Cố Du đã ra ngoài lánh nạn, trong phòng chỉ còn Cừu Cẩn ngồi trên ghế nhỏ, ngoan ngoãn cúi đầu xuống, giống như một con mèo con đã thu móng vuốt lại.

Quý Thâm Tiêu đứng phía sau Cừu Cẩn, từ trên cao nhìn xuống đánh giá cậu.

Thanh niên có mái tóc bạc, vì chưa kịp nhuộm lại, nên ở gốc tóc có một đoạn tóc đen, đuôi tóc trắng tới trong suốt, tóc thưa đằng sau cổ, giống như từng sợi chỉ bạc chạm tới lòng người.

Giống như biết mình còn tóc dư lại trên gáy, người nọ còn chủ động tóc lên để lộ cái gáy, một bộ dáng mặc người muốn làm gì thì làm.

Chủ động như vậy, giống như khi làm chuyện ấy, cậu cũng sẽ tự mình cắn góc áo rồi tự mình động.

Ánh mắt Quý Thâm Tiêu hơi tối một chút.

Đợi nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì, Cừu Cẩn ngẩng đầu: "Quý tiên sinh, anh chưa chuẩn bị xong hả?"


"Hoảng cái gì" Quý Thâm Tiêu không nặng không nhẹ ấn vai cậu một cái, giọng của anh có chút khàn, "Ngồi tốt tại chỗ đi."

Cừu Cẩn ghé người vào bàn, bởi vì khẩn trương nên cả người hơi run một chút.

Cậu...... Trước nay cậu còn chưa từng bị ai cắn cổ đâu.

Đặc biệt là khi cậu biết, trong thế giới ABO, cắn cổ giống như xoa ngực vậy, càng phải cẩn thận tới cực điểm.

Đời trước cậu rất cẩn thận, kháng cự mãi, không ngờ cuối cùng mình lại xuyên qua đây. Sau đó cậu lại hiểu được một điều, tin tức tố giống như một ly nước vậy, lung lay sắp đổ, bất kể thứ gì, chỉ cần ép lại bao nhiêu thì sẽ bùng nổ bấy nhiêu.

Còn không bằng thử lần này, để nó trở thành một bộ pahnja trong sinh hoạt của mình.

Tuy nói như vậy, nhưng thân thể cậu vẫn căng chặt như cũ, giống như trẻ nhỏ đang đợi bị tiêm, mỗi một giây chờ đợi đều là sự dày vò.


"Đừng sợ."

Đúng lúc này, một âm thanh trầm thấp mà ôn nhu vang lên, Quý Thâm Tiêu không nặng không nhẹ xoa tóc cậu.

Cừu Cẩn đang định hỏi anh nói cái gì, liền phát hiện gáy mình nóng lên, đôi môi ấm áp dừng trên tuyến thể cậu. Rõ ràng động tác của đối phương rất cẩn thận, nhưng làn da ở chỗ bị đụng lại nóng đến kinh người, nhiệt độ này nháy mắt lan đến toàn thân.

Quý Thâm Tiêu cắn lên tuyến thể cậu, đau đớn rất nhỏ lại mang theo chút tê dại, làm cả người Cừu Cẩn đều run rẩy.

Đây là đánh dấu sao?

Cừu Cẩn cắn chặt răng, mười ngón chậm rãi nắm chặt lại, móng tay đều bị nắm tới trắng bệch.

Cậu chưa bao giờ biết, đánh dấu lại mang theo sự phục tùng nhiều đến như vậy, giống như tất cả thân thể của cậu đều bị người khác khống chế vậy.

"Ô...... Tôi từ bỏ......"


Bản năng cầu sinh khiến cậu bắt đầu giãy dụa, Cừu Cẩn ở đằng trước đang giãy giụa muốn trốn tránh. Nhưng mà Quý Thâm Tiêu lại gắt gao đè cậu trên mặt bàn, làm cậu căn bản không có chỗ nào để trốn.

Chính lúc này, tin tức tố của Alpha rót vào tuyến thể cậu, giống như chìm trong nước biển, dẹp đi cái nóng trong người cậu.

Sau khi đánh dấu xong, Cừu Cẩn hoàn toàn không thể chịu đựng nổi nữa, nếu không phai cậu đang ngồi trên ghế, chỉ sợ cậu đã trượt chân ngã trên đất từ đời nào rồi.

Quý Thâm Tiêu giống như rất vừa lòng với phản ứng của Cừu Cẩn, duỗi tay xoa đầu cậu, trong âm thanh còn mang theo vài phần suиɠ sướиɠ: "Đi thôi."

"Chờ, chờ một chút......" Cừu Cẩn giữ chặt ống tay áo của anh, khóe mắt phiếm hồng.

Quý Thâm Tiêu: "Làm sao vậy?"

Cừu Cẩn cúi đầu, cực kỳ ngượng ngùng nói ra mấy chữ: "Tôi...... Chân tôi mềm nhũn rồi......"
Quý Thâm Tiêu nhìn cậu một cái, trong ánh mắt còn xẹt qua một tia ý cười: "Đã nói thể lực của cậu không được."

Cừu Cẩn: "?"

Cậu vắt hết óc ra để nghĩ, rốt cuộc mới nhớ, khi mình chạy bộ ở đảo Lam Hậu, có một lần nói thể lực của Quý Thẩm Tiêu không được.

Sau đó, người này lại trả mấy từ đó lại cho cậu?

Quý Thâm Tiêu là quỷ hẹp hòi sao? Sao có thể nhớ lâu đến như vậy chứ?!

*

Khi rời đi, Cố Du lại dặn dò cậu về một số chuyện cần lưu ý, sau khi Cừu Cẩn đồng ý, lại nghe đối phương hỏi: "Cừu tiên sinh, tôi có một yêu cầu quá đáng, lần động dục tiếp theo của cậu có thể gọi cho tôi được không?"

"A?" Cừu Cẩn ngốc một chút, "Anh muốn làm gì?"

Cố Du sờ mũi, thẹn thùng cười: "Thật không dám giấu giếm, tôi còn chưa từng ngửi qua mùi hương tin tức tố của của mấy người, nên muốn thử một chút."
Cừu Cẩn còn chưa kịp trả lời, Quý Thâm Tiêu đã cản người đứng trước mặt cậu, mặt vô biểu tình nói: "Muốn ngửi như vậy sao? Vậy chi bằng cậu trị liệu cho cậu ta đi?"

Cố Du: "......"

Oán anh ta làm cái gì? Nói lời này nghe nó làm sao ấy? Dù sao anh ta cũng là Beta thôi mà? Cũng là vì nghiên cứu cho y học vĩ đại!

Cố Du ở trong lòng điên cuồng chửi bới, nhưng là đối mặt với tầm mắt của Quý Thâm Tiêu, chỉ có thể kinh sợ nói: "Không được thì không được, là đồ của ngài, ngài ngửi."

Cừu Cẩn vừa mới về nhà liền nhận được cuộc gọi đến từ người đại diện, giống như biết hôm nay cậu sẽ trở về Kinh thị, nhưng lại không thể đến đón nên liên tục xin lỗi.

Cậu còn chưa kịp nói cái gì, Dương Trì đã lập tức nói: "Gần đây tôi có rất nhiều việc để làm, không phải là đang quan tâm cậu. Tôi đã nhận cho cậu một vai diễn cho cậu, mấy ngày nữa cậu tới phim trường, đi thử kính một chút được không?"
"Phim gì?"

"Là bộ phim lớn của năm 《 Thiên Hạ Hưng Vong 》của đạo diễn Dịch Tùng Thanh, là một bộ phim ảo về cổ đại, để lát nữa tôi đưa kịch bản với ngày thử kính cho cậu coi."

Cừu Cẩn nhớ rõ bộ phim kia, được cải biên lại, đầu tư bốn trăm triệu, Douban (*) cho điểm 9.2, dù là danh tiếng hay đạo diễn đều rất nổi, độ hot vẫn luôn duy trì suốt nhiều năm. Cơ hội tốt như vậy đã dặt trước mắt, diễn một vai phụ nhỏ thì thực sự quá lãng phí.

(*) Douban là một trong những đánh giá phim phổ biến nhất của Trung Quốc, với độ tin cậy và uy tín cao. Điểm số trên Douban đại diện cho khán giả, có yếu tố quyết định sự thành bại của tác phẩm điện ảnh.

"Ở chỗ đó còn nhân vật nào khác không?"

Dương Trì ngẩn người: "Cậu muốn nhân vật nào?"

Cừu Cẩn: "Gửi qua hết đi."
Dương Trì gửi tư liệu qua, cũng không mang theo bao nhiêu hy vọng. Dịch Tùng Thanh luôn dầu muối cũng không ăn, đóng mấy vai phụ trong phim còn miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng mơ ước muốn đóng nhân vật chính thì chính là Thiên Phương dạ đàm(*). Hơn nữa nói tới kỹ thuật diễn của Cừu Cẩn, cho cậu đóng nhân vật chính thì cũng sẽ không đóng được.

(*) Từ nghĩa gốc là tên tập hợp truyện cổ tích, thành ngữ "thiên phương dạ đàm" chỉ những lạ lùng, chuyện không có thật, hoặc chuyện không thể xảy ra, không thể thành công.

Cừu Cẩn sau khi xem xong, cuối cùng cũng nhắm vào một nhân vật phụ quan trọng —— Cơ Hạc.

Bộ phim này là để tạo hình tượng, tuy suất diễn của Cơ Hạc ít hơn nhân vật chính, nhưng vì thiết lập tốt, là nhân vật mấu chốt để phát triển tình tiết nội dụng bộ phim, nếu như diễn tốt, thậm chí sẽ còn nổi bật hơn so với nhân vật chính.
Dương Trì vừa nghe đã khiếp sợ, liên tiếp khuyên vài phút, nói xong câu cuối cùng, còn nói thêm một câu: "Hơn nữa có lẽ cậu sẽ không lấy được đâu, nghe nói đã có nahf đầu tư chỉ muốn một người diễn vai diễn này, cũng đã thử diễn qua rồi."

"Ai?"

Dương Trì chần chừ nửa ngày, rất cẩn thận: "Nghe nói là Văn Mạch Gia."

Văn Mạch Gia là anh họ của Cừu Cẩn, nói đúng hơn là đối thủ một mất một còn với cậu, từ sau khi xuất đạo vẫn luôn đấu đá lẫn nhau, vừa nghe tên của người nọ sẽ lập tức nổi khùng.

Dương Trì cho rằng lần này anh ta đã chọc giận Cừu Cẩn, không ngờ đối phương chỉ "A" một tiếng, giống như không quan tâm tới chuyện này lúc nào, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Không có gì, kỹ thuật diễn của anh ta không đủ."

Dương Trì rất muốn rít gào: Vậy không lẽ cậu cho rằng kỹ thuật diễn của mình đủ sao!!! Nói tới cái kỹ thuật diễn năm xu kia của cậu!! Cho cậu diễn tiểu đệ còn không coi được!
Nhưng mà anh ta còn muốn ăn cơm, không thể nói, chỉ lấy cớ lôi kéo các thứ, nói đi nói lại một câu, mình không mua được cục kim cương kia, thì cũng đừng ôm cái đồ sứ kia mà sóng.

Cừu Cẩn nhíu mày, có chút phiền: "Cũng là cơ hội để thử kính thôi? Nếu anh không muốn thì tôi tự mình lấy nó."

"Cậu đừng nóng giận, tôi chỉ đang lo lắng" Bộ dáng tức giận vừa rồi của Cừu Cẩn quá dọa người, Dương Trì cũng không dám tiếp tục khuyên nữa, chỉ là nói, "Nếu cậu muốn đi, tôi liền báo tên cho cậu, nhưng có thể lấy được vai diễn hay không thì tôi không chắc."

Cừu Cẩn gật đầu: "Yên tâm, không làm khó anh."

Dịch Tùng Thanh là một đạo diễn có danh tiếng và thực lực rất cao, yêu cầu đối với diễn viên cũng đặc biệt cao, trong giới điện ảnh, ông có thể nói là dầu muối không ăn, nếu kỹ thuật diễn không tốt, thì muốn đập tiền để đóng thì cũng không đóng được.
Người khác cảm thấy ông quá cứng nhắc, Cừu Cẩn lại rất thưởng thức những đạo diễn giống như ông,nói chuyện bằng thực lực, thì cậu chưa bao giờ ngán ai.

Nhưng cậu cũng đã lâu không đóng phim rồi, nghĩ tới việc lấy được vai diễn từ trong tay đạo diễn ưu tú như vậy, cũng nhịn không được mà hưng phấn, nhốt chính mình trong nhà, tập diễn khóc với cười nguyên một ngày.

Buổi tối Cừu Cẩn nhận được cuộc gọi của Cừu Dụ Khâm, đối phương nhắc nhở ngày mai là sinh nhật của ba, nói cậu nhớ về nhà ăn một bữa cơm.

Quan hệ của nguyên chủ với người nhà cũng không tính là tốt, ba nghiêm khắc, mẹ hư vinh, lúc trước danh tiếng của cậu xấu đi, người nhà đã gần như muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu, ngày trở về hôm nay không biết sẽ là cái Tu la tràng gì.

Nhưng trốn cũng không phải là một biện pháp tốt, Cừu Cẩn nghĩ một chút, vẫn nên chuẩn bị nghiêm túc để ứng phó.
Cậu nhìn bộ dáng trong gương, tóc bạc đã hơi dài, ở ngọn tóc cũng có chút màu đen, nên dứt khoát nhuộm đen hết luôn, còn bảo thợ cắt tóc cắt luôn tóc mái, cả người nhìn qua đều nhẹ nhàng sạch sẽ, giống như mùa hè sau buổi chiều, uống một ly chanh bạc hà thanh mát.

Cừu gia cũng miễn cưỡng được gọi là nhà giàu nhỏ, nhà thoe nghề điện ảnh, ổn định vững chắc, thỉnh thoảng còn dùng tiền để không để thuê diễn viên, đương nhiên, đây đều là dưới tình huống cậu chưa làm loạn. Từ sau khi cậu bị bôi đen, gần như hơn nửa năm cũng không có ai liên hệ với cậu, cậu sống cũng chỉ dựa vào trợ giúp của anh trai đệ khống kia.

Lần này là sinh nhật 51 tuổi của Cừu Chí Minh, nghe Cừu Dụ Khâm nói, cuối tuần là đại thọ của lão tổng trong giới giải trí Giang Hồng Nhạn, Cừu Chí Minh để tránh giành nổi bật, nên sinh nhật lần này cố ý làm đơn giản một chút, chỉ kêu người về nhà ăn một bữa cơm.
Đương nhiên, cái yến hội sinh nhật của ông ta có thể đoạt nổi bật của lão tổng kia không, cũng không ai nói ra, mọi người đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ra.

Ngày sinh nhật hôm nay, già trẻ trong nhà đều trở về, đang ngồi nói chuyện phiếm trong phòng khách.

Mở TV ra, vừa vặn bật tới quảng cáo mà anh họ của Cừu Cẩn - Văn Mạch Gia làm đại ngôn, chuyển qua một kênh khác, vẫn là một bộ phim đô thị do Cừu Dụ Khâm đóng vai chính.

Một em gái nhỏ kêu lên: "Tôi muốn xem cái này! Cái này!"

Trong TV, nữ chính đi hẹn hò mang giày cao gót, chân có chút đau nhưng lại kiên cường không nói gì, bá đạo tổng tài Văn Mạch Gia chú ý tới động tĩnh của đối phương, trực tiếp ôm người lên.

"A a a a!!"

Loại cốt truyện làm người coi thấy ngượng này, làm nhóm nữ sinh nhỏ đều bụm mặt kêu lên.
Diện mạo của Văn Mạch Gia không xấu, dáng người cũng không tồi, hơn nữa còn rất biết phát huy ưu thế của mình, kỹ thuật diễn cũng tương đối tốt, một động tác này nhìn có chút cẩu huyết, nhưng mà mấy cô bé nhỏ rất thích coi, tất cả ánh mắt đều lấp lánh nhìn TV.

Mấy cái lão nam nhân hai mặt nhìn nhau, cái này là chuyện ngoài ý muốn gì? Nhưng bọn họ cũng không thích tham gia cái đề tài của mấy người con gái, cũng không phán xét gì, xoay người nói chuyện làm ăn.

Mẹ của Văn Mạch Gia là Trác Thiến đắc ý: "Mạch Gia thật là lợi hại, còn có thể làm mấy em gái trở nên vui vẻ."

"Ai không biết nó càng ngày càng hot chứ," Một người thân thích nói tiếp, trên mặt lộ ra nụ cười lấy lòng, "Nghe nói nó đã tiếp xúc với đạo diễn Dịch Tùng Thanh rồi? Là muốn hợp tác đóng một bộ phim mới sao?"
"Tôi cũng không rõ lắm" Trác Thiến giả vờ, "Mạch Gia bận lắm, cũng chỉ nói một hai câu, nói đã cùng đạo diễn ăn một bữa cơm."

"Ăn cũng đã ăn rồi, cái đó còn không phải là khẳng định sao, ai mà không biết Mạch Gia bây giờ đang rất hot, nhóm đạo diễn đều muốn tranh giành chứ." Thân thích thổi phồng xong, lại bắt đầu hỏi Trác Anh, "Đúng rồi, bây giờ Cừu Cẩn thế nào? Nghe nói nó mới nhận quay một cái chương trình?"

Nghe em gái của mình thổi phòng cho con trai, mẹ của Cừu Cẩn toàn bộ quá trình mà Trác Anh nói đều lạnh mặt nhìn, bây giờ có người nhắc đến, không thể không nở một nụ cười xấu hổ: "Đúng vậy, là chương trình《 Ăn Bốn Mùa 》."

Trác Anh cùng Trác Thiến là một đôi hoa tỷ muội plastic, từ nhỏ đã thi nhau đua đòi, từ nhỏ đã so với nhau từ học tập tới bề ngoài, sau đó lại so ai gả tới nhà giàu hơn, sau khi kết hôn lại bắt đầu so con trai. Lúc trước khi Cừu Cẩn trở nên nổi tiếng, Trác Anh sao không thể không chế nhạo em gái mình, bây giờ thấy con trai người nọ nổi tiếng rất nhanh, Trác Thiến sao lại có thể bỏ qua cơ hội này, tóm được cơ hội liền phải khoe khoang.
Trên mặt Trác Anh lộ ra một nụ cười lễ phép, trong lòng lại xem thường đến tận trời. Đều do đứa con không biết cố gắng kia của mình, làm không làm, lại đi theo đuổi người đàn ông đứng trên đỉnh.

Thân thích lại cố tình là một người không có mắt, thậm chí còn nói: "Tôi cũng xem chương trình kia rồi, rất hot."

"Hot cái gì, cũng chỉ là một chương trình làm nông." Trác Anh khách khí từ chối, không dám mạnh miệng. Tính cách của con trai mình là cái gì sao bà có thể không biết, biết cái EQ với tính tình của cậu, chương trình lần này, không chừng có thể làm thành bọ dáng gì, ước chừng fans sẽ trực tiếp rớt xuống hết.

"Đúng vậy, loại chương trình này quả thực rất khó khăn đó? Nghe nói còn phải làm công việc của nông dân?" Trác Thiến thở dài, "Nhưng mà cũng không còn cách nào khác, tình cảnh của Cừu Cẩn gian nan, diễn cũng không diễn được, hát cũng không ra hát, cũng chỉ có thể đi quay chương trình."
Trong lòng Trác Anh tức giận, ngoài miệng lại nở một nụ cười: "Cừu Cẩn nhà của tôi cũng chỉ tùy tiện chơi đùa một chút thôi."

Trác Thiến "A" một tiếng, cái hay không nói, lại nói cái dở: "Hình như hôm nay Cừu Cẩn cũng trở về đúng không? Hy vọng lần này đừng chọc cho chồng của chị tức giận."

Sắc mặt của Trác Anh lập tức đen lại.

Ai cũng biết quần áo của Cừu Cẩn rất lộ, lộ ngực lại rất rộng, còn có thể nhìn thấy □□, quần thấp tới eo, có thể nhìn được kẽ mông. Năm trước cậu với dáng vẻ đó tới đại thọ 51 tuổi của Cừu Chí Minh, ông ta xém chút nữa đã đập gãy chân cậu.

Lần này trở về, không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa!

Trác Anh nghĩ như vậy, đương nhiên không thể nói ra, khoanh tay, ngoài cười nhưng trong không cười: "Đúng vậy, sạch sẽ mát mẻ là được, vẫn là Mạch Gia hiểu chuyện hơn, học Cừu Cẩn năm đó giống đến bảy tám phần, đã được hoan nghênh như vậy."
Đây là đang châm chọc Văn Mạch Gia đang học tập Cừu Cẩn năm đó.

Đáng tiếc Trác Thiến cũng không để ý, cũng bắt chước Tây Thi, ngược lại Tây Thi lại ngã xuống hồ toàn bùn với bùn.

Văn Mạch Gia mới từ trong toilet ra, đã nghe mấy lời này, không vui nhăn mi lại, nhưng rất mau đã trở lại như cũ, cười nói: "Mẹ, có thể lại đây một chút không?"

Trác Thiến lập tức đứng lên: "Lại sao nữa?"

Gió trogn hoa viên nhỏ nhẹ nhàng thổi, Văn Mạch Gia đứng ở cửa, nụ cười ấm áp trên mặt đã biến mất không thấy nữa, bên trong còn hiện ra một chút không kiên nhẫn: "Mẹ nói mấy điều đó với bọn họ làm cái gì? Lấy con ra so sánh với Cừu Cẩn, đúng là hạ thấp con xuống mà."

"Được được được, mẹ không nói nữa" Trác Thiến ôn tồn nói, "Cừu Cẩn cũng đã như vậy rồi, cái thứ mặc quần áo lộ thịt như nó, hoàn toàn không cùng một bậc với con."
Vừa dứt lời, liền có một chiếc xe hơi màu đen dừng trước cổng biệt thự.

Trác Thiến ngẩng đầu, đột nhiên hít một hơi.

Cửa xe mở ra, đi thanh niên với dáng người cao ngất bước ra. Mái tóc màu đen ngắn thoải mái sạch sẽ, làm tôn lên làn da sáng màu, khuôn mặt lớn lên cực kỳ xuất sắc, khi nhìn qua bên này, giống như được buff nam chính trong phim Hàn vậy, ngay cả thời gian cũng dừng lại.

Trác Thiến hoàn toàn ngây người, người này là Cừu Cẩn?

Nó có mị lực như vậy từ khi nào?

Tác giả có lời muốn nói:

Cừu Cẩn: Quý Thâm Tiêu là quỷ hẹp hòi sao? Một câu nói cũng nhớ lâu đến như vậy?

Quý Thâm Tiêu: Mỗi câu em nói anh đều nhớ rõ. [ Mặt đắc ý ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện