Edit: Hàn Mai
Beta: Linxu
Lạc Minh Kính không nói với Hứa Thiến Thiến anh gọi cô tới để làm gì, anh và Thời Mẫn chờ dưới lầu, bầu không khí trong xe rất nặng nề.
Lạc Minh Kính nghĩ, nếu Thời Mẫn biết hút thuốc thì có lẽ lúc này trong xe đã ngập tràn khói thuốc âu sầu.
Hứa Thiến Thiến tới với tâm tình vui vẻ, trước hết cô dùng vai đụng Lạc Minh Kính, chúc mừng tin vui rồi mới hỏi anh.
“Chuyện gì vậy anh?”
“Em… có lấy bản thảo của anh ra mô phỏng không?” Lạc Minh Kính hỏi, “Bộ Tiết đó.”
Sự vui vẻ trên gương mặt Hứa Thiến Thiến nhanh chóng tan biến, qua một lúc lâu sau, cô gật đầu: “Dạ có.”
Lạc Minh Kính là hình mẫu tương lai của cô, trước mỗi lần kiểm tra kỹ năng, anh vẽ bản thảo nào Hứa Thiến Thiến sẽ vẽ lại một cái sau đó nghiền ngẫm học tập. Mặc dù Lạc Minh Kính đã nói với cô rất nhiều lần, không được làm vậy vì điều này sẽ gây ảnh hưởng tới phong cách sáng tác sau này của cô. Nhưng nhiều năm qua, dù là chọn trường học hay chọn chuyên ngành Hứa Thiến Thiến cũng gần như lặp lại quy hoạch đường đời của anh trai, đến giờ vẫn không bỏ được thói quen không biết là tốt hay xấu này.
Lạc Minh Kính nhíu mày: “Có cho ai khác xem qua không?”
“Làm sao có thể chứ!” Hứa Thiến Thiến căng thẳng, cô cũng suy nghĩ tới tỷ lệ xảy ra việc để lộ bản vẽ và chỉ trong chốc lát cô đã nghĩ ra một chuyện, mồ hôi lạnh chảy toàn thân.
Thời Mẫn kín đáo quan sát nét mặt Hứa Thiến Thiến, như vô tình nói: “Có thể là bị trùng ý tưởng, nhưng chuyện lần này có hơi phiền toái. Dù chúng ta đưa tác phẩm ra thị trường trước nhưng hợp đồng thì lại là bọn họ ký trước.”
“Anh hợp tác với người ta, người từng cầm qua bản vẽ cũng rất nhiều…” Hứa Thiến Thiến luống cuống, “Trong quá trình này khả năng bị tiết lộ có thể nói là rất lớn đúng không?”
Lạc Minh Kính giống như mất hết năng lượng, uể oải hỏi Thời Mẫn: “Họ ký hợp đồng lúc nào?”
Thời Mẫn nhìn Hứa Thiến Thiến, chậm rãi nói: “Tháng mười, sớm hơn chúng ta một tháng vậy nên không thể có việc là bên hợp tác tiết lộ bản vẽ.”
Lạc Minh Kính đỡ trán, thở dài nói: “Thiến Thiến, cẩn thận suy nghĩ lại… chuyện này chắc chắn là vấn đề bên em rồi.”
Hứa Thiến Thiến vung tay, tủi thân: “Nếu nghi ngờ em thì anh cứ nói thẳng!”
“Em sẽ không…”
“Anh nghi ngờ em sẽ làm theo những kẻ rác rưởi đó trộm bản vẽ của anh, dùng đồ của người khác để mua danh lợi cho mình chứ gì?” Hứa Thiến Thiến ngấn lệ, cao giọng nói nước mắt cũng theo đó rơi xuống. Lạc Minh Kính lấy tay áo lau nước mắt cho cô, Hứa Thiến Thiến đẩy anh, dậm chân nói, “Anh, em khó chịu…”
“Anh cũng khó chịu.” Lạc Minh Kính thấp giọng, “Anh chỉ muốn biết, tỷ lệ của việc để lộ bản vẽ bên em là bao nhiêu, sáng nay… bên kia gửi bản phác thảo của nhà thiết kế bên họ tới, anh đã xem qua, là sao chép của anh. Thiến Thiến, em cần phải biết việc sao chép và việc trùng ý tưởng khác nhau thế nào.”
“Khóc cái gì, không nghi ngờ em.” Lạc Minh Kính nói, “Em sẽ không làm vậy, anh biết em không làm.”
Hứa Thiến Thiến lau nước mắt: “Vậy có phải anh giận em không? Em gây thêm phiền toái cho anh… Lần này em mô phỏng bản vẽ mà không nói với anh… là em lén mô phỏng.”
“Anh không giận.” Lạc Minh Kính cụp mắt, “Giờ anh không còn sức để giận nữa… anh chỉ muốn làm rõ mọi chuyện thật nhanh mà thôi.”
Sáng hôm nay anh chán nản choáng váng toàn thân, chỉ biết nhốt mình ngẩn người trong phòng tắm. Cuối cùng Thời Mẫn phải cạy cửa lôi anh ra, nhét bánh mì vào miệng anh, mang khăn quàng cổ cẩn thận rồi đẩy anh vào buồng xe ấm áp.
Thời Mẫn không hỏi han gì cả, Lạc Minh Kính cũng không giải thích vì sao anh lại có phản ứng mạnh tới vậy.
Anh nói với Hứa Thiến Thiến: “Anh biết không phải em… Trước khi bản thiết kế bên kia được gửi tới anh cũng chưa từng có ý nghĩ hỏi em. Dù có thể là do em không cẩn thận để bị lộ nhưng trước giờ anh không nghi ngờ em. Sau khi bên họ gửi hình ảnh cụ thể tới… anh thấy được dấu hiệu phòng trộm mà anh chế tạo trên bản thiết kế. Thiến Thiến, anh hiểu em mà, trước nay mỗi lần mô phỏng bản vẽ của anh, em sẽ vẽ lại một bức y hệt nguyên bản chứ không bao giờ tự chỉnh sửa tùy ý… Không cần biết nhà thiết kế bên kia là ai nhưng khả năng bị lộ bản vẽ từ chỗ em là rất cao, em từng cho ai xem qua?”
“…Bạn cùng phòng.” Hứa Thiến Thiến nói, “Em khoe với các cậu ấy đó là bản vẽ của em… Em còn, em còn…”
Hứa Thiến Thiến không nói được nữa.
Cô ở phòng ngủ, dựa vào trí nhớ vẽ lại tất cả các bản thiết kế trong series 24 Tiết của Lạc Minh Kính, sau đó lấy chúng ra khoe khoang rồi hưởng thụ ánh mắt vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét của bạn cùng phòng.
Trong trường học và ở phòng kí túc xá, Hứa Thiến Thiến là nữ thần. Cô vừa cao vừa xinh đẹp, gia cảnh cũng khá giả lại còn có bạn trai nâng niu chiều chuộng cô. Mặc dù những kỹ năng cơ bản của cô bình thường nhưng thỉnh thoảng cô lại đưa ra tác phẩm sáng tạo khiến người xem sáng mắt.
Dù không thể sánh vai với những sinh viên tài năng cao siêu trong các trường đại học nổi danh khác nhưng trong trường này Hứa Thiến Thiến tuyệt đối là nữ thần tài mạo song toàn đứng đầu trường.
Cô hưởng thụ những ánh hào quang ấy, cô tự biết những thứ cô bày ra trước thiên hạ đều là hư ảo nhưng từ lúc cô đặt chân lên con đường hư vinh này cô đã không còn đường quay đầu..
Hứa Thiến Thiến hồi tưởng lại bản thảo thiết kế của Lạc Minh Kính, cô liên tục vẽ các bản thiết kế tiết khí ba quý ngay trước mặt các bạn, cuối cùng, cô còn không quên ôm tư thái tài nữ, ảo não nói: “Haiz, còn một quý nữa nhưng mình thật không thể nghĩ ra, bản thảo này hỏng mất rồi…”
Bạn cùng phòng ào ào khen ngợi cô, Hứa Thiến Thiến vừa tắt máy tính vừa nói: “Chỉ là bản vẽ bình thường thôi, các cậu khen gì chứ? Đừng tâng bốc tớ nữa ha ha ha ha, bản thiết kế bị thiếu phần quan trọng rồi, kiểu này đâu thể dùng được.”
Trò chơi hư vinh kết thúc.
Lạc Minh Kính nói: “Em… nghi ngờ bạn cùng phòng?”
“Khẳng định là một trong các cô ấy! Mã Đóa, Quách Vận Di, Tào Kỳ, chạy không thoát!” Hứa Thiến Thiến tức giận, “Chắc chắn là vậy! Nếu thực sự bản vẻ bị lộ từ chỗ em, vậy nhất định là họ!”
Thời Mẫn nhìn đồng hồ, hơi không kiên nhẫn: “Lên xe, đi gặp nhà thiết kế của đối phương với chúng tôi.”
Hứa Thiến Thiến ngồi trên xe, không ngừng nói: “Nhất định là họ, đúng là đồ bỉ ổi, cái gì cũng đòi lấy cho được!”
Thời Mẫn muốn nói gì đó song Lạc Minh Kính nhận ra, anh lặng lẽ nhìn cô, Thời Mẫn bèn tạm nhịn xuống.
Hứa Thiến Thiến tiếp tục mắng bạn trong phòng, bình phẩm tất cả họ, Thời Mẫn cắt ngang lời cô, hỏi: “Vì sao lại sao chép bản vẽ của anh trai cô?”
“Em không sao chép!” Dường như cách dùng từ của Thời Mẫn đã kích thích tới cô, giọng Hứa Thiến Thiến kích động, “Em không sao chép! Cái từ bẩn thiểu như sao chép, chị dựa vào lý gì mà quy chụp lên người em?!”
“Thiến Thiến…” Lạc Minh Kính mệt tim nói, “Đừng nói nữa, nghỉ ngơi một chút.”
“Sao lại nói em sao chép?” Hứa Thiến Thiến mím môi, bắt đầu khóc lóc, cô lớn tiếng với Thời Mẫn, “Anh trai tôi đã ngầm đồng ý rồi sao chị còn nói tôi sao chép? Tôi không có! Chị thì biết gì chứ, đồ của anh tôi anh ấy đồng ý cho tôi rồi, là anh ấy cho phép tôi. Tôi không lấy chúng để vào quá trình học tập riêng cũng không mang đi dự thi dành giải thưởng, một xu tiền một phân danh tôi cũng không kiếm, mắc mớ gì chị nói tôi sao chép?”
Thời Mẫn kinh ngạc, lúc này cô không biết nên dạy dỗ cô ta từ khía cạnh nào cho đúng. Cô thầm nghĩ, suy nghĩ trẻ con như vậy nhất định là do gia đình đã quá cưng chiều, cuộc sống quá thuận lợi mới dám hùng hồn nói ra những lời này.
Càng khiến Thời Mẫn kinh ngạc hơn là phản ứng của Lạc Minh Kính. Cô thấy rất rõ, anh tức giận nhưng lại vô cùng bất đắc dĩ, dù vậy, anh vẫn không trách móc Hứa Thiến Thiến, điều này không giống sự yêu thương của bậc cha anh dành cho con em mà càng giống sự áy náy hơn, và vì thế anh mới nhẫn nại…
Hứa Thiến Thiến uất ức khóc lớn, tiếng khóc rất lớn, Lạc Minh Kính nhíu chặt mi, từ từ nhắm hai mắt, nhưng không nói gì.
Bỗng nhiên Thời Mẫn dừng xe, mở cửa xe ra, lôi Hứa Thiến Thiến xuống xe, kéo sang một bên. Lạc Minh Kính luống cuống: “Thời Mẫn! Thời Mẫn em đừng…”
Thời Mẫn đẩy Hứa Thiến Thiến xuống xe xong mới gằn từng chữ: “Tôi chỉ nói một lần. Một, cô chính là người sao chép. Hai, có cơ hội để cô giải thích đàng hoàng, tự nắm lấy cơ hội của mình đi, đừng mơ lừa dối cho qua. Thứ ba, im miệng cho tôi.”
Cô nói: “Đừng tưởng ỷ vào quan hệ máu mủ mà muốn làm gì thì làm, chiếm lợi từ anh cô còn muốn được khen ngoan. Nếu cô thiếu dạy dỗ từ gia đình thì tôi không ngại giáo dục cô lại lần nữa đâu.”
Thời Mẫn nói xong, nhét Hứa Thiến Thiến đang sợ hãi đến nấc cục lên xe, đóng cửa lại trong tích tắc, cô nói: “Tan học!”
Lạc Minh Kính cũng không thốt lên tiếng nào, Thời Mẫn khởi động xe, thật lâu sau, Lạc Minh Kính mới nói: “Đừng tức giận khi đang lái xe…”
“Biết.”
Mà trong phòng họp giải trí Nguyệt Phong, nhà thiết kế bên phục sức Quốc Hồng ngồi rung chân, khi nghe tới tên Lạc Minh Kính là nhà thiết kế của 24 Tiết ông ta nở nụ cười, thả lỏng hơn nhiều, quay đầu nói với Fiona: “Cô bé, pha cho tôi ly coffee.”
Người phụ trách bên Quốc Hồng hỏi: “…Giáo sư Kha, ông biết nhà thiết kế của đối phương sao?”
“Biết.” Kha Qua nửa nằm trên ghế dựa, nói: “Học trò tôi từng dạy.”
Người phụ trách bên Quốc Hồng nở nụ cười: “Ồ! Học trò của ông… Thảo nào.”
Người phụ trách đúng là Thời Sở nói: “Xem ra là thầy trò trùng nhau, dù sao cũng là học trò của giáo sư Kha, ý tưởng sáng tạo trùng nhau cũng là chuyện dễ hiểu.”
Kha Qua nhíu mày, đột ngột bổ sung một câu: “Học trò tôi từng dạy nhưng cũng không phải do tôi dạy ra, học trò này, chưa tốt nghiệp.”
Giờ thì ông ta không còn gì phải lo, nếu là Lạc Minh Kính, ông hoàn toàn có thể sử dụng danh nghĩa thầy trò để bàn chuyện cùng phát triển.
Thời Mẫn đưa theo hai anh em đến nơi, Thời Sở đứng dậy nhường chỗ.
Lạc Minh Kính và Hứa Thiến Thiến vào cửa, vừa thấy giáo sư Kha không biết xấu hổ mà nhìn bọn họ mỉm cười, sắc mặt cả hai đều thay đổi.
Hứa Thiến Thiến đập bàn: “Mẹ nó, con chó Kha! Mẹ nó chứ hóa ra là Mã Đóa sao chép của tôi!”
Cô liên tục nói bậy làm người trong phòng họp đều lên kinh sợ, Hứa Thiến Thiến quay đầu vốn muốn nói tiếp với Lạc Minh Kính nhưng chỉ trong nháy mắt cô tìm được người cáo trạng tốt hơn: “Chị Mẫn, tên mặt người dạng chó này là giáo sư hướng dẫn đề cương luận văn của Mã Đóa! Như vậy, em chắc chắn là Mã Đóa trộm bản vẽ của em mang cho ông ta, một lũ chó đẻ!”
Người phụ trách bên Quốc Hồng cau mày: “Cô bé này…”
Cái tố chất gì thế này?
Vừa vào bàn, kế hoạch của Kha Qua đã bị sự thô bạo của Hứa Thiến Thiến phá vỡ, trên mặt ông ta đã không nhịn được nhưng vẫn không nóng nảy.
Chuyện thiết kế, bị nghi ngờ ăn cắp là điều rất dễ nhưng muốn sao chép thật lại là việc rất khó.
Sau khi tới đây và xem bản thiết kế của Lạc Minh Kính, lòng ông ta đã kiên định hơn nhiều.
Xem ra, bản vẽ mà Mã Đóa đưa chỉ là bản thảo ban đầu thế nên nó có một vài khác biệt với bản vẽ đã hoàn thiện.
Ông ta chuyển sang nhìn Lạc Minh Kính, thoải mái như không có gì nói: “Sau nhiều năm, lại trùng bản thiết kế với thầy giáo, có phải rất có duyên không?”
Mặt Lạc Minh Kính không chút thay đổi, Thời Mẫn lo anh sẽ bị sụp đổ, muốn nắm tay anh lại thấy anh lấy cà phê Fiona mang vào phòng họp uống cạn, đặt ly trên bàn. Sau đó, anh cởi áo khoác, khăn quàng cổ, ngồi xuống, lấy bản thiết kế của mình và đối phương qua, nói: “Giáo sư Kha có muốn nhìn tôi đánh nát mặt mũi ông thế nào không?”
Kha Qua bắt đầu thấy lo.
Lạc Minh Kính nói: “Lúc trước ông và Vương Chấn Vũ sao chép Tinh Không Hạc của tôi, tôi không đòi câu trả lời nên giờ ông cũng cho rằng tôi không dám sao?”
“Vui lòng cho tôi mượn cây bút, cảm ơn.” Lạc Minh Kính cầm cây bút, chuyển hai bản thiết kế qua, nói, “Ông mở to hai mắt ra mà nhìn.”
Anh cầm bút, ấn lên hoa văn trên mỗi một bản vẽ trong bộ sưu tập, vẽ ra hai hoa văn giống nhau, trông giống tên người nào đó: Nhất Lan.
Thấy hai chữ này, Hứa Thiến Thiến sửng sốt, bỗng che miệng khóc lên.
Lạc Minh Kính ngẩng đầu, nói: “Đây là tên mẹ tôi, giáo sư Kha, xin hỏi cụ nhà cũng tên là Nhất Lan sao?”
Anh lấy túi jean, bày bản thiết kế của mình lên bàn: “Đây là bản nháp đầu tiên mà tôi vẽ hồi tháng tám, đây là ba bản nháp thứ ba được vẽ vào tháng chín, ông so sánh một chút.”
Người phụ trách bên Quốc Hồng liếc Kha Qua một cái, cầm bản vẽ lên xem.
Kha Qua như bị đóng đinh trên ghế, môi run rẩy.
Lạc Minh Kính lấy điện thoại ra, mở mạng, nói: “Rất vinh hạnh nói cho ông biết, từ sau khi học trò cưng của ông lấy trộm bản thiết kế của tôi, tôi đã học được một điều đó là mỗi khi thiết kế phải biết lưu trữ chứng cứ. Mỗi ngày, tôi đều dùng camera trong phòng vẽ tranh quay lại quá trình sáng tác của bản thân mình, giáo sư Kha, ân sư, bản nháp và những giấy tờ chứng minh quá trình sáng tác của ông đâu?”
Cằm Fiona muốn rớt, Hứa Thiến Thiến khóc nức nở, Thời Sở ngồi trên ghế chính vỗ tay bôm bốp.
Thời Mẫn nói: “Xem ra, không có gì cần thương lượng với quý công ty, Fiona.”
Fiona hoàn hồn: “Dạ có em.”
“Liên hệ luật sư Triệu.”
“Vâng!!”
Mà trong phòng làm việc Hoàn Vũ, Vương Chấn Vũ xem đi xem lại video tuyên truyền của Dương Hạc, gã nhảy dựng lên, ném điện thoại đi.
Bực mình trong chốc lát, gã lấy chiếc điện thoại khác, mở wechat, tìm Lý Tưởng, mở lịch sử tán gẫu, tìm được bức ảnh lúc trước gửi cho Lý Tưởng sau đó lưu về máy.
Y mở weibo, dùng nick ảo up tấm hình này lên, đồng thời y cũng @Minh Kính Cao Huyền Chiếu Yêu Tinh và diễn viên Dương Hạc, trực tiếp Mạc Ngư, mua luôn 3 vị trí đầu top hot search, đăng ngay trên Quảng Trường với tít giật gân về Lạc Minh Kính.
Weibo Nắm Lưỡi Tầm Sét của Zeus trong tay: Gã nổi danh hạng ba trên mạng, dùng tiền bạc marketing giả tạo thật mạnh, đáng thương thay cho những kẻ ủng hộ ngu ngơ kia, ai nấy đều bị lừa gạt giật tiền. Không biết cái kẻ chỉ mới tốt nghiệp phổ thông lại dám ôm danh nhà thiết kế lớn đã làm cách nào mời được ảnh hậu Dương đây? [cười giễu không nói gì] #24 Tiết lập xuân# #chị Yêu tinh trong giới nam mặc nữ trang#
[weibo hình ảnh]
Bộ phận marketing thị trường: Văn bản kế hoạch tuyên truyền cho chủ phòng phát sóng trực tiếp Minh Kính Cao Huyền Chiếu Yêu tinh.
Lạc Minh Kính: Tuyền truyền cần tránh vấn đề chưa tốt nghiệp đại học.
Chỉ lát sau, đề tài weibo trên mục hot Quảng Trường này lan tỏa mạnh mẽ.
Beta: Linxu
Lạc Minh Kính không nói với Hứa Thiến Thiến anh gọi cô tới để làm gì, anh và Thời Mẫn chờ dưới lầu, bầu không khí trong xe rất nặng nề.
Lạc Minh Kính nghĩ, nếu Thời Mẫn biết hút thuốc thì có lẽ lúc này trong xe đã ngập tràn khói thuốc âu sầu.
Hứa Thiến Thiến tới với tâm tình vui vẻ, trước hết cô dùng vai đụng Lạc Minh Kính, chúc mừng tin vui rồi mới hỏi anh.
“Chuyện gì vậy anh?”
“Em… có lấy bản thảo của anh ra mô phỏng không?” Lạc Minh Kính hỏi, “Bộ Tiết đó.”
Sự vui vẻ trên gương mặt Hứa Thiến Thiến nhanh chóng tan biến, qua một lúc lâu sau, cô gật đầu: “Dạ có.”
Lạc Minh Kính là hình mẫu tương lai của cô, trước mỗi lần kiểm tra kỹ năng, anh vẽ bản thảo nào Hứa Thiến Thiến sẽ vẽ lại một cái sau đó nghiền ngẫm học tập. Mặc dù Lạc Minh Kính đã nói với cô rất nhiều lần, không được làm vậy vì điều này sẽ gây ảnh hưởng tới phong cách sáng tác sau này của cô. Nhưng nhiều năm qua, dù là chọn trường học hay chọn chuyên ngành Hứa Thiến Thiến cũng gần như lặp lại quy hoạch đường đời của anh trai, đến giờ vẫn không bỏ được thói quen không biết là tốt hay xấu này.
Lạc Minh Kính nhíu mày: “Có cho ai khác xem qua không?”
“Làm sao có thể chứ!” Hứa Thiến Thiến căng thẳng, cô cũng suy nghĩ tới tỷ lệ xảy ra việc để lộ bản vẽ và chỉ trong chốc lát cô đã nghĩ ra một chuyện, mồ hôi lạnh chảy toàn thân.
Thời Mẫn kín đáo quan sát nét mặt Hứa Thiến Thiến, như vô tình nói: “Có thể là bị trùng ý tưởng, nhưng chuyện lần này có hơi phiền toái. Dù chúng ta đưa tác phẩm ra thị trường trước nhưng hợp đồng thì lại là bọn họ ký trước.”
“Anh hợp tác với người ta, người từng cầm qua bản vẽ cũng rất nhiều…” Hứa Thiến Thiến luống cuống, “Trong quá trình này khả năng bị tiết lộ có thể nói là rất lớn đúng không?”
Lạc Minh Kính giống như mất hết năng lượng, uể oải hỏi Thời Mẫn: “Họ ký hợp đồng lúc nào?”
Thời Mẫn nhìn Hứa Thiến Thiến, chậm rãi nói: “Tháng mười, sớm hơn chúng ta một tháng vậy nên không thể có việc là bên hợp tác tiết lộ bản vẽ.”
Lạc Minh Kính đỡ trán, thở dài nói: “Thiến Thiến, cẩn thận suy nghĩ lại… chuyện này chắc chắn là vấn đề bên em rồi.”
Hứa Thiến Thiến vung tay, tủi thân: “Nếu nghi ngờ em thì anh cứ nói thẳng!”
“Em sẽ không…”
“Anh nghi ngờ em sẽ làm theo những kẻ rác rưởi đó trộm bản vẽ của anh, dùng đồ của người khác để mua danh lợi cho mình chứ gì?” Hứa Thiến Thiến ngấn lệ, cao giọng nói nước mắt cũng theo đó rơi xuống. Lạc Minh Kính lấy tay áo lau nước mắt cho cô, Hứa Thiến Thiến đẩy anh, dậm chân nói, “Anh, em khó chịu…”
“Anh cũng khó chịu.” Lạc Minh Kính thấp giọng, “Anh chỉ muốn biết, tỷ lệ của việc để lộ bản vẽ bên em là bao nhiêu, sáng nay… bên kia gửi bản phác thảo của nhà thiết kế bên họ tới, anh đã xem qua, là sao chép của anh. Thiến Thiến, em cần phải biết việc sao chép và việc trùng ý tưởng khác nhau thế nào.”
“Khóc cái gì, không nghi ngờ em.” Lạc Minh Kính nói, “Em sẽ không làm vậy, anh biết em không làm.”
Hứa Thiến Thiến lau nước mắt: “Vậy có phải anh giận em không? Em gây thêm phiền toái cho anh… Lần này em mô phỏng bản vẽ mà không nói với anh… là em lén mô phỏng.”
“Anh không giận.” Lạc Minh Kính cụp mắt, “Giờ anh không còn sức để giận nữa… anh chỉ muốn làm rõ mọi chuyện thật nhanh mà thôi.”
Sáng hôm nay anh chán nản choáng váng toàn thân, chỉ biết nhốt mình ngẩn người trong phòng tắm. Cuối cùng Thời Mẫn phải cạy cửa lôi anh ra, nhét bánh mì vào miệng anh, mang khăn quàng cổ cẩn thận rồi đẩy anh vào buồng xe ấm áp.
Thời Mẫn không hỏi han gì cả, Lạc Minh Kính cũng không giải thích vì sao anh lại có phản ứng mạnh tới vậy.
Anh nói với Hứa Thiến Thiến: “Anh biết không phải em… Trước khi bản thiết kế bên kia được gửi tới anh cũng chưa từng có ý nghĩ hỏi em. Dù có thể là do em không cẩn thận để bị lộ nhưng trước giờ anh không nghi ngờ em. Sau khi bên họ gửi hình ảnh cụ thể tới… anh thấy được dấu hiệu phòng trộm mà anh chế tạo trên bản thiết kế. Thiến Thiến, anh hiểu em mà, trước nay mỗi lần mô phỏng bản vẽ của anh, em sẽ vẽ lại một bức y hệt nguyên bản chứ không bao giờ tự chỉnh sửa tùy ý… Không cần biết nhà thiết kế bên kia là ai nhưng khả năng bị lộ bản vẽ từ chỗ em là rất cao, em từng cho ai xem qua?”
“…Bạn cùng phòng.” Hứa Thiến Thiến nói, “Em khoe với các cậu ấy đó là bản vẽ của em… Em còn, em còn…”
Hứa Thiến Thiến không nói được nữa.
Cô ở phòng ngủ, dựa vào trí nhớ vẽ lại tất cả các bản thiết kế trong series 24 Tiết của Lạc Minh Kính, sau đó lấy chúng ra khoe khoang rồi hưởng thụ ánh mắt vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét của bạn cùng phòng.
Trong trường học và ở phòng kí túc xá, Hứa Thiến Thiến là nữ thần. Cô vừa cao vừa xinh đẹp, gia cảnh cũng khá giả lại còn có bạn trai nâng niu chiều chuộng cô. Mặc dù những kỹ năng cơ bản của cô bình thường nhưng thỉnh thoảng cô lại đưa ra tác phẩm sáng tạo khiến người xem sáng mắt.
Dù không thể sánh vai với những sinh viên tài năng cao siêu trong các trường đại học nổi danh khác nhưng trong trường này Hứa Thiến Thiến tuyệt đối là nữ thần tài mạo song toàn đứng đầu trường.
Cô hưởng thụ những ánh hào quang ấy, cô tự biết những thứ cô bày ra trước thiên hạ đều là hư ảo nhưng từ lúc cô đặt chân lên con đường hư vinh này cô đã không còn đường quay đầu..
Hứa Thiến Thiến hồi tưởng lại bản thảo thiết kế của Lạc Minh Kính, cô liên tục vẽ các bản thiết kế tiết khí ba quý ngay trước mặt các bạn, cuối cùng, cô còn không quên ôm tư thái tài nữ, ảo não nói: “Haiz, còn một quý nữa nhưng mình thật không thể nghĩ ra, bản thảo này hỏng mất rồi…”
Bạn cùng phòng ào ào khen ngợi cô, Hứa Thiến Thiến vừa tắt máy tính vừa nói: “Chỉ là bản vẽ bình thường thôi, các cậu khen gì chứ? Đừng tâng bốc tớ nữa ha ha ha ha, bản thiết kế bị thiếu phần quan trọng rồi, kiểu này đâu thể dùng được.”
Trò chơi hư vinh kết thúc.
Lạc Minh Kính nói: “Em… nghi ngờ bạn cùng phòng?”
“Khẳng định là một trong các cô ấy! Mã Đóa, Quách Vận Di, Tào Kỳ, chạy không thoát!” Hứa Thiến Thiến tức giận, “Chắc chắn là vậy! Nếu thực sự bản vẻ bị lộ từ chỗ em, vậy nhất định là họ!”
Thời Mẫn nhìn đồng hồ, hơi không kiên nhẫn: “Lên xe, đi gặp nhà thiết kế của đối phương với chúng tôi.”
Hứa Thiến Thiến ngồi trên xe, không ngừng nói: “Nhất định là họ, đúng là đồ bỉ ổi, cái gì cũng đòi lấy cho được!”
Thời Mẫn muốn nói gì đó song Lạc Minh Kính nhận ra, anh lặng lẽ nhìn cô, Thời Mẫn bèn tạm nhịn xuống.
Hứa Thiến Thiến tiếp tục mắng bạn trong phòng, bình phẩm tất cả họ, Thời Mẫn cắt ngang lời cô, hỏi: “Vì sao lại sao chép bản vẽ của anh trai cô?”
“Em không sao chép!” Dường như cách dùng từ của Thời Mẫn đã kích thích tới cô, giọng Hứa Thiến Thiến kích động, “Em không sao chép! Cái từ bẩn thiểu như sao chép, chị dựa vào lý gì mà quy chụp lên người em?!”
“Thiến Thiến…” Lạc Minh Kính mệt tim nói, “Đừng nói nữa, nghỉ ngơi một chút.”
“Sao lại nói em sao chép?” Hứa Thiến Thiến mím môi, bắt đầu khóc lóc, cô lớn tiếng với Thời Mẫn, “Anh trai tôi đã ngầm đồng ý rồi sao chị còn nói tôi sao chép? Tôi không có! Chị thì biết gì chứ, đồ của anh tôi anh ấy đồng ý cho tôi rồi, là anh ấy cho phép tôi. Tôi không lấy chúng để vào quá trình học tập riêng cũng không mang đi dự thi dành giải thưởng, một xu tiền một phân danh tôi cũng không kiếm, mắc mớ gì chị nói tôi sao chép?”
Thời Mẫn kinh ngạc, lúc này cô không biết nên dạy dỗ cô ta từ khía cạnh nào cho đúng. Cô thầm nghĩ, suy nghĩ trẻ con như vậy nhất định là do gia đình đã quá cưng chiều, cuộc sống quá thuận lợi mới dám hùng hồn nói ra những lời này.
Càng khiến Thời Mẫn kinh ngạc hơn là phản ứng của Lạc Minh Kính. Cô thấy rất rõ, anh tức giận nhưng lại vô cùng bất đắc dĩ, dù vậy, anh vẫn không trách móc Hứa Thiến Thiến, điều này không giống sự yêu thương của bậc cha anh dành cho con em mà càng giống sự áy náy hơn, và vì thế anh mới nhẫn nại…
Hứa Thiến Thiến uất ức khóc lớn, tiếng khóc rất lớn, Lạc Minh Kính nhíu chặt mi, từ từ nhắm hai mắt, nhưng không nói gì.
Bỗng nhiên Thời Mẫn dừng xe, mở cửa xe ra, lôi Hứa Thiến Thiến xuống xe, kéo sang một bên. Lạc Minh Kính luống cuống: “Thời Mẫn! Thời Mẫn em đừng…”
Thời Mẫn đẩy Hứa Thiến Thiến xuống xe xong mới gằn từng chữ: “Tôi chỉ nói một lần. Một, cô chính là người sao chép. Hai, có cơ hội để cô giải thích đàng hoàng, tự nắm lấy cơ hội của mình đi, đừng mơ lừa dối cho qua. Thứ ba, im miệng cho tôi.”
Cô nói: “Đừng tưởng ỷ vào quan hệ máu mủ mà muốn làm gì thì làm, chiếm lợi từ anh cô còn muốn được khen ngoan. Nếu cô thiếu dạy dỗ từ gia đình thì tôi không ngại giáo dục cô lại lần nữa đâu.”
Thời Mẫn nói xong, nhét Hứa Thiến Thiến đang sợ hãi đến nấc cục lên xe, đóng cửa lại trong tích tắc, cô nói: “Tan học!”
Lạc Minh Kính cũng không thốt lên tiếng nào, Thời Mẫn khởi động xe, thật lâu sau, Lạc Minh Kính mới nói: “Đừng tức giận khi đang lái xe…”
“Biết.”
Mà trong phòng họp giải trí Nguyệt Phong, nhà thiết kế bên phục sức Quốc Hồng ngồi rung chân, khi nghe tới tên Lạc Minh Kính là nhà thiết kế của 24 Tiết ông ta nở nụ cười, thả lỏng hơn nhiều, quay đầu nói với Fiona: “Cô bé, pha cho tôi ly coffee.”
Người phụ trách bên Quốc Hồng hỏi: “…Giáo sư Kha, ông biết nhà thiết kế của đối phương sao?”
“Biết.” Kha Qua nửa nằm trên ghế dựa, nói: “Học trò tôi từng dạy.”
Người phụ trách bên Quốc Hồng nở nụ cười: “Ồ! Học trò của ông… Thảo nào.”
Người phụ trách đúng là Thời Sở nói: “Xem ra là thầy trò trùng nhau, dù sao cũng là học trò của giáo sư Kha, ý tưởng sáng tạo trùng nhau cũng là chuyện dễ hiểu.”
Kha Qua nhíu mày, đột ngột bổ sung một câu: “Học trò tôi từng dạy nhưng cũng không phải do tôi dạy ra, học trò này, chưa tốt nghiệp.”
Giờ thì ông ta không còn gì phải lo, nếu là Lạc Minh Kính, ông hoàn toàn có thể sử dụng danh nghĩa thầy trò để bàn chuyện cùng phát triển.
Thời Mẫn đưa theo hai anh em đến nơi, Thời Sở đứng dậy nhường chỗ.
Lạc Minh Kính và Hứa Thiến Thiến vào cửa, vừa thấy giáo sư Kha không biết xấu hổ mà nhìn bọn họ mỉm cười, sắc mặt cả hai đều thay đổi.
Hứa Thiến Thiến đập bàn: “Mẹ nó, con chó Kha! Mẹ nó chứ hóa ra là Mã Đóa sao chép của tôi!”
Cô liên tục nói bậy làm người trong phòng họp đều lên kinh sợ, Hứa Thiến Thiến quay đầu vốn muốn nói tiếp với Lạc Minh Kính nhưng chỉ trong nháy mắt cô tìm được người cáo trạng tốt hơn: “Chị Mẫn, tên mặt người dạng chó này là giáo sư hướng dẫn đề cương luận văn của Mã Đóa! Như vậy, em chắc chắn là Mã Đóa trộm bản vẽ của em mang cho ông ta, một lũ chó đẻ!”
Người phụ trách bên Quốc Hồng cau mày: “Cô bé này…”
Cái tố chất gì thế này?
Vừa vào bàn, kế hoạch của Kha Qua đã bị sự thô bạo của Hứa Thiến Thiến phá vỡ, trên mặt ông ta đã không nhịn được nhưng vẫn không nóng nảy.
Chuyện thiết kế, bị nghi ngờ ăn cắp là điều rất dễ nhưng muốn sao chép thật lại là việc rất khó.
Sau khi tới đây và xem bản thiết kế của Lạc Minh Kính, lòng ông ta đã kiên định hơn nhiều.
Xem ra, bản vẽ mà Mã Đóa đưa chỉ là bản thảo ban đầu thế nên nó có một vài khác biệt với bản vẽ đã hoàn thiện.
Ông ta chuyển sang nhìn Lạc Minh Kính, thoải mái như không có gì nói: “Sau nhiều năm, lại trùng bản thiết kế với thầy giáo, có phải rất có duyên không?”
Mặt Lạc Minh Kính không chút thay đổi, Thời Mẫn lo anh sẽ bị sụp đổ, muốn nắm tay anh lại thấy anh lấy cà phê Fiona mang vào phòng họp uống cạn, đặt ly trên bàn. Sau đó, anh cởi áo khoác, khăn quàng cổ, ngồi xuống, lấy bản thiết kế của mình và đối phương qua, nói: “Giáo sư Kha có muốn nhìn tôi đánh nát mặt mũi ông thế nào không?”
Kha Qua bắt đầu thấy lo.
Lạc Minh Kính nói: “Lúc trước ông và Vương Chấn Vũ sao chép Tinh Không Hạc của tôi, tôi không đòi câu trả lời nên giờ ông cũng cho rằng tôi không dám sao?”
“Vui lòng cho tôi mượn cây bút, cảm ơn.” Lạc Minh Kính cầm cây bút, chuyển hai bản thiết kế qua, nói, “Ông mở to hai mắt ra mà nhìn.”
Anh cầm bút, ấn lên hoa văn trên mỗi một bản vẽ trong bộ sưu tập, vẽ ra hai hoa văn giống nhau, trông giống tên người nào đó: Nhất Lan.
Thấy hai chữ này, Hứa Thiến Thiến sửng sốt, bỗng che miệng khóc lên.
Lạc Minh Kính ngẩng đầu, nói: “Đây là tên mẹ tôi, giáo sư Kha, xin hỏi cụ nhà cũng tên là Nhất Lan sao?”
Anh lấy túi jean, bày bản thiết kế của mình lên bàn: “Đây là bản nháp đầu tiên mà tôi vẽ hồi tháng tám, đây là ba bản nháp thứ ba được vẽ vào tháng chín, ông so sánh một chút.”
Người phụ trách bên Quốc Hồng liếc Kha Qua một cái, cầm bản vẽ lên xem.
Kha Qua như bị đóng đinh trên ghế, môi run rẩy.
Lạc Minh Kính lấy điện thoại ra, mở mạng, nói: “Rất vinh hạnh nói cho ông biết, từ sau khi học trò cưng của ông lấy trộm bản thiết kế của tôi, tôi đã học được một điều đó là mỗi khi thiết kế phải biết lưu trữ chứng cứ. Mỗi ngày, tôi đều dùng camera trong phòng vẽ tranh quay lại quá trình sáng tác của bản thân mình, giáo sư Kha, ân sư, bản nháp và những giấy tờ chứng minh quá trình sáng tác của ông đâu?”
Cằm Fiona muốn rớt, Hứa Thiến Thiến khóc nức nở, Thời Sở ngồi trên ghế chính vỗ tay bôm bốp.
Thời Mẫn nói: “Xem ra, không có gì cần thương lượng với quý công ty, Fiona.”
Fiona hoàn hồn: “Dạ có em.”
“Liên hệ luật sư Triệu.”
“Vâng!!”
Mà trong phòng làm việc Hoàn Vũ, Vương Chấn Vũ xem đi xem lại video tuyên truyền của Dương Hạc, gã nhảy dựng lên, ném điện thoại đi.
Bực mình trong chốc lát, gã lấy chiếc điện thoại khác, mở wechat, tìm Lý Tưởng, mở lịch sử tán gẫu, tìm được bức ảnh lúc trước gửi cho Lý Tưởng sau đó lưu về máy.
Y mở weibo, dùng nick ảo up tấm hình này lên, đồng thời y cũng @Minh Kính Cao Huyền Chiếu Yêu Tinh và diễn viên Dương Hạc, trực tiếp Mạc Ngư, mua luôn 3 vị trí đầu top hot search, đăng ngay trên Quảng Trường với tít giật gân về Lạc Minh Kính.
Weibo Nắm Lưỡi Tầm Sét của Zeus trong tay: Gã nổi danh hạng ba trên mạng, dùng tiền bạc marketing giả tạo thật mạnh, đáng thương thay cho những kẻ ủng hộ ngu ngơ kia, ai nấy đều bị lừa gạt giật tiền. Không biết cái kẻ chỉ mới tốt nghiệp phổ thông lại dám ôm danh nhà thiết kế lớn đã làm cách nào mời được ảnh hậu Dương đây? [cười giễu không nói gì] #24 Tiết lập xuân# #chị Yêu tinh trong giới nam mặc nữ trang#
[weibo hình ảnh]
Bộ phận marketing thị trường: Văn bản kế hoạch tuyên truyền cho chủ phòng phát sóng trực tiếp Minh Kính Cao Huyền Chiếu Yêu tinh.
Lạc Minh Kính: Tuyền truyền cần tránh vấn đề chưa tốt nghiệp đại học.
Chỉ lát sau, đề tài weibo trên mục hot Quảng Trường này lan tỏa mạnh mẽ.
Danh sách chương