Mấy đứa em gái nghe thấy tiếng động thì liền chạy ra xem, nhìn thấy thanh niên đẹp trai đầy người như vậy, cũng xuất hiện vẻ mặt mộng bức: "Anh Cừu Cẩn?"

Cừu Cẩn trả lời một tiếng, còn phát quà cho mọi người, nhóm con nít liền dẹp Văn Mạch Gia qua một bên, vui vẻ chạy ra bên ngoài chơi.

Con của mình, từ khi nào trở nên sạch sẽ như vậy, thậm chí ngay cả EQ cũng cao lên?

Trong lúc nhất thời Trác Anh không dám tiến lên: "Con, Con là......?"

"Mẹ, về sau con sẽ làm việc thật tốt."

Trác Anh ngẩn ra trong chớp mắt, qua một hồi lâu mới thử hỏi: "Con...... Con không thích người tên Hạng Hi kia nữa?"

Biểu cảm của Cừu Cẩn thản nhiên: "Vâng, không thích nữa."

Riêng những lời này xém chút nữa làm cho Trác Anh chảy nước mắt ròng ròng.

Đứa con ưu tú của bà, đã từng bị một Omega chà đạp, rốt cuộc đã thông suốt rồi.


Trác Anh lập tức kéo chồng mình qua: "Chồng, anh có thấy con trai của chúng ta không!"

Rốt cuộc Cừu Chí Minh cũng thu lại ánh mắt trách móc nặng nề, cứng người gật đầu: "Anh biết rồi."

Văn Mạch Gia đứng cách đó không xa, nhìn bộ dáng thay đổi của Cừu Cẩn, đột nhiên cảm nhận được một loại nguy cơ quen thuộc.

"Chê cười rồi, cho rằng thay đổi ngoại hình là kỹ thuật diễn cũng tăng lên sao?" Trác Thiến trợn trắng mắt, "Con đừng lo lắng, cái kỹ thuật diễn rác rưởi của nó, diễn còn không bị người chê cười sao."

Văn Mạch Gia nhíu mày: "Mẹ, vai diễn kia của Dịch đạo(*) thật sự sẽ không xảy ra vấn đề gì sao?"

(*) Đạo trong đạo diễn.

Trong lòng Trác Thiến hơi rớt xuống một chút. Nghĩ một chút, lại nghĩ tới tình huống lần trước ở buổi tiệc. Bà ta đầu tư một ngàn vạn, đặt trong đoàn phim cũng coi như là một nhà đầu tư không nhỏ, nhưng lại mắc ở chỗ Dịch Tùng Thanh, toàn bộ quá trình đối phương toàn bộ đều có vẻ nề nếp, chỉ là nói là Văn Mạch Gia sẽ đi diễn thử, nói là sẽ đặc biệt chú ý tới kỹ thuật diễn của đối phương.


Nhưng nếu bà nói như vậy, coi tính cách của con bà, không chừng sẽ lại tức giận.

"Không thành vấn đề, có vấn đề gì đâu" Trác Thiến nở một nụ cười, có chút chột dạ nói, "Đạo diễn cũng đã nói là sẽ đặc biệt chú ý tới con rồi."

Văn Mạch Gia nhíu mày: "Nếu đã định rồi, tại sao lại còn muốn con đi thử diễn?"

Đôi mắt Trác Thiến dạo quanh một vòng, lúc này mới nói: "Đạo diễn nghe nói kỹ thuật diễn của con rất tốt, nên gấp không nhịn được mà muốn đối diễn với con chăng."

Văn Mạch Gia rốt cuộc cũng vừa lòng, lần tiếp theo nhìn Cừu Cẩn cũng không còn chán ghét, thậm chí còn chủ động đi qua chào hỏi cậu: "Cừu Cẩn muốn nhận chức trở lại sao?"

Còn chưa đợi Cừu Cẩn trả lời, hắn lại nói, "Gần đây anh có tiếp nhận một bộ phim của Dịch đạo, có muốn anh đề cử nhân vật giúp em không?"


"Dịch đạo? Dịch đạo nào?"

Một âm thanh lớn vang dội từ từ trong sân vang tới, Cừu Dụ Khâm người chưa thấy nhưng âm thanh đã tới trước, "Là đạo diễn Dịch Tùng Thanh sao?"

Văn Mạch Gia nâng cằm đáp lại: "Đúng là ông ấy."

"Vậy cũng không dễ dàng đâu?" Cừu Dụ Khâm đè thấp thanh âm, "Nghe nói Dịch đạo tuyển người rất khắc nghiệt."

Văn Mạch Gia đắc ý: "Nhưng tôi lại không, người ta là đạo diễn lớn, người thường làm sao với tới được?"

Cừu Dụ Khâm: "Vậy dì Trác Thiến cũng đầu tư không ít tiền đúng không?"

Nhóm thân thích lập tức hứng thú: "Còn đầu tư tiền nữa sao?"

Trác Thiến mắng Cừu Dụ Khâm trong lòng một tiếng, bên ngoài lại duy trì khuôn mặt mỉm cười: "Không nhiều đâu không nhiều đâu, chỉ một chút thôi."

Cừu Dụ Khâm: "Nhưng tôi nghe nói dì đầu tư tận một ngàn vạn."
"Vậy luôn, một ngàn vạn mà không nhiều lắm ư?" Lại có thân thích hỏi, "Lãi nhị nhà chúng ta muốn xây dựng sự nghiệp, không thì cô giúp đỡ một chút đi?"

Ai nguyện ý cho vây tiền chứ? Điều này ngay cả lão nhất còn không nói ra được không? Hay là đang cố ý đào hố cho bà ta đây?

Trác Thiến cắn răng, đã sắp không thể duy trì được thể diện bên ngoài nữa, cười đến mức so với khóc còn khó coi hơn: "Nào có, tiền nhà chúng tôi đều rỗng cả rồi, tôi còn đang bị vị nhà tôi mắng thảm đây mà."

"Vậy sao bà còn đầu tư nhiều như vậy làm gì?"

"Cái này còn không phải vì Mạch Gia thích sao?"

"Con thích khi nào?" Văn Mạch Gia nhăn mi lại, "Không phải mẹ muốn đầu tư tiền sao?"

Trác Thiến: "......"

"Đúng đúng đúng, là chính tôi muốn đầu tư."

Cừu Dụ Khâm lại nổi lên tính trưởng bối, còn hảo tâm an ủi: "Dì cũng có thể nói như vậy à, ai cũng biết Dịch đạo tuyển người rất nghiêm khắc, mẹ cậu cũng chỉ lót đường cho cậu mà thôi."
"Ai muốn bà ấy lót đường?" Văn Mạch Gia lập tức kéo khuôn mặt xuống, "Bằng kỹ thuật diễn của tôi, còn không diễn được một nhân vật trong một bộ phim sao?"

Cừu Cẩn nghe tới phì cười, kỹ thuật diễn của hắn cũng chả cao gì mà trong lòng hắn lại tỏ vẻ nó cao lắm.

Văn Mạch Gia lớn hơn cậu vài tuổi, đã từng tham gia tuyển tú để xuất đạo, đi con đường anh trai khốc huyễn, nhưng vẫn không lạnh không nóng.

Thẳng đến khi Cừu Cẩn 16 tuổi, đi chơi bóng rổ lộ ra cơ bụng. Khi 18 tuổi, lại làm đại ngôn cho một quảng cáo nước ho, được bầu làm Alpha gợi cảm nhất giới giải trí.

Hãng nước hoa ki tên là "Mê Dạ", biến một thiếu niên thành đàn ông, hormone tuổi muốn bùng nổ hết ra. Trong sự ngây ngô của thiếu niên còn có một chút dã tính, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, là đã đủ cho vô số người đã nhìn liền không ngừng lại được.
Kế hoạch quảng cáo cùng tuyên truyền rất mạnh, dẫn tới khoản nước ho kia bán được rất nhiều, đến bay giờ vẫn còn người chịu chi ra một số tiền lớn để mua, giá đã lên vài lần.

Đó là thời điểm Cừu Cẩn còn trên đỉnh cao, tổ chức buổi biểu diễn, lên gameshow, nhận phim truyền hình.

Cũng ở khi đó, Văn Mạch Gia bắt đầu nghe có người nói hắn giống Cừu Cẩn, hắn cực khổ diễn nhiều năm như vậy, đối phương lại dựa vào khuôn mặt mà được nhiều người nhớ kĩ như vậy.

Văn Mạch Gia cắn răng đổi tạo hình giống như Cừu Cẩn, cũng đừng nói, sự nghiệp của hắn thật sự tăng lên không ít.

Thẳng đến khi Cừu Cẩn 19 tuổi khi mê luyến Hạng Hi.

Giống như hàng trang trí vậy, từ chỗ cao nháy mắt rớt xuống đáy vực sâu, thời gian chưa đầy một năm, cậu liền bị một đám gièm pha, fans giảm liên tục.
Mà người vẫn không nóng không lạnh như Văn Mạch Gia lại như đứng ngay đầu gió, nhận hai bộ phim ngôn tình đô thị, độ nổi đột nhiên tăng lên.

Sau đó Trác Thiến lại tìm một người đoán mệnh, nói Trác gia có thể có một đại minh tinh, hắn với Cừu Cẩn trời sinh đã đối đầu với nhau, Cừu Cẩn ngã càng thảm, hắn liền lên càng cao.

Văn Mạch Gia vốn dĩ không tin, nhưng mà hiện tại Cừu Cẩn đen tới mức ngay cả mẹ cậu cũng không nhận ra, hắn cũng đã thành một người tương đối nổi tiếng.

Văn Mạch Gia nghĩ, có lẽ đây thật sự là vận mệnh.

Nhưng bây giờ Cừu Cẩn nói muốn nhận chức lại, sao hắn lại thấy đối phương có vận đỏ được? Trong nhà này, một người nổi tiếng như hắn là đủ rồi.

Về việc này, Văn Mạch Gia lại hỏi: "Cừu Cẩn, em muốn diễn nhân vật nào sao?"
Mọi người bắt đầu nghị luận, sôi nổi cảm thán: "Mạch Gia đúng là người tốt, còn biết dìu dắt em trai, đúng là người một nhà phải dìu dắt lẫn nhau."

Cừu Cẩn hơi mỉm cười: "Có rồi."

"Vậy muốn diễn ai?" Văn Mạch Gia ngẩng đầu, biểu tình chuyên chú nhìn cậu, ánh mắt lại chỉ dừng ngay trán cậu, có chút khinh miệt hỏi, "Anh họ có thể nói với đạo diễn cho em, mới hôm trước anh còn ăn cơm chung với đạo diễn Dịch Tùng Thanh."

Mắt Cừu Cẩn sáng rực lên, một biểu tình đầy thưởng thức: "Là đoàn phim《 Thiên Hạ Hưng Vong 》sao?"

"Đương nhiên, nghe nói ảnh đế Giang Minh đã cũng xác nhận tham gia, có thể cùng anh ta hợp tác, chính là điều mà rất nhiều người cầu mà không được đó."

Đương nhiên, người muốn hợp tác với Giang Minh chính là hắn, Văn Mạch Gia nghĩ, ngay cả Cừu Cẩn, hắn cũng chỉ định giới thiệu cho cậu một vai pháo hôi nhỏ hoặc thị vệ, sống không quá ba tập.
Giang Minh hiện tạo đang là ảnh đế nổi tiếng cực kỳ, Cừu Cẩn đã xem qua bộ phim đoạt giải của anh ta, kỹ thuật diễn rất đáng giá để thưởng thức, rất đáng xem.

Còn chưa đợi Cừu Cẩn trả lời, Văn Mạch Gia lại tiếp tục: "Anh có thể bảo đạo diễn để vai thị vệ cho em, binh lính, thái y hoặc nhân vật linh tinh các thứ."

Cừu Cẩn: "Không cần anh họ lo đâu, em đã có tính toán rồi."

"Làm sao, em nhìn anh không vừa mắt?" Văn Mạch Gia nhíu mày, có chút khó xử, "Em không nên đua đòi như vậy, dù sao kỹ thuật diễn của em...... Nhân vật khác cũng không diễn được."

Có người bắt đầu nói theo: "Đúng vậy, Mạch Gia cũng là muốn tốt cho cậu, cậu có thể đi thử xem sao."

"Làm người muốn làm đến nơi đến chốn," Cừu Chí Minh vãn luôn trầm mặc cũng nói, "Lúc trước ba cẫn luôn làm quá lên, hiện tại con còn trẻ, không cần sợ phải chịu khổ."
Cừu Cẩn không mặn không nhạt ừ một tiếng: "Con biết, nhưng con đã có sắp xếp rồi."

"Ai, ánh mắt của Cừu Cẩn khi còn nhỏ đã cao, nhưng tình huống bây giờ của con......" Trác Thiến thở dài, "Dù sao đây cũng là ngày vui của nhà mà sao con lại lạnh nhạt như vậy, Mạch Gia giúp con là vì con là người thân của nó, giúp con là bổn phận của nó ."

Lần lượt có người tâng bốc cho hắn, sắc mặt của Cừu Cẩn cũng lạnh xuống: "Vậy thì anh họ hãu bảo vệ cho tốt cái bổn phận đó."

Sắc mặt Trác Thiến cứng đờ: "Con có ý gì?"

Cừu Cẩn lười phản ứng, chỉ vùi đầu ăn cơm.

Văn Mạch Gia khuyên một câu: "Mẹ, người ta không cảm kích mình thì thôi, sao phải mặt nóng dán mông lạnh."

Trác Thiến che mặt, hốc mắt ướŧ áŧ: "Mẹ nghĩ chúng ta là người một nhà nên......"

"Có thể đó" Cừu Cẩn cười lạnh một tiếng, "Nếu anh một hai phải giúp, thì phiền anh giành cho tôi vai Cơ Hạc đi."
Cơ Hạc?

Người có mỹ nhan, khuôn mặt thiện tâm, nhưng nội tâm lại ngoan độc , rồi cuối cùng lại hy sinh vì dân, Cơ Hạc sao?

Văn Mạch Gia khó tin mở to hai mắt nhìn: "Em điên rồi sao? Em có thể diễn Cơ Hạc sao? Em có biết vai đó khó diễn như thế nào không?"

Cừu Cẩn cười tủm tỉm hỏi: "Không phải anh muốn giúp tôi sao?"

Văn Mạch Gia: "Anh nói muốn giúp em, nhưng em cũng không nên tham như vậy chứ."

Cừu Cẩn cười nhạo ra thành tiếng: "Anh đúng là thú vị, tôi đã nói không cần anh giúp, nhưng anh một hai lại muốn giúp. Bây giờ tôi muốn anh giúp, anh lại nói tôi không nên tham như vậy. Vậy thì anh rốt cuộc anh có muốn giúp hay không?"

Văn Mạch Gia giật mình, không biết mình nên trả lời như thế nào, Cừu Cẩn với chỉ số EQ lẫn chỉ số thông minh cũng không đủ, từ khi nào có logic mạnh như vậy?
Nói tới đây, Trác Anh cũng nghĩ cho con của mình, hai mẹ con này thật sự muốn giúp đỡ, mà lại muốn mượn danh nghĩ giúp đỡ này, để ném một vai diễn nhỏ cho Cừu Cẩn, hạn chế sự phát huy của cậu, cái này thật sự là chèn ép người!

Bà lớn như vậy rồi, đã sớm địa chiến hơn 300 hiệp với Trác Thiến, sao lại có thể để bà ta khi dễ con trai của mình, lập tức nói: "Không cần cậu giúp đỡ, Cừu Cẩn của chúng tôi tự mình cũng có thể."

Trác Thiến ngay cả giả cười cũng lười diễn, mắt trợn trắng: "Không có khả năng, chị có biết Dịch đạo có bao nhiêu nghiêm khắc không, lấy nhân vật kia có bao nhiêu khó không?"

"Cừu Cẩn nhà chị không được, chẳng lẽ Văn Mạch Gia nhà em lại được?" Trác Anh cười lạnh một tiếng, ánh mắt dừng trên người Văn Mạch Gia, đầy mặt khinh thường, "Dùng cái kỹ thuật diễn tổng tài bá đạo của nó?"
"Chị ——"

Trác Thiến ngay cả khuôn mặt cũng đỏ lên, sắc mặt của Văn Mạch Gia cũng không tốt đẹp gì.

Trác Anh miệng độc, chuyên chọn chỗ đau để cắn, chỉ cần cắn một cái thì máu cũng chảy ra.

Văn Mạch Gia từ khi bắt đầu xuất đạo đã luôn đóng vai bá đạo tổng tài, tới khi 20 tuổi, vai diễn toàn là cao 180cm, chỉ số thông minh 180, jj 18cm, là bá đạo tổng tài của web drama toàn cầu. Sau đó nổi hơn một chút, dần nhận được một ít bộ phim không tồi, khoa học kỹ thuật phù hợp với logic gì, đại lão có nhiều đất đai, nhưng mặc kệ hắn diễn cái gì, mọi bai diễn đều là bá đạo tổng tài.

Hắn nghĩ là có đột phá, nhưng loại hình thức diễn này đã dễ như trở bàn tay, hơn nữa hình tượng của hắn gần như đã được cố định rồi, tìn tới cửa hắn đều là những bộ phum thanh xuân thần tượng. Hắn không hâm mộ tài nguyên điện ảnh của mọi người sao? Chính là hắn cũng không nhận được vai diễn.
Lần này rất vất vả mới có thể xin đóng một bộ phim khác, muốn mượn lần đột phá này để làm mọi người ấn tượng.

Hắn đã xem qua truyện nhỏ của nhân vật này, đây là nhân vật anh tuấn nhất bộ phim, nhân cách vừa chính vừa ác, nếu hắn lấy được nhân vậy này, dù là danh tiếng hay độ nổi tiếng đều sẽ tăng rất mạnh

Đến lúc đó, hắn còn phải sầu vì không có bộ phim nào tìm đến cửa sao?

Nghĩ như vậy, đối mặt với khiêu khích của Trác Anh cũng bình tĩnh hơn không ít, thong thả ung dung nói: "Tôi không biết, cứ để đạo diễn định đoạt."

"Tôi cũng nghĩ vậy" Cừu Cẩn nhẹ nhàng chạm vào lu rượu của cậu, khóe môi nhếch lên thành một ý cười, "Anh họ cố lên."

Văn Mạch Gia: "......"

Có ý gì, vậy mà lại dám khiêu khích hắn?! Cũng không nghĩ tới kỹ thuật diễn chó ngậm của cậu, còn muốn cướp nhân vật của hắn? Đúng là nằm mơ mà.
"Con đừng nóng giận, Cừu Cẩn là người có cái miệng làm người khác tức giận." Ở trên xe lúc trên đường về, Trác Thiến không ngừng an ủi, "Đừng mắc mưu của nó, con vẫn nên chuẩn bị tốt cho buổi diễn thử vai đi."

Văn Mạch Gia gật đầu, trong lòng cũng được trấn an được một chút, tuy kỹ thuật diễn của hắn không tính là tốt, nhưng vẫn hơn Cừu Cẩn rất nhiều. Hắn muốn nhìn coi, lúc Cừu Cẩn bị từ chối sẽ lộ ra gương mặt xấu xí gì.

Nhà cũ Cừu gia, Cừu Chí Minh đang quở trách vợ của mình: "Vừa rồi em nặng lời như thế làm gì? Mặt mũi cũng bị em ném đi hết rồi."

"Anh mà còn mặt mũi? Mọi người đều khi dễ con của chúng ta, anh thì lại coi như không thấy?" Trác Anh cũng không phải là người có tính tình tốt, nổi giận đùng đùng nói, "Em đã sớm không ưa hai mẹ con kia rồi, mỗi ngày đều tác oai tác quái, hận không thể nói cho toàn thế giới biết con của mình là đại minh tinh."
Cừu Dụ Khâm: "Mẹ nói đúng thật là như thế."

"Khuỷu tay của anh bị quẹo ra ngoài rồi đúng không?" Khuôn mặt Trác Anh lạnh nhạt, lại nói với Cừu Cẩn, "Con trai, con đừng lo, yên tâm làm đi, nếu thật sự không láy được nhân vật thì cũng không sao, ở trong lòng mẹ, con vĩnh viễn đứng thứ nhất."

Cừu Cẩn tâm tình có chút phức tạp, trước khi cậu tới, còn tưởng rằng gia đình rất kỳ ba, nhưng mà sau khi tiếp xúc mới phát hiện, vậy mà đối phương cũng có một phương diện khác.

Trong lòng cậu không khỏi nóng lên, đảm bảo nói: "Mọi người yên tâm, con nhất định phải lấy được nhân vật này."

Cừu Dụ Khâm muốn nói lại thôi: "...... Em trai à, chương trình nhỏ lúc trước quay tốt rồi sao?"

Cừu Cẩn: "Đây là mục tiêu nhỏ của em!"

Cừu Dụ Khâm: "......"

Xong rồi, em trai điên rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện