu gì chuyện gì.
Minh... Mẹ nó đến bây giờ mình còn chưa được là quản sự, cậu ta mới lớn bao nhiêu? Đã muốn làm quản sự...
Kỳ thật Trần Thương chỉ muốn làm quản sự phân hội Đông Dương.
Một trận hiểu lầm, để Trần Thương quyết định sau này phải làm luận văn thật tốt.
Mà Thường Hồng Lôi nói ra:
- Tiểu Trần không căn lo lắng, đến lúc đó tôi sẽ giúp cậu gia nhập, sau đó xin đẽ bên trong trước nghiên cứu khoa học thành quả lập tức sẽ có rồi!
Đàm Trung Lâm sững sờ, ông thật rất muốn hỏi, ông có thế gia nhập không?
Trần Thương nhẹ gật đầu, xem ra quản sự thật không khó...
Trước kia chủ nhiệm An đều gạt mình...
Trần Thương một đường suy nghĩ đi trở về.
Vừa trở lại bệnh viện, Tân Duyệt nhanh chóng chạy vèo tới, đi theo phía sau cái mông Trần Thương, bát quái hồi:
- Trần Thương, thế nào rồi? Nam thần của tôi không có chuyện gì chứ?
Trần Thương im lặng, cười một tiếng, không thèm để ý tới Tân Duyệt, nhanh chân đi vào:
- Nhìn cái chân chó của cô, tiền đồ...
Tần Duyệt thấy thế, bước nhanh, vừa đi bên cạnh, vừa cười lạnh:
- Dừng lại! Cậu đây là ghen ghét, nếu cậu có kỹ năng dương căm như nam thăn nhà tôi, tôi cũng chân chó với cậu?
Trần Thương bỗng nhiên dừng lại, xoay người, mắt nhìn chằm chằm Tân Duyệt:
- Cô nói thật hả?
Tần Duyệt đi theo ngay sau lưng Trần Thương, nơi nào nghĩ đến Trần Thương bỗng nhiên quay người, mặt kém chút đập vào bộ ngực Trần Thương.
Tranh thủ lui ra phía sau một bước, thở hổn hến quyệt miệng nói ra:
- Tứ mã nan truy!
Trần Thương sắc mặt vui mừng, có chút tâm động, trong lòng suy nghĩ hạ thủ như thế nào mới tốt
Tân Duyệt cũng đi theo Trần Thương tiến vào phòng thay quần áo, hỏi:
- Đúng rồi, hôm nay đến cùng là xảy ra chuyện gì? Tranh thủ nói cho tôi một chút, có phải là cảnh tượng rất hoành tráng không?
Trần Thương bất đắc dĩ thở dài:
- Cô phải cám ơn tôi thật tốt, hôm nay nếu không phải Trần Thương tôi ra tay, đời này nam thần của cô đừng mong đánh đàn nữa.
Tần Duyệt liếc mắt:
- Nhìn cậu có thể, cậu thấy không? Tin tức đã ban bố, Hình Vũ phẫu thuật thuận lợi, chuyên gia cho rằng không ảnh hưởng đánh đàn dương cầm, nhưng sau này cần tiến hành một đoạn thời gian huấn luyện khôi phục, vì vậy trong thời gian ngắn từ chối tất cả các buổi biểu diễn.
- Hôm nay đội hình phẫu thuật thế nhưng là quần anh hội tụ, viện trưởng Vương của Lục Viện thành phố Ma Đô cũng tới, còn có chủ nhiệm Thường của bệnh viện Tích Thủy Đàm! Đó đều là lão đại trong lĩnh vực.
ngoại khoa tay, khó trách phẫu thuật thuận lợi như vậy!
- Nhiều chuyên gia như vậy, Trần Thương, đoán chừng cậu còn không nhìn thấy Hình Vũ? Đơn thuần đứng ở ngoài giúp đỡ mà thôi
Trần Thương thở dài, bọn họ đều tới nhưng đều. đứng sau giúp mình, phụ nữ thật sự là nông cạn, tin tức đưa ra còn tin tưởng hơn nữa lại là tin giải trí
Nghĩ tới đây, cậu lắc đầu:
- Ai, Tân Duyệt, tôi phát hiện cô tồn tại hoàn toàn chính là vì chứng minh một câu là sai!
Tân Duyệt quay người, một mặt hiếu kỳ:
- Cái gì?
Trần Thương thay áo blouse xong, đứng dậy đi ra khỏi phòng:
- Ngực to mà không có não!
(DG: Tân Duyệt ngực không to mà cũng không có não ấy)
Chẳng phải là phải cần rất nhiều người đề cử, căn luận văn, và đặc biệt là những thành tích mà bản thân đạt được sao?
Chẳng phải là sẽ cần yêu cầu kỹ thuật nghề nghiệp tương đối cao trong thời gian cương vị sao?
Nhưng có vẻ nó không có khó như những gì anh nghĩ!
Cũng chính là điền một vài thông tin thôi!
Không không không, hiện tại bây giờ có khi còn không cần phải điền phiếu thông tin, chỉ cần đưa thông tin của bản thân ra là được rồi.
Ai..
Quả nhiên không thể tin vào lời đồn được.
Trần Thương lại nghĩ đến những mục tiêu tiếp theo của mình, quyết định hỏi thêm một chút, biết đâu lại có cơ hội đổi đời, vươn lên làm quản sự?
- Mà này... Viện trưởng Vương, tôi có cơ hội làm quản sự chứ?
Trần Thương hỏi như vậy làm cho mấy người Vương Ngọc Sơn choáng váng...
Vương Ngọc Sơn xấu hổ cười một tiếng
- Cái này... Quản sự, không phải một mình tôi có thể định đoạt, phải dựa vào mọi người bình chọn, chủ yếu cân nhắc mấy phương diện, một là kinh nghiệm cùng tư lịch, hai là các bài luận văn nghiên cứu khoa học, nếu như cậu muốn làm quản sự, có thể suy nghĩ một chút luận văn làm như thế nào?
Vương Ngọc Sơn cho rằng Trần Thương muốn gia nhập là quản sự hội y học ngoại khoa Trung Hoa, cho nên vẫn là độ khó rất lớn!
Mà Đàm Trung Lâm thì không hiểu gì chuyện gì.
Minh... Mẹ nó đến bây giờ mình còn chưa được là quản sự, cậu ta mới lớn bao nhiêu? Đã muốn làm quản sự...
Kỳ thật Trần Thương chỉ muốn làm quản sự phân hội Đông Dương.
Một trận hiểu lầm, để Trần Thương quyết định sau này phải làm luận văn thật tốt.
Mà Thường Hồng Lôi nói ra:
- Tiểu Trần không căn lo lắng, đến lúc đó tôi sẽ giúp cậu gia nhập, sau đó xin đẽ bên trong trước nghiên cứu khoa học thành quả lập tức sẽ có rồi!
Đàm Trung Lâm sững sờ, ông thật rất muốn hỏi, ông có thế gia nhập không?
Trần Thương nhẹ gật đầu, xem ra quản sự thật không khó...
Trước kia chủ nhiệm An đều gạt mình...
Trần Thương một đường suy nghĩ đi trở về.
Vừa trở lại bệnh viện, Tân Duyệt nhanh chóng chạy vèo tới, đi theo phía sau cái mông Trần Thương, bát quái hồi:
- Trần Thương, thế nào rồi? Nam thần của tôi không có chuyện gì chứ?
Trần Thương im lặng, cười một tiếng, không thèm để ý tới Tân Duyệt, nhanh chân đi vào:
- Nhìn cái chân chó của cô, tiền đồ...
Tần Duyệt thấy thế, bước nhanh, vừa đi bên cạnh, vừa cười lạnh:
- Dừng lại! Cậu đây là ghen ghét, nếu cậu có kỹ năng dương căm như nam thăn nhà tôi, tôi cũng chân chó với cậu?
Trần Thương bỗng nhiên dừng lại, xoay người, mắt nhìn chằm chằm Tân Duyệt:
- Cô nói thật hả?
Tần Duyệt đi theo ngay sau lưng Trần Thương, nơi nào nghĩ đến Trần Thương bỗng nhiên quay người, mặt kém chút đập vào bộ ngực Trần Thương.
Tranh thủ lui ra phía sau một bước, thở hổn hến quyệt miệng nói ra:
- Tứ mã nan truy!
Trần Thương sắc mặt vui mừng, có chút tâm động, trong lòng suy nghĩ hạ thủ như thế nào mới tốt
Tân Duyệt cũng đi theo Trần Thương tiến vào phòng thay quần áo, hỏi:
- Đúng rồi, hôm nay đến cùng là xảy ra chuyện gì? Tranh thủ nói cho tôi một chút, có phải là cảnh tượng rất hoành tráng không?
Trần Thương bất đắc dĩ thở dài:
- Cô phải cám ơn tôi thật tốt, hôm nay nếu không phải Trần Thương tôi ra tay, đời này nam thần của cô đừng mong đánh đàn nữa.
Tần Duyệt liếc mắt:
- Nhìn cậu có thể, cậu thấy không? Tin tức đã ban bố, Hình Vũ phẫu thuật thuận lợi, chuyên gia cho rằng không ảnh hưởng đánh đàn dương cầm, nhưng sau này cần tiến hành một đoạn thời gian huấn luyện khôi phục, vì vậy trong thời gian ngắn từ chối tất cả các buổi biểu diễn.
- Hôm nay đội hình phẫu thuật thế nhưng là quần anh hội tụ, viện trưởng Vương của Lục Viện thành phố Ma Đô cũng tới, còn có chủ nhiệm Thường của bệnh viện Tích Thủy Đàm! Đó đều là lão đại trong lĩnh vực.
ngoại khoa tay, khó trách phẫu thuật thuận lợi như vậy!
- Nhiều chuyên gia như vậy, Trần Thương, đoán chừng cậu còn không nhìn thấy Hình Vũ? Đơn thuần đứng ở ngoài giúp đỡ mà thôi
Trần Thương thở dài, bọn họ đều tới nhưng đều. đứng sau giúp mình, phụ nữ thật sự là nông cạn, tin tức đưa ra còn tin tưởng hơn nữa lại là tin giải trí
Nghĩ tới đây, cậu lắc đầu:
- Ai, Tân Duyệt, tôi phát hiện cô tồn tại hoàn toàn chính là vì chứng minh một câu là sai!
Tân Duyệt quay người, một mặt hiếu kỳ:
- Cái gì?
Trần Thương thay áo blouse xong, đứng dậy đi ra khỏi phòng:
- Ngực to mà không có não!
(DG: Tân Duyệt ngực không to mà cũng không có não ấy)
Danh sách chương