Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Thương báo với Lý Bảo Sơn xin nghỉ, muốn đi tìm giáo sư thần bí Mạnh Hi trong truyền thuyết đến từ học viện Stockholm Karolinska Thụy Điển.

Khoảng cách giữa Đông Đại Nhất viện và Tỉnh Nhị Viện không xa, Trần Thương vội đi qua, dù sao đây cũng là đi thỉnh giáo bái sư, vẫn nên đi sớm một chút cho thỏa đáng.

Khi hắn đến ngoại khoa tim Đông Đại Nhất mới bảy giờ hơn hai mươi phút, Trần Thương đứng lại đọc danh sách báo sĩ trực hôm nay trong hành lang.

Trong hành lang có treo danh sách nhân viên, Trần Thương nhìn thấy Mạnh Hi xếp ở vị trí thứ ba.

Vị đầu tiên chính là đại chủ nhiệm ngoại khoa tìm, Hạ Cao Phong, vị thứ hai là phó chủ nhiệm Chu Khải Văn.

Thông qua danh sách nhân viên này, Trần Thương đại khái hiểu rõ đối với tình huống của ngoại khoa tim ở bệnh viện Đông Đại.

Đây là một khoa có lịch sử, có nội tình, thực lực tổng hợp rất mạnh, già, trung niên, trẻ ba đời cấp độ kết cấu rõ ràng, chữa bệnh và chăm sóc thỏa đáng.

Đông Đại Nhất viện là bệnh viện có thực lực tổng hợp xếp hạng trước ba Tỉnh Đông Dương, cũng không phải nói là không bãng bệnh viện Nhân Dân Tỉnh cùng Đông Đại Nhị viện, nguyên nhân chủ yếu là mỗi năm bài danh này đều thay đổi, vì vậy bệnh viện nào đứng nhất vẫn luôn không thể ổn định, sau khi so sánh, Trần Thương vẫn cảm thấy Tỉnh Nhị Viện ngưu bức hơn, các loại xếp hạng hàng năm, Tỉnh Nhị Viện mỗi lần đều ổn định vị trí thứ mười, cho tới bây giờ tuyệt không thay đối

Xếp hạng thứ mười một là bệnh viện Đại Trung Y, bệnh viện này hãng năm đều đuổi không kịp Tỉnh Nhị Viện, mà hàng năm Tỉnh Nhị Viện cũng đuổi không kịp bệnh viện Nhân Dân thành phố đứng hàng thứ chín, vì vậy xếp hạng liên tục vững như Thái Sơn.

Bảy giờ rưỡi, nương theo Hạ Cao Phong gần sáu mươi tuổi lôi lệ phong hành đi vào văn phòng, giao ban chính thức bắt đầu.

Đứng ở bên ngoài nghe lén, Trần Thương lập tức trợn tròn mắt!

Ngưu bức!

Giao ban dùng Ingrid là?

Cái này bức cách lập tức làm cho Trần Thương sửng sốt một chút, dùng tiếng Anh giao ban!

Có thể có thể, cấp cao cấp cao.

“Thật ra cái này trong lĩnh vực y học cũng không phải hiếm thấy, Trần Thương đi nhiều bệnh viện như thế, cũng có chỗ dùng tiếng Anh tăng ca, nhưng đó chính là một câu mô bản, học thuộc là được.

Thế nhưng ở đây không phải!

Trong giao ban hoàn toàn dùng tiếng Anh, lần này làm cho Trần Thương có chút nổi lòng tôn kính.

Đây là cao thủ...

Giao ban kéo dài mười mấy phút, mọi người cũng hiểu rõ phần nào tình huống của người bệnh đêm qua, bắt đầu thảo luận tình huổng của người bệnh ngày. hôm qua, sau đó một bác sĩ báo cáo một thiên « tân y học Anh » trên tạp chí là một bài liên quan tới nghiên cứu thuật thức phẫu thuật bóc tách động mạch chủ mới nhất.

Toàn bộ quá trình giao ban cùng báo cáo đều bằng tiếng Anh, nói thật, chuyện này đối với Trần Thương để lại cảm xúc quá sâu.

Nếu như là một bác sĩ bình thường sao có thể thích ứng với loại nhịp điệu cùng cấp độ này được chứ?!

Trách không được hiện tại Đông Đại Nhất viện nhận người đều ít nhất phải là tiến sĩ mới được, ưu tiên danh giáo du học vẽ, không phải là xem thường trường học khác mà là sau khi ngươi đến bệnh viện có thể sẽ không theo kịp.

Lúc này, mấy nam nữ số tuổi không sai biệt lắm cùng với Trần Thương đang đứng trước cửa ra vào, trên người đều mặc áo blouse trắng của Đông Đại Nhất viện, hình như là nghiên cứu sinh cùng quy bồi sinh của bệnh viện.

Mấy người tốp năm tốp ba nói chuyện với nhau, không có quá nhiều hiếu kỳ đối với Trần Thương đang đứng đó, khoảng thời gian này chính là ngày tựu trường của nghiên cứu sinh, mọi người tới đây trên cơ bản đều là vì tìm đạo sư, mọi người đã nhắm mắt làm ngơ.

Lúc tám giờ, cửa phòng làm việc mở ra, y tá từ rong đi ra, Trần Thương dứt khoát đứng ra xa.

Chờ sau khi mọi người đi vào hết, Trần Thương mới đi vào.

Trần Thương đảo mắt một vòng, lập tức khóa chặt một người phụ nữ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện