Trong hai văn phòng, tất cả mọi người đều võ tay cho Tần Tường!

Thật sự là một ý tưởng tuyệt diệu, là một thiết kế thiên tài, là một lựa chọn quỷ phủ thần công da liễu!

Liền Vương Ngọc Sơn cũng nhịn không được. khen ngợi!

"Diệu! Thật là diệu, chủ nhiệm Tân quả nhiên lợi hại, ý tưởng này thực sự là quá tốt rồi! Chủ nhiệm Tân đúng là khiến tôi có cái nhìn khác về Đông Đại Nhất viện, có thể nghĩ ra một loại phương pháp thiết kế đặc sắc tuyệt luân như vậy, người bình thường không thể làm nổi" Vương Ngọc Sơn nói ra từ đáy lòng!

Chủ nhiệm của ngoại khoa tay Lục viện thành phố Ma Đô am hiểu nhất là cấy ghép mô da cũng nhìn mà than thở khen không dứt miệng!

"Đúng vậy! Ý nghĩ này thực sự là quá tốt, Chủ nhiệm Tân, ý nghĩ này của ông có thể nói là làm cho người ta mở rộng tầm mắt, xem ra sau này hai viện chúng ta nên tăng cường giao lưu cùng hợp tác!"

Nghe một đám chủ nhiệm Lục viện thành phố Ma Đô khoa trương như vậy, Tân Tường thật cảm thấy thể xác và tỉnh thần đều thoải mái rất nhiều, cực kỳ thoải mái!

Vương Ngọc Sơn cảm khái một tiếng, sau đó cười nói: "Không biết Chủ nhiệm Tần nghĩ như thế nào lại đưa ra một phương pháp cấy ghép mô da như vậy? Tôi phải thỉnh giáo, học tập một chút!"

Tần Tường sững sở, đúng vậy...

Sao mình có thể nghĩ ra một phương pháp thiết kế thiên tài như vậy?

Nghĩ tới đây, bản thân Tân Tường cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Ông cảm giác mình là linh quang lóe lên, bỗng nhiên nước chảy thành sông, giống như là bổng nhiên được ông trời ban cho một phương án như vậy.

Có lẽ... Chính là thiên phú?

Khoa da liễu của Đông Đại Nhất viện, tất cả mọi người đều nhìn Tân Hiếu Uyên giống như nhìn thần tượng, nếu như trong lòng có thể có mưa đạn, tuyệt đối tất cả đều: 66666 666.

Chủ nhiệm Tần chính là Chủ nhiệm Tần, cả những người ở Nhị viện thành phố Ma Đô cũng không thể, không chịu phục!

Lợi hại!

Mà duy chỉ có một người, ở nơi đó có chút mờ mịt.

Từ Khải Lâm vốn cũng trở thành fan của Chủ nhiệm Tần, dù sao thiết kế thiên tài như vậy, người bình thường thật không nghĩ ra được.

Nghĩ tới đây, Từ Khải Lâm lấy điện thoại ra, chụp lấy mô hình đó, quyết định xem thật kỹ, trở về nghiêm túc học tập.

Chụp ảnh xong, Từ Khải Lâm phóng đại ảnh chụp rong điện thoại, nhìn kỹ, nhịn cười không được, phương pháp thiết kế phức tạp như vậy, nếu như không phải Chủ nhiệm Tân giảng giải kỹ càng như vậy, khả năng mình đều xem không hiểu?!

Đừng nói xem không hiểu, thậm chí có thể hiểu thành một tác phẩm nét vẽ loạn xạ, dù sao căn bản không có kết cấu gì, vẽ linh tinh một mạch, giống như... Chữ như gà bới, thế nhưng... Bỗng nhiên... Từ Khải Lâm thấy được một loại cảm giác quen thuộc!

Lần này, làm cho Từ Khải Lâm ngây ngẩn cả người!

Đúng vậy!

Nết vẽ rất quen thuộc, đường cong rất quen thuộc, rất quen thuộc.

Cô luôn cảm giác mình đã từng gặp qua một bức họa như vậy ở đâu rồi!

Ngay khi Từ Khải Lâm lo lắng, bỗng nhiên nhìn thấy Trần Thương ngồi đối diện đang tô tô vẽ vẽ trên giấy!

Cô rốt cuộc nhớ ra mình đã nhìn thấy một phương án thiết kế như vậy ở đâu rồi!

....

Từ Khải Lâm hết sức kinh ngạc! Cô có một cảm giác người ta vẽ một bức Mona Lisa nhưng cô sẽ không thừa nhận là họ đã vẽ nó.

Cô lấy làm lạ nên cố gắng nhìn thật kỹ.

Càng xem cô càng không thể không thừa nhận rằng: đây là người giữa trưa đã thiết kế cấy ghép mô. da cho Đậu Hinh. Càng không thể tin được cậu ta lại là người trẻ tuổi như vậy. Từ Khải Lâm trừng to mắt nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh trước mặt, cậu ta có thể trong một buổi sáng đã làm hoàn chỉnh phương án thiết kế cấy ghép.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện