Trần Thương lắc đầu, loại này người trong đời sống cũng không ít.

Khi ngươi nghèo túng sẽ không giúp ngươi, thậm chí còn có thể khinh thường ngươi.

Nhưng khi ngươi vượt qua hắn, hắn sẽ hâm mộ rồi đến ghen ghét, nhìn thất ngươi kiếm được tiền thì bắt ngươi mời khách, nếu không thì cũng tìm đủ lý do vay tiền ngươi, ngươi không mời khách, không cho vay tiền, thì sẽ đến đi tung tin đồn nhảm.

Dù sao chính là không muốn thấy ngươi hơn hắn.

Luôn miệng nói ngươi keo kiệt hẹp hòi, thế nhưng thật ra hắn đã một lần nào mời ngươi chưa?.

Tân Duyệt không vui, lập tức nói: "Viên Phàm, ngươi nói Trần Thương người ta keo kiệt, chúng ta đến khoa. cấp cứu hai năm, Trần Thương còn mời chúng ta ăn cơm, ta cũng chưa thấy ngươi mời nha!"

Một câu, làm cho Viên Phàm đen mặt. [ Đinh! Viên Phàm độ thiện cảm - 5! ] Trần Thương sững sờ, mẹ nó, cái này cũng được?

Tần Duyệt nói ngươi, ngươi lại đổ hết lên người ta, huynh đệ à, ngươi có chút quá mức rồi đấy?

Xem ra độ thiện cảm này rất hữu dụng. Dù sao, biết người biết mặt không biết lòng, có độ thiện cảm, tối thiểu không cần lo lắng mình bị hạ độc thủ.

Vương Khiêm võ vai Trần Thương, nhàn nhạt cười.

Lúc sắp tan việc, Trần Thương nhận được điện thoại của Quách Thành.

"Tiểu Trần, mấy giờ ngươi tan tầm, ta phái người qua đón ngươi, giữa trưa cùng nhau ăn cơm." Trong điện thoại, Quách Thành vừa cười vừa nói.

Thật ra, Quách Thành mặc dù trình độ có hạn, nhưng xử sự làm người rất không tệ.

Bằng không cũng sẽ không trẻ tuổi như vậy đã làm đến chủ nhiệm Thị Bát Viện.

Mặc dù ngoại khoa Thị Bát Viện phát triển không tốt, nhưng ngành tương quan vẫn luôn rất nâng đỡ, dù sao cũng là bệnh viện cho lão cán bộ, nơi này phụ trách sức khỏe của rất nhiều người.

Trần Thương nói: "Chủ nhiệm Quách, ta mười hai giờ tan tầm, không cần ăn cơm, lát nữa ta trực tiếp đi qua là được."

Quách Thành cười nói: "Không phải người khác, là người con trai Cận Thanh Chí của Cận Đông Lai, hai ngày này cha hắn khôi phục đặc biệt tốt, rất cảm kích ngươi, lại sợ tự hắn mời ngươi không đến, cho nên cố ý nói ta mời ngươi tới ăn cơm chung."

Trần Thương không từ chối nữa, gật đầu đáp ứng: "Vậy được rồi, mười hai ta giờ tan tầm, đợi ở cửa tây Tỉnh Nhị Viện."

Quách Thành cười nói: "Được rồi!"

Người sống trên đời, không thể có ngoại lệ.

Trân Thương cũng như thế, cái nghề bác sĩ này, tương đối mà nói rất dễ gặp được phúc tinh của mình, bệnh nhân muôn hình muôn vẻ, liên tục ở chung hơn mười ngày, rất dễ phát sinh tình cảm.

Trần Bỉnh Sinh làm rất tốt điểm này, sau khi người bệnh xuất viện, giữ liên lạc thường xuyên, gặp nhau giống như bạn bè.

Đối với loại ân tình vãng lai này, Trần Thương cảm thấy mình cần phải tham gia một chút.

Nhà Tần Duyệt cách bệnh viện không xa, đi bộ không đến mười phút, vì vậy mỗi ngày đều về nhà ăn cơm.

Mà gần đây lão Trần cũng rất lạ, mỗi ngày làm xong phẫu thuật sớm đều về nhà, loại chuyện này rất hiếm thấy.

Ăn cơm trưa cũng chỉ có Vương Dũng cùng Vương Khiêm.

Vương Khiêm thuần thục vỗ vai Trần Thương: "Tiểu Dũng, Thương nhị, đi ăn cơm."

Vương Dũng cũng thu thập xong chuẩn bị đứng dậy.

Trân Thương nói: Trưa nay ta có việc rồi, các ngươi đi trước đi.

Hai người gật đầu rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện