Trước khi đi, Phó Ngọc Phương nhìn Trần Thương cười: "Tiểu Trần, nhớ kỹ ước định của chúng ta nha!"

Trần Thương bất đắc dĩ cười khổ. Đợi sau khi các nàng lên xe, Tiêu Điền Hoa đưa tới tin tức: "Có phải Phó Ngọc Phương đùa giỡn ngươi hay không?"

Trần Thương nhìn tin tức này, vậy mà không biết trả lời như thế nào: "..."

Một lát sau, Tiêu Điền Hoa tiếp tục gửi Wechat tới: "Tiểu Trần, ta cảm thấy ta cũng cần chỉnh ngực, hôm nào ngươi giúp ta thiết kế đi!"

Trần Thương: "

Trần Thương khóc không ra nước mắt. Chuyện này là sao?

Sóng trước chưa yên, sóng sau đã tới?

Một đợt còn chưa lắng lại, một đợt khác đã tới... Mưa to gió lớn?

Xem ra sau này làm bác sĩ thẩm mỹ, không chỉ có riêng phải có kỹ thuật!

Còn phải có một trái tim bình tĩnh!

Trần Thương quay người thâm tình nhìn chăm chú xe sang trọng phương xa chạy tới, trong mắt đắc ý.

"Tiểu Trần, ngươi phải giúp ta a!" Trần Thương sững sờ: "Gấp cái gì?"

Trương Chí Tân cười ha hả nói: "Ngươi cũng biết Trương lão sư am hiểu cái gì!"

Trần Thương: "A dua nịnh nọt phú bà?”

Trương Chí Tân biến sắc: "Ta nói nghiêm túc!"

Trần Thương: "Ta cũng vậy!"

Nghĩ đến hoàn cảnh Trương Chí Tân cùng Tiêu Điền Hoa cùng Phó Ngọc Phương gặp nhau, Trần Thương nghiêm túc gật đầu.

Trương Chí Tân sững sờ, tiếp tục kiên nhãn hướng dẫn Trần Thương: "Vừa rồi kia là nhân cách mị lực, ta nói là am hiểu chuyên nghiệp."

"Ngươi cũng biết, Trương lão sư am hiểu chỉnh ngực, ngươi nói chỉnh mặt còn phải để người khác tới làm, chúng ta cũng kiếm không bao nhiêu tiền, nha! Ngươi có phí thiết kế, ta nói ta cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, ngươi phải giúp ta một chút, ngươi nhẫn tâm nhìn ta chết đói hả?"

"Vì vậy... Tiểu Trần, bởi vì cái gọi là phú bà không lưu ruộng người ngoài, ngươi cố gắng thuyết phục mấy tỷ tỷ kia? Nói muốn thiết kế cho bọn hắn mấy bộ ngực không tệ được không?”

Trần Thương lập tức trừng to mắt, ý kiến hay!

Hắn đang phát sầu không biết nên giải quyết vấn đề này như thế nào.

Nghĩ tới đây, Trần Thương cảm thấy Trương Chí Tân nói rất có đạo lý, đến lúc đó để Trương Chí Tân làm là được, dù sao người ta am hiểu làm cái này.

Phẫu thuật tạm định vào buổi sáng ngày mai, Trương Chí Tân lôi kéo Trần Thương trở lại văn phòng, muốn thảo luận chỉ tiết phẫu thuật ngày mai.

Phó Ngọc Phương chủ yếu là xung quanh con mắt.

Lần này, Trần Thương không định mời người khác tới làm, mà là quyết định tự mình làm.

Có thuật chỉnh sửa trong ngoài khóe mắt cùng kỹ thuật cắt tạo mắt hai mí, Trần Thương cũng chưa có cơ hội động thủ thử, đã sớm ngứa tay cực kỳ.

Hơn nữa mấu chốt nhất là, chỉnh hình lần này, hắn cũng không yên lòng giao cho người khác, bởi vì khóe mắt Phó Ngọc Phương điều khiển góc độ tinh vi rất quan trọng, đặc biệt là vết nứt mắt hơi nhỏ, cần mở vết nứt mắt, hơn nữa còn cần thông qua vi chỉnh khóe mắt để tăng khoảng cách hai mắt.

Một điểm quan trọng nhất chính là con mắt hơi thấp, Trần Thương cần hơi nghiêng đi lên.

Điều chỉnh góc độ con mắt rất quan trọng, giao cho người khác, Trần Thương cũng không yên lòng!

Quan trọng nhất là, Phó Ngọc Phương tính dẻo tương đối lớn, sau khi sửa chữa là một kiệt tác không tệ, rất có tác dụng nâng cao tên tuổi của mình sau này!

Tiêu Điền Hoa chỉ có thể giúp đỡ mình một lần, không thể giúp mình nhiều lần.

Trần Thương muốn làm ra tên tuổi của mình ở Thị trấn An Dương, nhất định phải biểu diễn ra ra một thành phẩm.

Phó Ngọc Phương chính là một hàng mẫu rất tốt! Điều kiện bản thân có thể, dáng người khí chất hình tượng cũng không tệ, chỉ cần dựa theo chính mình thiết kế là được, nhất định sẽ có tthanh danh không tệ.

Hơn nữa, thu tiền người ta, Trần Thương đương nhiên phải phụ trách giúp đối phương.

Nói tóm lại, trọng điểm chỉnh hình cho Phó Ngọc Phương là trên ánh mắt, khóe miệng cùng loại bỏ nếp nhăn đều rất đơn giản, Trương Chí Tân có thể làm tốt.

Có đôi khi, một đôi mắt xinh đẹp có thể cứu vớt cả khuôn mặt!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện