Edit: Hàn Mai

Beta: Linh xù

Lạc Minh Kính đứng dậy, bị Thời Mẫn ngăn cản: “Anh đừng ra trước, lúc cảm xúc quá kích động mẹ em thường sẽ không nghĩ gì mà động thủ luôn.”

Lạc Minh Kính lo lắng: “Sẽ đập cửa hàng sao?”

“… Bà ấy không phải người thích cố tình gây sự.”

Lạc Minh Kính lôi ghế ra, cúi đầu ngồi trong phòng.

Thời Mẫn lấy kính mát đeo lên, mở cửa.

Quả nhiên, ngoài cửa có một quý bà mặt mộc khoác áo bành tô nhung lông dê kiểu nam, chỉ thẳng vào mũi Thời Mẫn, mang giày cao gót lộp cộp đi đến: “Thời Mẫn!”

Vẻ mặt Thời Mẫn rất tỉnh, cô lễ độ cung kính kêu một tiếng mẹ.

Mẹ Thời vừa xuống máy bay đã hỏi con gái bà đang ở đâu rồi trực tiếp đánh từ sân bay tới đây.

Vì không ngủ đủ giấc nên hốc mắt bà hơi đen, tóc cột tạm, môi cũng chưa sơn, lấy áo bành tô ba Thời đang mặc trên người xuống và khoác lên người, nét mặt như thể tỉnh ngủ là sẽ ăn thịt người.

Còn ba Thời Mẫn, trong lúc hai mẹ con đang giằng co, ông im lặng nhẹ nhàng bước vào trong như một chú mèo, xốc màn lên.

Ánh mắt hai người đàn ông đối diện nhau, Lạc Minh Kính đứng lên, có chút căng thẳng.

Trước phòng tranh, mẹ Thời tỏ vẻ trái tim bà đã chịu kích thích quá lớn, chỉ vào Thời Mẫn: “Mẹ với ba con! Trước nay chưa từng nghĩ đến phương diện này, được… con không thích người mẹ giới thiệu cũng không sao, chúng ta đều có lựa chọn riêng trong cuộc sống vậy nên mẹ đều có thể hiểu, con học tập hành xử khác người cũng được, con coi trọng sự nghiệp, hiếu thắng hơn người, mẹ có thể lý giải… Nhưng mà mẹ tuyệt đối không ngờ, oa!”

Mẹ Thời bật hình thức trình diễn kịch nói khoa trương, ôm tim há miệng, sẵn sàng để khóc lớn: “Con muốn yêu con gái! Bạn gái? Vì sao con không nói với mẹ? Vì sao? Lúc mẹ thấy tin tức, hai mắt đều đen, thiếu chút nữa ngất xỉu… Con tháo kính mát xuống, Thời Mẫn, con lấy kính mát xuống, nhìn vào mắt mẹ đi, nhìn vào mắt mẹ! Con nhẫn tâm đối xử với bà mẹ già của mình như vậy sao?”

“Trương nữ sĩ.” Ba thời quay đầu kêu lên, “Không cần diễn nữa, là một cậu trai.”

Người ba này có vẻ ngoài tương tự Thời Sở nhưng khí chất lại vô cùng tươi trẻ, ông quay qua nhẹ giọng nói với Lạc Minh Kính: “Cháu ra ngoài đi, cô bình tĩnh rồi.”

“…” Nhất thời Lạc Minh Kính không biết nên nói gì, anh vẫn chưa giải thích tại sao mình lại ở trong phòng nhưng nhìn kiểu này thì có vẻ anh không cần giải thích nữa. Ba Thời quả là người ba hiểu rất rõ bà xã và con gái mình.

Lạc Minh Kính nhỏ giọng nói xin lỗi, loạng choạng đứng lên, đầu óc vẫn còn mơ hồ, anh vịn tường từ từ đi tới, thuận tay mở đèn.

Trong phòng sáng lên, mẹ Thời không diễn nữa.

Bà khôi phục lại sự bình tĩnh, thấy một chàng trai tóc dài đi ra, nét mặt thoáng đờ đẫn, khó tin: “Con trai?”

Bà nhìn Lạc Minh Kính từ trên xuống dưới, con trai hàng thật giá thật, mặc dù để tóc dài nhưng chiều cao hiện rõ ở đó, chắc chắn là một cậu con trai xinh xắn đẹp đẽ không sai đâu được.

Mẹ Thời lấy điện thoại, đối chiếu với hình bị chụp hồi lâu, hỏi anh: “Ngực đâu?”

Thời Mẫn trả lời thay Lạc Minh Kính: “Đồ giả, mang chơi thôi.”

Mẹ Thời lại nhìn chằm chằm Lạc Minh Kính, Lạc Minh Kính nhẹ nhàng kêu một tiếng cô.

Cũng đã gọi bà là cô, xem biểu tình thì có vẻ mẹ Thời không quá chấp nhận, nhưng tạm thời bà cũng không tìm ra cách gọi phù hợp nào, vì vậy mẹ Thời nhịn.

Bà kéo ghế qua, nói: “Ngồi xuống đi.”

Khí thế vẫn không giảm, ba Thời cũng chậm rãi đi qua, ngồi xuống, nhìn như đang ở nhà mình.

Sau khi hai người ngồi xuống, buổi tiệc thẩm phán gia đình chuyển sang quy mô mới.

Trước khí thế quá lớn mạnh của người nhà, Thời Mẫn chỉ đành tìm cách cho Lạc Minh Kính tạm thời né tránh: “Em hơi khát, anh đi nấu nước pha trà đi.”

Lạc Minh Kính gật đầu, đi phòng bếp.

Sau một hồi sửng sốt, mẹ Thời hắng giọng, cảm xúc dịu xuống, vô cùng thanh nhã lấy gương trang điểm tô son lên, sau đó lấy kính mát của Thời Mẫn đeo lên mắt mình rồi ôm ngựa dựa vào phía sau bày ra bộ dáng đàm phán lâu dài.

Ba Thời thì như đang mang mặt nạ chặn tầm mắt người phàm, vắt chân lên, híp mắt nhìn chằm chằm phòng bếp, vẻ mặt khí chất giống hệt Thời Sở phien bản size siêu lớn.

Thời Mẫn nghênh đón chính diện hai vị Phật lớn này, trước hết: “Con nghĩ hai người sẽ lịch sự một chút, tới lúc nửa đêm…Ai.”

Mẹ Thời tự biết mình đuối lý, chỉ hừ cười một cái.

Ba Thời thản nhiên nói: “Tiện đường.”

“Nếu không có việc gì mọi người về sớm một chút.” Thời Mẫn chậm rãi nói, “Quá mệt mỏi.”

Mẹ Thời tiếp lời theo bản năng: “Ba mẹ không mệt.”

Thời Mẫn tự nhiên đáp trả: “Tụi con mệt.”

Lạc Minh Kính bưng trà tới, đặt lên bàn, ngồi xuống cạnh Thời Mẫn, im lặng một lúc, anh nói với Thời Mẫn: “… Khó lắm ba mẹ em mới tới một chuyến, trời lạnh như vậy…”

“Mời họ ở lại ăn cơm?” Thời Mẫn nhìn đông hồ, “Vào ba giờ sáng sao?”

Có lẽ do Lạc Minh Kính buồn ngủ, cũng có lẽ là do mấy ngày liên tiếp chưa ngủ đủ nên mệt mỏi, phản ứng chậm hơn bình thường, như mất nửa hồn.

Mẹ Thời im lặng uống trà, ba Thời hỏi Thời Mẫn: “Con không về?”

“Không về.”

“Họp Hội Đồng Quản Trị ngày mai nhớ đi tham dự.” Ba Thời nói, “Ba muốn nghe con giải thích rõ chuyện.”

“Chuyện không quan trọng.”

“Con có xem chỉ số giao dịch chứng khoáng hôm qua chưa?”

“Không xem.”

Mẹ Thời uống trà nhuận hầu xong, đặt tách xuống chuẩn bị hỏi thì Thời Mẫn giành nói trước, cô lạnh lùng nói: “Có gì thì mai hỏi, giờ này ba mẹ tới đây muốn bắt nạt ai? Ba mẹ không ngại con ngại, trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”

Không khí trong phòng trở nên lúng túng.

Kỳ lạ hơn là, Lạc Minh Kính như thể bị rớt mạng, anh an tĩnh ngồi, từ đầu tới cuối đều cụp mắt không lên tiếng.

Anh không biết đuổi khách, Thời Mẫn đứng dậy, kéo anh: “Đóng cửa, đi ngủ.”

Lạc Minh Kính như lạc trong sương mù, hỏi: “Như vậy có được không?”

“Không phải thời điểm kinh doanh, chậm trễ nghỉ ngơi.” Thời Mẫn quay đầu, nói với mẹ, “Nhìn cũng nhìn qua, chắc ba mẹ cũng yên tâm rồi. Đừng tới tiệm ồn ào, con cũng sĩ diện, ba mẹ cho bạn trai con cái ấn tượng tốt chút. Còn… chuyện này là thế nào, về nhà hỏi con trai của mẹ là rõ, dù sao con cũng là người không rõ tình huống.”

Cô nói: “Phải lịch sự, ba mẹ mau đi đi, không thấy anh ấy buồn ngủ thế này rồi à.”

Mẹ Thời không ngồi nổi với cô, khí thế tự sụp đổ bà chỉ có thể trợn mắt với con gái qua kính mát, đứng dậy lui lại.

Thời Mẫn lại nói: “Đừng động, trả kính mát cho con.”

Đây là mẹ Thời lấy để che mặt mộc kiêm đạo cụ gia tăng khí thế, Thời Mẫn không nể mặt chút nào lấy lại, mẹ Thời vừa muốn nổi giận thì ba Thời đã lấy mắt kính trả cho Thời Mẫn rồi vội đẩy mẹ Thời ra ngoài.

Thời Mẫn khóa cửa, kéo Lạc Minh Kính vào trong phòng.

Lạc Minh Kính hỏi: “… Vậy là đi rồi hả?”

“Anh mau ngủ đi.” Thời Mẫn nói, “Vốn định đêm nay sẽ nói rõ ràng nhưng em thấy anh không chịu được rồi.”

Lạc Minh Kính từ từ lăn lên giường, buồn ngủ nỉ non nói: “Mệt quá…”

Ba mẹ Thời Mẫn ngồi lên xe, mẹ Thời nói: “Quá mất thể diện, em không trang điểm.”

Ba Thời im lặng, một lát sau ông an ủi: “Không sao, thằng bé nó không thấy, trông nó hình như chưa tỉnh ngủ.”

Ngẫm lại chuyện này là thấy tức, vội vội vàng vàng chạy về, kết quả Thời Mẫn mọi thứ đều bình thường.

“Cái thằng Thời Sở này! Báo viết bậy nó cũng không chịu nói rõ! Còn Thời Mẫn nó cũng không tốt tính gì! Lúc còn nhỏ cũng chơi đùa đủ dạng có thiếu đâu!” Tổng cộng có 2 đứa con, mẹ Thời mắng một hơi cả hai, mắng xong bà vỗ ngực, thuận khí: “Vẫn còn tốt vẫn còn tốt, so với suy nghĩ của em thì vẫn tốt hơn nhiều. Lúc tới em còn mang theo thuốc, chỉ sợ con nhóc cứng đầu kia cho em xem hình ảnh kích thích gì đó…”

Vốn hai vợ chồng tới là để kéo đứa con gái đi sai đường về nhà để tỉnh táo lại. Nhưng sự tình phát triển quá nhanh, kịch tình thay đổi quá đột ngột nên kịch bản mà mẹ Thời đã suy nghĩ tốt lúc đi đường đã không dùng được, lúc này bà mới mất năng lực chống đỡ, lại thêm mệt mỏi khi bay đường dài thế là không thể bày ra uy nghi ba mẹ được, còn bị con gái xoay vòng vòng, cắt câu lấy lời đuổi ra ngoài.

Ngẩn người một chốc, mẹ Thời nói: “Không đúng! Chúng ta vẫn chưa tìm hiểu được gì mà nó đã ở chung với người ta rồi hả? Còn ở chỗ thế này? Con bé muốn làm gì? Muốn tức chết em?”

Ba Thời như người nộm, nét mặt không dao động tí nào, đơ mặt nói: “Anh buồn ngủ rồi, hôm nay không có tinh thần, suy nghĩ không rõ lắm, chờ ngày mai anh suy nghĩ cẩn thận xem nên nói thế nào với con bé.”

Nói chuyện với con gái cần phải có khí thế và logic tuyể đối, nếu không sẽ thất bại mà không biết vì sao.

Đôi ba mẹ đưa ra quyết định sáng suốt nhất lúc này đó là về nghỉ ngơi dưỡng sức, hôm sau tái chiến.

Lạc Minh Kính bệnh rồi.

Sáng sớm thức dậy Thời Mẫn mới phát hiện, vừa đặt tay lên là chạm phải một đầu mồ hôi. Cô kêu anh vài tiếng nhưng mãi rất lâu sau Lạc Minh Kính mới phản ứng.

Thời Mẫn dịch chăn cho anh, lấy nhiệt kế ra đo, phát sốt.

Thời Mẫn gọi điện cho Fiona, đến phòng bếnh nấu nước rồi quay lại phòng, cô ngồi bên giường suy tư, cuối cùng rút ra kết luận Lạc Minh Kính bị mẹ cô hù dọa rồi.

Lạc Minh Kính mở mắt nghiêng người, phát hiện chính mình bị quấn thành con nhộng, anh cố đỡ lấy đầu nhìn lên, cười yếu ớt nhìn Thời Mẫn đang đứng ở bên giường thay khăn lạnh cho anh: “Em… Còn nói là em không có ham mê đặc biệt.”

Thời Mẫn lấy hai dây lưng, quấn anh với chăn lại một chỗ.

“Nghe giọng thì có vẻ tinh thần anh không tệ nhỉ.” Thời Mẫn không thèm nâng mắt, “Nếu anh muốn nói hai cái dây thắt lưng kia… Đây là đồ dùng để anh ra mồ hôi.”

Lạc Minh Kính buồn cười: “Nếu anh không phát sốt… Em muốn dùng nó làm gì?”

Thời Mẫn tránh nặng tìm nhẹ: “Thì thắt lưng thôi.”

“Không có kiểu thắt lưng nào như vậy cả…” Lạc Minh Kính cười khổ, “Em lừa gạt ai vậy chứ.”

Thời Mẫn không trả lời, vuốt tóc an ủi anh: “Đói không?”

“Đói rồi.” Lạc Minh Kính nói, “Em nấu? Anh… muốn húp canh thịt hầm nóng.”

“Chờ một lát rồi ăn cơm.” Thời Mẫn cười, “Không phải em làm, em kêu đầu bếp làm cho anh.”

Lạc Minh Kính tò mò: “Nhà em thuê hả?”

Thời Mẫn ừ một tiếng.

Nhưng không lâu sau, Lạc Minh Kính lại nghe được tiếng gọi cửa quen thuộc.

“Thời Mẫn! Thời Mẫn con mau mở cửa!” Mẹ Thời mang hộp giữ nhiệt, gõ cửa: “Con mở cửa nhanh lên! Mẹ sắp lạnh chết rồi!!”

Lạc Minh Kính giật mình, chuyện tối hôm qua hiện lên từng đoạn nhỏ, anh không nhớ được bao nhiêu, chỉ nhớ ba mẹ Thời Mẫn đến đây và Thời Mẫn lại đuổi ba mẹ đi.

Anh khẩn trương nói: “Mẹ em tới rồi hả?”

“Vội vàng mang canh tới cho anh.” Thời Mẫn cười nói, “Thương hiệu của mẹ, ăn canh thì phải làm con rể nhà em đấy.”

Tác giả có lời muốn nói: Tổng giám đốc là CÔNG, hơn nữa còn là một CÔNG thích nghiên cứu học tập 18 loại tư thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện