Trần Thương tiện tay cầm lấy một bản khác trên bàn, quyển này đều là tiếng Anh, hình như là Tần Duyệt phiên dịch qua.

Tùy ý lật qua lật lại một lúc, Trần Thương phát hiện, xét về nội dung đích thật là phong phú hơn trước kia rất nhiều, thậm chí càng thêm chặt chẽ, rất nhiều chỗ dư thừa đều đã bị cắt giảm.

So với trước đó lợi hại hơn rất nhiều, xem ra giáo sư

Hứa Mặc này thật rất lợi hại.

Mặc dù Trần Thương không biết viết luận văn, nhưng cũng đã xem không ít, vẫn có chút năng lực đánh giá.

Cũng giống như, ta không viết nhưng vẫn có thể nhìn chỗ tốt chỗ xấu,...

Phiên dịch cũng rất tốt, đối phương cũng bỏ không ít công phu.

Đọc lướt qua, Trần Thương cảm giác rất thoải mái, văn Chương phù hợp với y học, khoa học thì nghiêm cẩn.

Nhưng... Lại có không ít chỉ tiết cần sửa chữa.

Thật ra biểu đạt bằng tiếng Anh khó hơn biểu đạt bằng tiếng Anh bình thường rất nhiều, không đơn giản chỉ là dịch nghĩa từng từ thông thường, khi dịch câu bằng từ ngữ chuyên ngành cần phải để ý đến ngữ cảnh để dùng từ cho phù hợp.

Bản phiên dịch này đã rất tốt, nhưng một chút tì vết cần sửa chữa.

Đối phương giống như không hiểu rõ ngoại khoa lắm, vì vậy ở ngoài những từ ngữ chuyên khoa, từ tổ, thì cách viết thuật thức phẫu thuật vẫn còn tồn tại một chút vấn đề nhỏ.

Nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, đây là một bản phiên dịch rất không tệ.

Lúc này, Tân Duyệt đang cùng Vương Khiêm cầm luận văn ở bên kia thảo luận khí thế ngất trời.

Trần Thương dứt khoát móc bút trong túi ra, sửa lại một vài chỗ trên trang giấy.

Tần Duyệt rời đi không lâu, Trần Thương liền tiếp nhận được điện thoại của một số lạ.

"Chuyên gia Tiểu Trần phải không? Ta ở bệnh viện nhân dân Lam huyện, tới đón ngài đi qua." Nghe giọng nói thì thấy tuổi của tài xế không lớn lắm, "Bây giờ ta đang đợi ở cửa tây Tỉnh Nhị Viện, xe Buick màu đen, bảng số xe..."

Trân Thương gật đầu: "Được rồi, ta lập tức xuống. ngay, phiền ngươi chờ một chút."

Cúp điện thoại, Trần Thương đứng dậy đổi quần áo, chuẩn bị rời đi.

Mặc dù cấp cứu là một trong những phòng ban bận rộn nhất và mệt nhất bệnh viện, nhưng cũng không phải không có ưu điểm.

Theo Trần Thương, ưu điểm lớn nhất chính là khoa cấp cứu ở lầu một.

Chỉ cần đi qua bệnh viện đều sẽ biết, thang máy ở bệnh viện rất khó chờ, sợ đến mùa hoa rụng cũng không chen vào được.

Lúc Trần Thương thực tập có tháng làm ở khoa thần kinh tại lầu 21, cao ốc tổng cộng có 29 lầu, mỗi khi đi làm về, trong lòng lúc nào cũng nóng như lửa đốt, nhưng lại không lên được thang máy!

Sáng sớm, 7 điểm 50 đúng giờ giao ban, thế nhưng Trần Thương nhất định phải đến lúc bảy giờ thì mới có thể vào thang máy.

Bằng không chờ đến bảy giờ rưỡi, người đông nghìn nghịt, chỉ có thể leo cầu thang bộ, leo lên 21 lâu mệt để cơ bắp của ngươi cứng đờ.

Thời gian đó, bác sĩ y tá đều phải đi làm, người nhà bệnh nhân thì thăm viếng hoặc là nằm viện, người bệnh hoặc là bồi người nhà vừa mới ăn sáng xong trở về phòng bệnh, nhiều người như vậy, căn bản chen không được.

Mặc dù bệnh viện có thang máy dành riêng cho. công nhân viên chức, nhưng không quy định thang máy dành riêng cho công nhân viên chức không cho người bệnh lên!

Từ sau khi đó, Trần Thương có một cảm giác sợ hãi đối với những văn phòng ở lầu cao.

Cấp cứu thuận tiện, đi ra ngoài chính là đường cái, rất tiện!

Đương nhiên, nguyên nhân khoa cấp cứu thiết lập tại lâu một không phải là vì thuận tiện cho Trần Thương đi làm, mà là để cho tiện người bệnh cấp cứu...

Cửa tây Bệnh viện chính là cửa tây của khoa cấp. cứu, Trần Thương vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy một chiếc xe chờ ở cửa, Trần Thương đi qua trực tiếp lên xe.

Viên Phàm thấy thế, lập tức sững sờ!

Trần Thương lại muốn đi đâu?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện