Hai phút sau, bọn người Lý Bảo Sơn, Đào Mật, Dương Hiểu Minh nối đuôi nhau đi vào, đi đến.

Lúc này, đứa trẻ đã sắp chui ra, Trương Tấn Phân tiếp lấy cổ vũ: "Cố gắng, cố lên! Cô gái, cháu rất tuyệt!"

Trình độ của Trương Tấn Phân rất lợi hại, những năm này làm việc ở Tỉnh Nhị Viện, đã đỡ đẻ cho không chỉ ngàn người.

Thời gian như dừng lại.

Mỗi một giây đối với Lưu Văn Quân mà nói đều là dày vò.

Bồng nhiên, cảm giác thất bại truyền đến!

Chỉ nghe thấy âm thanh "Oa oa oa... Oa” truyền đến, Trương Tấn Phân cười: "Tốt, cô gái, ngươi rất tuyệt! Con của người ra rồi"

Lưu Văn Quân nghe thấy vậy chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, mệt lả không còn chút sức lực nào.

....

....

Trương Tấn Phân nhìn mọi người, sau khi giải thích một chút bệnh tình, Dương Hiểu Minh bỗng nhiên nói: "Không liên quan gì đến đường hô hấp, hô hấp của bệnh nhân đều ổn định, nguyên nhân hô hấp đồn dập có thể là do trong thời gian ngắn dùng sức quá nhiều nên dẫn tới cơ hô hấp co giật, hiện tại hô hấp rất bình ổn”

Đào Mật cũng lắc đầu: "Không phải bệnh tìm. Biểu đồ nhịp tim không biểu hiện gì khác thường, ngoại trừ nhịp tìm hơi nhanh một chút, cơ bản có thể bài trừ trường hợp tỉm có bệnh!"

Trương Tấn Phân nhìn Lý Bảo Sơn, nhịn không được hỏi: "Chủ nhiệm Lý, ngài cân nhắc xem tình huống này như thế nào?"

Lý Bảo Sơn hít sâu một hơi: "Các ngươi có nghĩ tới việc thực quản bị rách hay không?”

Một câu nói kia, khiến tất cả mọi người muốn hôn mê rồi.

Lý Bảo Sơn tiếp tục giải thích: "Cũng chính là tính chất tự phát nên thực quản bị đục thủng?”

"Đây là suy đoán của ta, dù sao tình huống của bệnh nhân là xương ngực sau đau đớn, giống như bị xé rách, hơn nữa cộng với việc người bệnh xưa nay khỏe mạnh, không bất kỳ tiền sử bệnh án nào."

"Vì vậy ta đang nghĩ, có phải là bởi vì trong quá trình sinh nở, áp lực trong bụng đột nhiên tăng cao, đè ép dạ dày, khiến cho áp lực khoang trong thực quản bỗng nhiên tăng cao, đồng thời, cơ hầu họng phản ứng dẫn đến tình trạng co giật, rơi vào trạng thái co rút, làm cho áp lực trong khí quản và trong lồ ng ngực trong nháy mắt chênh lệch rất lớn, gây nên vỡ thực quản!"

Lý Bảo Sơn giải thích xong lập tức khiến hai mắt Trương Tấn Phong phát sáng!

"Rất có thế! Loại tình huống này không phải là chưa từng xảy ra!"

"Hiện tại tôi sẽ liên hệ cho phòng nội soi, để Tiêu Hà xuống xem thử có phải là thực quản xảy ra vấn đề hay không.”

....

....

Không bao lâu, Tiêu Hà tới, đẩy theo thiết bị kiểm tra nội soi.

Trương Tấn Phong trình bày hết những ý kiến của tất cả mọi người cho Tiêu Hà nghe, rồi nói: "Chủ nhiệm Tiêu, hiện tại chúng ta đang lo lắng có lẽ là bệnh nhân bị rách thực quản!"

Thực quản bị rách là bệnh nghiêm trọng, không thể trì hoãn lâu, nếu không rất có thể sẽ mất mạng.

Lúc này, không có ai dám buông lỏng một giây nào.

Nếu như một khi xác nhận là loại phẫu thuật này, thì nhất định phải tích cực trù bị mời chuyên gia hoặc kịp thời chuyển viện, nhất định trong khoảng thời ngắn phải hoàn thành ca phẫu thuật.

Nếu như không phải bệnh này, còn phải thực hiện một bước dò xét tìm kiếm nguyên nhân bệnh.

Mặc dù đứa bé đã được sinh ra, nhưng... Người bệnh vẫn chưa có thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.

Lúc này, bệnh nhân đang phải vật lộn giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết.

Không có ai dám buông lỏng cảnh giác...

"Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Tất cả mọi người đang chờ đợi kết quả kiểm tra của Tiêu Hà, sau khi đưa máy vào thăm dò, nhìn hình ảnh được chiếu trên màn hình, lập tức khiến mọi người hai mắt phát sáng!

Quả nhiên là..

Thông qua ống nghiệm nội soi mọi người nhìn thấy có một vết rách lớn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện