Thật ra, Vương Khiêm nói không sai, mỗi câu đều có lý, hơn nữa lúc đầu người bệnh cấp cứu đều nguy hiểm trầm trọng, ngươi còn nhiều người bệnh như vậy, còn có thể không khổ cực à?

"Thế nhưng một chữ - Lý- này, ông nói ông có lý bà nói bà có lý, Thạch Na tự nhiên cũng có lý do của Thạch Nat

Ai không biết người bệnh luôn gặp áp lực tâm lý, bác sĩ nghỉ ngơi hoặc là cần phòng bệnh đặc biệt để dưỡng lão có cái gì không tốt?

Thế nhưng mỗi nhà mỗi cảnh!

Người khác không biết, nhưng Tần Duyệt với tư cách là bác sĩ cấp dưới cộng thêm nửa học sinh của Thạch Na, tự nhiên biết tương đối nhiều, hiện tại Thạch Na một người nuôi bảy miệng ăn, nàng nào dám nghỉ ngơi?

Người cao không tới một mét sáu, cân năng chỉ có một trăm cân, nhưng gánh nặng trên vai Thạch Na không nhẹ.

Thạch Na cùng chồng đều nghiên cứu sinh đồng học, sau khi tốt nghiệp cùng làm việc một chỗ, đối phương cũng có một công việc quang vinh, khoa chỉnh hình tại Đông Đại Nhất, nguyên bản cặp đôi này được rất nhiều người hâm mộ.

Thế nhưng, năm thứ hai sau khi Thạch Na sinh con, đối phương bởi vì công việc không thuận lợi quyết định khảo bác.

Khảo bác là chuyện tốt, tất cả mọi người đều ủng hộ, Thạch Na cũng ủng hộ chồng.

Thế nhưng...

Sau khi học tiến sĩ ba năm, qua năm nay sẽ tốt nghiệp, hắn lại quyết định ra ngước ngoài học tiến sĩ, cái này lại mất hai năm.

Chuyện của người khác, nói rất nhẹ nhàng, vì vậy. những bạn học kia đều nói Thạch Na có chồng ưu tú, tương lai chắc chắn sẽ hưởng phúc!

Thế nhưng những cái khổ kia chỉ một mình Thạch Na biết.

Toàn bộ gánh nặng gia đình lập tức ập đến trên người Thạch Na, tiền phòng, con cái, cha mẹ, học phí cho chồng...

Một năm phải tốn bao nhiêu tiền?

Thật ra cũng không có gì, nếu ba năm không mua quần áo mới, tăng ca thêm đến mười một mười hai giờ, cùng lắm thì mệt nằm xuống ngủ một giấc thật tốt là được, nếu còn chưa hết mệt mỏi thì nhìn đứa con cười.

Có gì ghê gớm đâu? Không quan tâm hôm nay ngươi mệt mỏi thế nào, về nhà còn phải chăm sóc con, buổi tối còn phải kiểm tra bài tập cho con, dậy thật sớm nấu cơm, sau đó chen xe buýt.

Vẫn phải tiếp tục công việc ngày hôm sau.

Thạch Na nghĩ đến lời nói của Vương Khiêm, cũng trong lòng trầm xuống, làm phụ nữ, sao nàng có thể không hiểu những thứ này?

Tóc rụng bó lớn, vạn nhất thật sự có một ngày tự mình già, xấu, tiều tụy... Khi đó chồng mình đã công thành danh toại có thể muốn mình nữa hay không?

Thế nhưng tương lai còn rất xa, ngày mai còn phải cuộc sống, không tiền biết cuộc sống ở đâu.

Vì vậy Thạch Na nào dám nghỉ ngơi!

Những điều này Tân Duyệt đều biết, cho nên mới không cho Vương Khiêm nói lung tung.

Nàng sợ Vương Khiêm làm cho lão sư không vui. Mà An Ngạn Quân thì nói sang chuyện khác:

- Tiểu Vương, ngươi học Trần Thương người ta một chút đi, ngươi xem lão Trần, nhàn nhã bao nhiêu, chưa từng có lo lắng về bệnh lịch, cuối tháng bệnh lịch liền giao đến phòng bệnh án, nào giống như chúng ta, mỗi tháng đều phải trì hoãn, có tiểu Trần, lão Trần bớt bao nhiêu vất vả!

Trần Bỉnh Sinh cười ha ha, nhẹ gật đầu.

Hoàn toàn chính xác, có Trần Thương, hắn bớt lo không ít.

Thế nhưng, hiện tại hắn quan tâm hơn ai hết.

Trong lòng lo lắng bất an, thực tình hi vọng Trần Thương có thể thông qua tranh tài, trở thành một nhân viên chính thức.

Vương Khiêm cảm thấy hơi xấu hổ, tự chủ đề chuyển hướng cho mình, thế là nói:

- Hôm nay Thương nhỉ tranh tài, không biết kết quả thế nào?

Lời này của hắn lập tức hấp dẫn hứng thú của người xung quanh.

Dù sao chuyển chính thức lần này của Trần Thương nói thế nào cũng là một chuyện không lớn không nhỏ của khoa cấp cứu, mọi người cũng hơi quan tâm.

Trần Bỉnh Sinh không dám lên tiếng, bây giờ nói cái gì đều quá sớm, khen hắn... Đừng mẹ nó thành độc sữa, chê hắn, lại lo miệng quạ đen nói trúng, nghĩ tới đây, Trần Bỉnh Sinh đau cả đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện