Sắc mặt Tiêu Hà lộ vẻ nghiêm trọng, cái này mẹ nó, cho dù vách thực quản làm bắng giấy thì cũng không đến mức dễ thủng như thế chứ?

Phòng nội soi không phải gồm phòng nhỏ, mà là một phòng lớn, ngăn cách giữa mỗi một máy đọc thẻ là một tấm vải che chắn, giống như màn cửa.

Sau khi mấy bác sĩ y tá tới, Tiêu Hà vội vàng nói "Đè người bệnh xuống, ghi nhớ ngàn vạn không thể để cho đầu hẳn động!"

"Lão Dương ngươi nhịn một chút, tuyệt đối đừng loạn động, bằng không sẽ xảy ra vấn đề!

Lão Dương bị giật nảy mình, cho dù đau cũng cố nén, cố gắng nhắm mắt lại, nhưng cơn đau vẫn có chút bứt rứt, miệng ngậm ống nội soi nên căn bản không động được, nước mắt chỉ có thể đăm ầm chảy xuống

Đây quả thật là đau đến rơi lệ!

Lúc này, mọi người cũng nhìn thấy hình ảnh nội soi dạ dày trên màn hình, chỉ thấy trên thực quản xuất hiện một lỗ thủng!

Mọi người giật mình!

Đây là nội soi kiểm tra dạ dày, cũng không phải Maserati, tại sao thực quản dày như vậy mà có thể bị xuyên thủng được?

Trách không được Chủ nhiệm Tiêu lo lẳng như vậy.

Nghĩ được như vậy, mọi người thấy vẻ mặt Tiêu Hà ngưng trọng.

Lúc này cần phải mau chóng an bài chuyển viện thực hiện phẫu thuật...

Dù sao, trình độ của Tỉnh Nhị Viện thế nào mọi người đều biết, loại phẫu thuật này căn bản không làm được, nghĩ vậy mọi người thậm chí cảm giác bi ai.

Bác sĩ nội khoa nhìn Tiêu Hà thận trọng rút kim thăm dò ra.

Lão Dương nằm ở trên giường, trở mình, nằm xuống, hai tay cúc ở trước ngực, sau đó biến thành quỳ thân.

Phó chủ nhiệm nội khoa Hầu Húc nhìn Tiêu Hà: "Chủ nhiệm... Kịp thời liên hệ chuyển viện?"

Tiêu Hà nhíu mày, chuyển viện, chỉ có thể chuyển viện thôi!

Dù sao bệnh viện căn bản không chữa trị được thực quản bị đục thủng.

Tiêu Hà do dự một lát, sau đó nói: "Đi gọi người nhà lão Dương vào đây, các ngươi ai làm việc của người nấy, tản đi đi.”

Y tá nghe vậy vội vàng đứng lên, vội vã chạy ra ngoài.

Không bao lâu, Tiếu Dương cùng mẫu thân đều đi đến.

Tiêu Hà nhìn hai người, thở dài, chậm rãi nói: "Lão Dương làm nội soi dạ dày xảy ra chút vấn đề”

Người vợ của Lão Dương lập tức khế run rẩy, giọng nói run rấy hỏi: "Chủ nhiệm Tiêu... Thế nào? Lại phát hiện bệnh gì hả?"

“Tiêu Hà lắc đầu: "Không phải, không phát hiện bệnh gì khác, lăn này là... Là thực quản lão Dương bị đục thủng”

Hai người vẻ mặt mờ mịt, không biết là có ý gì.

"Đây là ý gì? Chủ nhiệm Tiêu... Cần chúng ta làm gì?"

“Thực quản đục thủng có nguy hiểm hay không?”

Dáng dấp của Tiểu Dương rất tương tự lão Dương, gương mặt trung thực, trên mặt viết đầy tín nhiệm.

Người vợ của Lão Dương là một nông dân, trên đầu thích vây quanh cùng một khăn trùm đầu, năm nay hơn sáu mươi tuổi nhưng nhìn vào thì giống như bảy mươi, thế sự xoay văn, ánh mắt yếu ớt của nàng đã chịu không được bất luận đả kích gì nữa.

"Đầy đầu tóc bạc trằng là vào mười năm trước chăm sóc lão Dương sinh bệnh, chỉ qua thời mà đã trở thành như vậy.

Hiện nay, gia đình này giống như ngọn nến tàn trong gió.

Tiêu Hà không biết nói thế nào, nhìn vợ của lão Dương, Tiêu Hà giả ra một nụ cười, chậm rãi ung dung nói: "Chị dâu, không có chuyện gì, giống như đục một lỗ hổng, đừng lo lắng, trước tiên ngươi ra bên ngoài nghỉ ngơi một chút, ta nói chuyện với Tiểu Dương một chút?

Tiểu Dương thấy thế, cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì: "Mụ, ngươi cùng Thúy nhỉ ra bên ngoài trông hài tử rước đi, ta lát nữa ta ra ngoài tìm các ngươi”

Nàng dâu của Lão Dương bán tín bán nghỉ gật đầu, không biết là thật tin, hay là biết không tin lại có thể làm sao bây giờ? Cái này mới thở dài, chậm rãi ra khỏi phòng nội soi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện