Edit: Mai

Beta: Linxu

Tối ngày 31 tháng 12, toàn cầu bước qua năm mới.

Lạc Minh Kính chuẩn bị quà gặp mặt cho ba mẹ Thời —– áo lông cặp dành cho cặp đôi đang tiến hành đến những bước cuối.

Áo cặp có màu xanh nhạt, trước ngực dùng sợi len thêu chữ hoa lập thể, một chiếc của Trương nữ sĩ, một của Thời tiểu đệ*, đây là sau khi xin chỉ bảo từ Thời Mẫn Lạc Minh Kính đã làm thêm.

*Trương nữ sĩ, Thời tiểu đệ: là cách gọi tên thân mật của hai người nên sẽ giữ nguyên.

Từ khi biết ngày cuối tháng sẽ tới nhà Thời Mẫn gặp ba mẹ, Lạc Minh Kính đã bắt đầu căng thẳng từ nửa tháng trước đó. Chỉ việc chuẩn bị quà thôi đã làm anh ưu sầu trằn trọc trắng đêm.

“Nếu không anh may cái váy tặng cô…” Đây là đề nghị ban đầu của Lạc Minh Kính.

Thời Mẫn nghĩ bậy nói: “Anh nhìn mẹ em cũng liếc một cái nhìn ra ba vòng sao?”

Lạc Minh Kính không dám hó hé. Sau đó, dưới ánh mắt tò mò lại nghiên cứu mạnh mẽ của Thời Mẫn, trả lời: “…Ba vòng của ba em anh cũng biết rõ.”

Nhưng mà lần đầu anh gặp ba mẹ Thời, lại vì phát sốt nên trạng thái tinh thần rất không ổn định.

Thời Mẫn đánh giá: “Tố chất chuyên nghiệp của anh thật mạnh.”

“Có một số thứ không thể không quen, nhất là bản lĩnh dùng để kiếm cơm.” Lạc Minh Kính nói, “Hơn nữa, anh thích cái nghề này nên anh sẽ làm tốt nó, không phụ chính mình. Kiến thức nền tảng quan trọng nhất không thể vứt bỏ, nó là cơ sở để chống đỡ cho cả ước mơ của anh.”

Lúc nói về nghề nghiệp của mình, anh luôn nghiêm túc nhưng với chủ ý may váy cho mẹ Thời, Thời Mẫn bác bỏ: “Tốt nhất anh nên tặng ba mẹ em giống nhau, chuẩn bị áo tình nhân đi.”

“Ba mẹ em sẽ mặc áo tình nhân sao?”

Thời Mẫn đỡ trán, cười sâu xa: “Bỏ chữ “em” sẽ rất tốt.”

“Đứng đắn chút đi.” Lạc Minh Kính, “Vậy anh làm áo tình nhân, ba mẹ em có câu chuyện tình yêu nào để kể không? Anh thiết kế thêm một vài chi tiết nữa.”

“Trương nữ sĩ và Thời tiểu đệ.” Thời Mẫn nói, “Tên thân mật của ba mẹ.”

“Ba mẹ em…” Lạc Minh Kính có chút tò mò, nhưng cũng biết không nên nhiều chuyện mấy chuyện này.

“Thanh mai trúc mã, năm đó mẹ em là chị đại của đám con nít trong viện, có vẻ như ở thời đại đó cách gọi nữ sĩ này nghe rất lợi hại, cho nên mẹ em tự phong mình là Trương nữ sĩ. Sau này đi làm hai người vẫn hay hợp tác, ba vẫn gọi mẹ là Trương nữ sĩ như cũ, còn lúc bà ấy giới thiệu ba em với người ngoài thì luôn nói là em trai của bà.” Thời Mẫn nói, “Theo lời mẹ em kể thì lời cầu hôn năm đó của ba em là…. Vĩnh viễn theo gót chị, Trương nữ sĩ, đương nhiên câu trả lời của mẹ em là, vĩnh viễn bảo kê cậu, Thời tiểu đệ.”

“…Tình yêu chị em?”

“Nghiêm túc nhé.” Thời Mẫn gật đầu, “Anh đoán xem cách bao nhiêu tuổi.”

“…Nếu em đã nói vậy thì chắc không phải hai ba tuổi rồi.” Lạc Minh Kính đoán mò, “Năm tuổi?”

“Tám tuổi.”

Lạc Minh Kính âm thầm líu lưỡi.

Thời Mẫn nói: “Lúc mẹ em đi làm, ba em vẫn đang học trung học. Dựa vào hồi ức của mẹ em, năm đó trong số đám trẻ con đi theo sau mông bà nghe lệnh bà thì ba em là người nhỏ tuổi nhất, khi bà đánh nhau với người ta thì ba sẽ là linh vật do bà khâm điểm, vĩnh viễn nắm góc áo bà đứng bên cạnh đi theo bà.”

Lạc Minh Kính cực kỳ nghiêm trang bình luận: “Vậy không phải thanh mai trúc mã rồi.”

“Đúng.” Thời Mẫn nói, “Phải nói là chăm con nít, học sinh cuối khóa tiểu học chăm nhi đồng.”

“Lần trước ba em tới…” Lạc Minh Kính nói, “Vô cùng nghiêm túc.”

“Anh sợ ông ấy?” Thời Mẫn cười, “Sau lần cùng ăn cơm này anh sẽ không sợ nữa đâu, đi thôi, em nói trước rồi đấy.”

Đêm 31, Thời Mẫn dẫn Lạc Minh Kính về nhà.

Đồ ăn đã bày lên bàn từ sớm, Trương nữ sĩ nhiệt tình chào đón.

Thời tiểu đệ và con trai ngồi im trên bàn ăn, TV đang mở, đang phát buổi tiệc vượt năm cũ trên kênh giải trí Tam Đài, hai người vừa xem vừa bình luận nhưng phần lớn thời gian là im lặng.

Lạc Minh Kính đưa món quà áo tình nhân do anh tự may, Trương nữ sĩ tươi cười hớn hở: “Con trai tặng đồ trang điểm, thằng bé này lại tặng quần áo, thật có tâm quá, mau ngồi xuống đi.”

Thời Sở lé mắt liếc Lạc Minh Kính một cái, hơi hài lòng gật gật đầu, lần trước tỉa lại tóc cho cậu ta, qua mấy tháng tóc mọc dài hơn, rốt cục đạt hiệu quả mong muốn.

Lạc Minh Kính cột tóc nửa đầu, nhìn qua vô cùng dịu dàng, làm dịu đi cảm giác sắc bén do ngũ quan mang lại.

Tới lúc ăn cơm, cảm giác xấu hỗ cũng không còn mấy, mặc dù trừ Trương nữ sĩ ra thì ba người họ Thời còn lại hầu như không nói gì.

Chỉ chốc lát sau, Trương nữ sĩ đã tìm hiểu được tính tình Lạc Minh Kính, biết anh hễ hỏi thì trả lời, nói gì anh tiếp lời nấy, vô cùng thích hợp để trò chuyện, vì thế máy hát không thu lại được.

Trên đường tới, Thời Mẫn đã báo động trước cho Lạc Minh Kính, cô nói thẳng: “Ham muốn thể hiện của mẹ em rất mãnh liệt nên khi nói chuyện nhất định sẽ động tay, nếu anh muốn trò chuyện thì nói mấy câu còn nếu không thì đừng quan tâm bà ấy. Yên tâm, không khí sẽ không bị nhạt, bà ấy sẽ tự chuyển màn.”

Chủ đề vượt năm năm nay của Tam Đài là hoài cựu, họ mời khá nhiều nghệ thuật gia của thế hệ trước, còn có những bộ phim cũ  đã làm bạn với mọi người từ thời thơ ấu, có cả chương trình kỳ cựu đã ngừng phát sóng từ lâu.

Phân đoạn này vừa xuất hiện, Trương nữ sĩ đã nói ngay: “Lúc đó Tiểu Hạ còn mời cô tham gia nhưng cô chưa về nước cũng thêm phần ngại mệt nên đã từ chối Tiểu Hạ. Chao ôi, quên không trả lời đồng ý rồi, cô mà lên sân khấu, sẽ có rất nhiều bạn nhỏ bây giờ đã lớn kích động đó.”

Lạc Minh Kính sửng sốt, anh vẫn cảm thấy mẹ Thời Mẫn rất quen mắt nhưng không nghĩ nhiều, giờ nghe bà nói vậy, lại nghĩ tới vị MC hay đứng trên sân khấu dẫn chương trình thiếu nhi ngày trước, do dự nói: “…Chị Tiểu Đông?”

“Ây! Cậu bạn nhỏ thật thông minh.” Trương nữ sĩ nghiêng đầu, nở nụ cười, “Chào các bạn nhỏ, hoan nghênh các bạn đến với tiếc mục Cánh diều bay nhanh, tôi là Tiểu Đông bạn tốt của mọi người, Cánh diều bay nhanh——”

Hai người đàn ông của nhà họ Thời đồng thời giơ tay lên, nói tiếp: “Vù vù vù vù xoay vòng!”

Trương nữ sĩ xoa xoa hai tay, vỗ tay, cười nói: “Chương trình tuyệt vời —–”

Lạc Minh Kính vui mừng nói: “Xin được bắt đầu!”

Trên bàn cơm, chỉ có mình Thời Mẫn bình tĩnh ăn cơm, ba người đàn ông kia đều đang vui vẻ hết biết.

“Cô đúng là chị Tiểu Đông rồi!”

Ngày trước, Tam Đài có một chương trình hoạt hình làm bạn với rất nhiều bạn nhỏ thời thơ ấu, tên là Cánh diều bay nhanh. Mỗi tối, trước phần bản tin thời sự trong nước, khung giờ vàng trên sóng truyền hình là lúc các bạn nhỏ đi học về ăn cơm, MC đầu tiên và quan trọng nhất là chị Tiểu Đông.

Lạc Minh Kính vui mừng khủng khiếp, kích động nói: “Cháu cũng từng viết thư cho cô. Vào năm lớp một ấy ạ, lúc đó cháu không biết dùng phong thư, cũng không biết phải dán tem, vẽ rất nhiều tranh, tự làm thành phong thư gửi cho chị Tiểu Đông, trên đường đi học có đi ngang bưu cục, cháu đã lặng lẽ nhét vào trong hòm thư.”

“Ha ha ha ha, fans nhỏ của cô.” Trương nữ sĩ mặt mày hớn hở, chỉ vào ba Thời bên cạnh, nói: “Ông ấy và con trai cô đều là khán giả trung thành của cô.”

Thời Sở đắc ý nói: “Lúc mẹ còn dẫn chương trình là lúc con nở mày nở mặt nhất, hận không thể đứng dưới quốc kỳ của trường học la lên, chị Tiểu Đông mà mọi người thích chính là mẹ tôi.”

Thời tiểu đệ mỉm cười, ánh mắt đầy hoài niệm.

“Ha ha, nhóc con.” Trương nữ sĩ nói, “Lúc mẹ kết hôn với ba con, ông ấy cũng nói vậy, muốn chạy ra giữa đường cái hô to với mọi người, tôi đã cưới được chị Tiểu Đông.”

“Vô cùng tự hào.” Thời tiểu đệ gật đầu, “Quả thực rất rất tự hào.”

Trương nữ sĩ cười tít mắt nhìn Lạc Minh Kính: “Cậu bạn nhỏ này, có phải bạn cũng vô cùng vui vẻ, vô cùng kinh hỉ đúng không?”

“Siêu vui!” Lạc Minh Kính nghẹn ngào, “Cô không biết cô quan trọng với cháu thế nào đâu. Lúc còn học tiểu học, mỗi ngày tan học về nhà điều cháu mong đợi nhất chính là chương trình của cô… Thật xin lỗi, cháu không nhận ra cô từ đầu.”

“Coi cái thằng bé này.” Trương nữ sĩ làm bộ thở dài, “Cô già rồi, rất nhiều bạn nhỏ đều không nhận ra cô.”

“Không phải…” Lạc Minh Kính nói, “Có thể do lúc đó cháu còn quá nhỏ nên không nhớ rõ...  Chỉ nhớ rõ giọng cô nhưng lại không nghĩ tới.”

Cơm nước xong, buổi lễ vượt năm cũ chào năm mới của Tam Đài cũng tới cao trào, bước vào phân đoạn ca múa chủ đề, sau khi bài múa được chú ý nhất là khúc Tân xuân Phượng Vũ kết thúc, Thời Sở nói: “Hết thời.”

Đánh giá của anh là dành cho quần áo và trang sức của người múa mở màn do phòng làm việc Hoàn Vũ làm.

Thời tiểu đệ nói: “Cả đời người có thể một lần vươn tới đỉnh cao đã là không tệ, không cần quá nghiêm khắc.”

Thời Sở nói với Thời Mẫn: “Trước đó Kevin có tìm tới Dương Hạc.”

Trương nữ sĩ khụ một tiếng, trợn mắt: “Không nói tới cô ta.”

Thời Sở cười: “Về mặt công tác vẫn có qua lại, đây là cách duy nhất, con hỗ trợ Lạc Minh Kính gặp mặt bàn bạc, cô ấy đồng ý rồi.”

Thời Mẫn vừa bóc vỏ quýt vừa hỏi Thời Sở: “Hoàn Vũ tìm chị ấy làm người phát ngôn?”

“Bị từ chối rồi.” Thời Sở nói, “Nghe nói Kevin rất tức giận.”

“Nếu là series Hạc Trung Quốc, em nghĩ có khi chị ấy còn có hứng thú.” Thời Mẫn nói, “Nhưng những thiết kế gần đây không nói tới còn đỡ. Độ mẫn cảm với thời trang của Dương Hạc vô cùng đáng tin, trình độ hiện giờ của Kevin Vương chị ấy chướng mắt cũng là bình thường.”

Lạc Minh Kính im lặng, anh muốn nói gì đó, bàn tay siết chặt cứng nhưng cuối cùng, anh bỏ qua.

Không khí tốt như vậy, cả nhà đều vui vẻ, anh không thể nói việc này. Từ từ đi… Lạc Minh Kính nghĩ, anh cần tìm đúng thời gian để nói cho Thời Mẫn.

Thời Mẫn, sẽ tin anh chứ?

“Mỗi năm một lần, tặng em một món quà.” Sau khi ăn hoa quả xong, Thời Sở vỗ vỗ vai Thời Mẫn, lên lầu.

Thời Mẫn đi theo lên lầu, Thời Sở nói: “Đóng cửa lại, có cái này cho em xem.”

Không hỏi Thời Mẫn cũng đoán được: “Anh đã điều tra Lạc Minh Kính.”

“Ừ.” Thời Sở nói, “Anh thấy em thực sự nghiêm túc nên đã điều tra cậu ấy. Anh không nói với ba mẹ, cho em xem trước.”

Thời Sở nói: “Hai phần.”

Anh mở khóa ngăn kéo, lấy ra một bộ hồ sơ: “Nhìn cái này.”

Thời Mẫn mở túi hồ sơ, rút ra một bản hồ sơ chữa bệnh.

“Thời gian là bốn năm trước, PTSD, trị liệu chướng ngại tâm lý sau các tổn thương.”

*PTSD: Rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD) là tình trạng tâm thần không ổn định bao gồm khủng hoảng, hồi hộp, trầm cảm do chấn động lớn xảy ra trong quá khứ gây ra. Sẽ rất khó khăn để ai đó có thể vượt qua được những chuyện đau buồn, một số người hình thành những rối loạn căng thẳng sau chấn thương do ảnh hưởng của tai nạn, mất người thân hay chiến tranh. Bệnh nhân thường suy nghĩ nhiều về những ký ức đau buồn và làm ảnh hưởng đến cuộc sống của họ. Mặc dù sẽ rất khó để bản thân có thể vượt qua được những thay đổi bất ngờ, nhưng vẫn có một số cách giúp bạn cảm thấy tốt hơn.

Ánh mắt Thời Mẫn bỗng nhiên thay đổi: “Cụ thể không viết sao?”

“Dù anh có quen biết bác sĩ chủ trị của cậu ấy nhưng người ta cũng có đạo đức nghề nghiệp.” Thời Sở nói, “Đây là thông tin riêng tư của người bệnh nên không thể tiết lộ.”

“Còn một phần nữa…” Thời Sở đưa một bộ hồ sơ khác, “Cậu ấy không đưa ra biên bản chứng minh vô tội nên anh đã điều tra trọng điểm.”

Thời Mẫn thoáng nhìn, hai em em nhìn nhau chẳng nói gì.

Trong phòng yên tĩnh đã lâu, Thời Sở nói: “Bị tạm giam ba tháng cũng không sao nhưng tội danh… có hơi đáng sợ.”

Thời Sở quan sát vẻ mặt tối tăm của Thời Mẫn, thở dài: “Haiz, năm mới lại tặng em món quà như vậy, anh quá xấu rồi.”

“Để em điều tra, anh không cần xen vào.” Thời Mẫn trầm giọng nói, “Trước hết đừng nói với ba mẹ.”

Thời Sở gật đầu: “Em kiềm chế chút.”

“Vâng.” Thời Mẫn nói, “Em tin anh ấy, cho nên em sẽ điều tra rõ ràng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện