“Chào, tối hôm qua ngủ có ngon không?"

Tân Duyệt thấy thế, ngược lại ngượng ngùng cười một tiếng: “Ừm, rất ngon”

Trần Thương hừ lạnh một tiếng: " Nói đi, làm thế nào chứ?”

Tần Duyệt sững sờ, con mắt chớp chớp nhìn Trần Thương, toát ra cầu khẩn, điềm đạm, đáng yêu: “Đều như vậy, anh xem đó mà làm là được rồi.

Trần Thương lập tức trợn tròn mắt, có phải tôi đã cầm nhầm kịch bản!

“Tân Duyệt nhất định là cảm thấy mình cái gì cũng không dám, đúng không?

Nghĩ tới đây, Trần Thương cười dâm tà một tiếng, trực tiếp cầm lấy ngón trỏ tay phải, nhẹ nhàng ấn cằm Tân Duyệt, hướng phía Tần Duyệt trên mặt thổi một làn gió thơm: “Vậy tôi đây liền không khách khí!”

Đang khi nói chuyện, Trần Thương cười lạnh bĩu môi liền chọc lên mặt Tần Duyệt!

Hắn ngược lại muốn xem xem tiểu yêu nữ này còn có thể kiên trì tới khi nào.

Chỉ thấy mặt Tần Duyệt đỏ lên, con mắt tranh thủ thời gian nhắm lại, lông mi dài nhấp nháy, đến cả bắp chân bên phải cũng hơi nhếch lên...

Cái này mẹ nó, rõ ràng là đang hưởng thụ...

Cứ như vậy, chính mình không phải lên muốn Tân cẩu li3m sao?

Hay là bỏ đi?

Không được!

Không cho Tần cẩu biết mặt một lần, nàng cũng không biết giới hạn của bản thân ở đâu nữa!

Trần Thương cảm giác tim chính mình đập càng lúc càng nhanh!

Anh hiểu được, đây là một trận đọ sức tâm tính cùng tâm tính!

Cũng là một trận quyết đấu mặt đối mặt!

Giờ khắc này, không có đúng sai!

Chỉ có thẳng bại!

Khoảng cách đang không ngừng thay đổi....

20cm... 10cm... 6cm... 3cm...

Tim Trần Thương lúc này như bị dao cắt, anh đã có thể cảm giác được nhịp tim của mình hình như xuất hiện song P dị thường, nhịp xoang không ngừng tăng tốc, nhóm sóng QRS rút ngân thời gian, tần suất tăng tốc, Trần Thương biết rõ, đây là biểu hiện của tỉ lệ tăng tốc tâm thất...

Nhưng là, đây tuyệt đối không phải vì động tâm! Khẳng định không phải....

Đây chỉ là khẩn trương mà thôi.

Trần Thương đã có thể cảm giác được lỗ mũi Tân Duyệt thở ra khí tức ngọt ngào.

Loại hương vị đó rất quen thuộc: Xem thường, khinh thường, trào phúng.

Nếu như nhất định phải dùng một câu để hình dung, đây tuyệt đối là:

Anh... Tới đây!

Trần Thương nghiến răng nghiến lợi, con mắt nhìn. sang bộ ngực Tân Duyệt, bỗng nhiên hiểu rõ cổ nhân nói qua một câu:

Không chưng màn thầu tranh khẩu khí!

Hiện tại, anh đã hiểu rõ câu nói này rồi, còn được chứng kiến người thật

Mình giờ phút này... Không phải chính là như vậy sao?

Màn thầu không cần!

Nhưng, khí thì nhất định phải ra!

Ai sợ ai!

Khoảng cách giằng co ở vị trí 3 em tựa hồ kẹp lại.

Trần Thương cần răng một cái, giậm chân một cái, nội tâm gầm thét một tiếng: Liều mạng!

Ngay lúc này, anh bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện ra một điều kinh khủng...

Tần Duyệt lại chủ động xông tới, khoảng cách nháy mắt chỉ còn 1 em

Không thể nhịn!

Trong lòng Trần Thương hung áo!

Không thành công, sẽ thành nhân!

Ngay lúc này, Trần Thương cần răng một cái muốn hạ miệng xuống.

Bổng nhiên... Cửa kít a một tiếng mở.

Sau khi Lý Bảo Sơn mở cửa đi vào, bỗng nhiên trông thấy một màn này.

Tràng diện một trận quỷ dị!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện