Edit: Hàn Mai
Beta: Linh xù
Thời Mẫn quyết định địa điểm hẹn hò sẽ ở nhà hàng xoay tròn thuộc tầng đỉnh toà nhà cao nhất bên bờ sông.
Lúc cô bảo Fiona đặt chỗ trước, Fiona nói: “Chị… Tối nay anh Sở tổ chức lễ chúc mừng cho công ty chúng ta đó.”
Thời Mẫn không quan tâm, trước mắt địa vị của anh ruột kém xa địa vị của Lạc Minh Kính, huống chi tối nay Lạc Minh Kính còn muốn mặc đồ nữ.
Vì thế, Thời Mẫn bình tĩnh bày tỏ lựa chọn của mình: “Chưa đưa ra thị trường, chúc mừng cái gì.”
Hiển nhiên Fiona không biết được suy nghĩ thật sự của cô, cô bé thành thật giải thích: “Nên nộp đã nộp, tài liệu cũng đưa qua hết, chúng ta đã sắp xếp tốt cho bên này rồi, nếu không có gì đáng ngại thì nửa năm sau công ty sẽ đưa ra thị trường, giai đoạn này được xem như bước đầu của thắng lợi, anh Sở nói nhất định phải cảm ơn, như vậy có thể xem như kết thúc rồi. Chị, nếu tối nay chị không đến vậy chẳng phải mọi việc đều thành vô nghĩa sao…”
“Không đi.” Thời Mẫn ra lệnh, “Nhà hàng tháp Lâm Giang, đặt chỗ cho hai người, tối nay.”
“…Được rồi. Nếu anh Sở hỏi thì sao?”
“Cứ nói không biết.”
Cúp điện thoại, Thời Mẫn thấy Lạc Minh Kính đổi chiếc áo len cũ, bưng hai chậu nước, sau đó lại cầm chai dầu gội, chuyển ghế đẩu tới cạnh ô thoát nước ở phòng bếp.
Thời Mẫn tò mò nhìn anh, mãi đến lúc anh làm ướt tóc mới hiểu được anh muốn làm gì: “Gội đầu hả?”
“Ừm.” Lạc Minh Kính xoa tóc dài, tiếng bọt xà bông vang lên sàn sạt.
“Phiền phức vậy à.” Thời Mẫn chậm chạp đi qua.
Lạc Minh Kính đổi sang ấm nước nóng, xả tóc, một tay cầm một tay gội, đổi qua lại.
Lạc Minh Kính chưa từng nói với cô trong tiệm không trang bị máy nước nóng, cũng không muốn lúc cô ở đây, run cầm cập tắm rửa.
Anh chỉ nói: “Nói gì thì cũng là lần đầu hẹn hò, anh thấy rất quan trọng nên quyết định phải gội đầu.”
Thời Mẫn rũ mắt nhìn anh một lúc rồi cười. Cô cởi áo khoác, vén tay áo lên, lấy ấm nước trong tay anh, nhẹ giọng nói: “Buông tay, em làm.”
Tai Lạc Minh Kính đỏ lên, anh cúi đầu, lại không có đủ phạm vi để hành động, chỉ đành nhỏ giọng phản kháng: “… Chị này, chị có thể làm được không.”
Từ sau khi biết Thời Mẫn nhỏ tuổi hơn anh, Lạc Minh Kính lại thường xuyên gọi cô bằng chị hơn.
Thời Mẫn đè đầu anh lại, chậm rãi đổ nước ấm ra, gội sạch bọt xà bông, sắc mặt Thời Mẫn bình tĩnh, quang minh chính đại xoa đầu anh, còn hỏi anh: “Ngại ngùng?”
Lạc Minh Kính thở dài một tiếng: “Không phải, là vì anh không biết nên đặt tay ở đâu.”
Vì tổng tài thượng vị mà hai tay anh đã được quang vinh rớt top, ỉu xìu để trên đầu gối.
“Lạc Minh Kính.”
“Em nói.”
“Sao anh lại để tóc dài?”
Lạc Minh Kính nói: “Lười, cắt được vài ngày lại phải vào tiệm cắt tóc tiếp. Chủ yếu là khi nuôi tóc dài, ngoại trừ việc gội đầu hơi phiền chút thì những cái khác đều thuận lợi. Tiết kiệm tiền cắt tóc, bớt thời gian dùng võ mồm khi giao tiếp với người khác, lại đỡ được tiền mua tóc giả…”
Lạc Minh Kính bắt đầu nói chuyện với cô, cố ý xem nhẹ cảm giác tê dại truyền đến từ da đầu khi lòng bàn tay cô xuyên qua kẽ tóc anh.
“Anh cảm thấy em…” Anh nói, “Cho anh cảm giác, em đang rất bức thiết muốn nhảy qua một số quá trình để trực tiếp tiến vào hình thức vợ chồng đã kết hôn nhiều năm.”
Thời Mẫn không nói gì cô chỉ ấn đầu anh xuống thấp hơn, bắt đầu xả thêm lần cuối.
Lạc Minh Kính còn nói: “Dục vọng khống chế của em rất mạnh, nhưng…”
Nước chảy đầy mặt anh, Lạc Minh Kính ngậm miệng.
Anh nhắm mắt lại, trong lòng thầm nghĩ: Cô muốn xem nhẹ khoảng cách giữa bọn họ, muốn trực tiếp đi vào, đạt được kết quả, muốn sau khi có được thì làm một mẻ, khoẻ suốt đời.
Thời Mẫn cắm điện máy sấy tóc, thổi tóc giúp anh.
Xuyên qua khe hở của mấy sợi tóc bị gió thổi bay tán loạn, Lạc Minh Kính nhìn cô suy tư.
Thời Mẫn.
Ngay từ đầu, là tự bản thân cô kiên quyết xông tới, tự mình tuyên bố xác lập quan hệ, sau đó lại đột ngột ngừng tất cả hành động lại, tựa như đứa trẻ chưa trưởng thành, phát hiện món đồ chơi mình thích, khi mua được rồi thì tuyên bố quyền sở hữu và ôm chặt vào lòng.
Thời Mẫn tắt máy sấy, xoa tóc anh, nói: “Đi thay đồ, chờ anh.”
“Mặc bộ đồ này? Có bắt mắt quá không?”
“Có thể mặc.” Thời Mẫn nở nụ cười, “Tối nay đi nhà hàng, mặc lễ phục như vậy không có gì gây bắt mắt cả.”
“Vậy chờ.”
Lạc Minh Kính xách chiếc hộp đi vào trong phòng.
Đây là bộ váy dài có tay áo kiểu dáng trang phục mùa thu, trên cổ áo và cổ tay đính hạt, mặc lên rất kín đáo, trông lại thanh lịch trang nhã.
“Hai tay áo lập thể, yếu tố phương Đông…” Lạc Minh Kính hơi kinh ngạc: “Là Viên Mộng.”
Đây là tác phẩm của một vị thiết kế quốc tế nổi danh mà anh vô cùng thích, ông luôn thiết kế theo hướng kín đáo ôn nhã.
“Lại tốn kém.” Anh thấp giọng nói.
Lạc Minh Kính cởi phần áo trên, mang ngực giả lại cho chỉnh chu, vừa cúi đầu thì thấy một cánh tay thon dài duỗi từ sau lưng tới, dọc theo eo của anh lên phía trước, vỗ về bụng dưới của anh.
“…Có cơ bụng.”
Thời Mẫn nhẹ nhàng hít vào, trong giọng nói mang chút ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ.
Tại thời khắc nguy cấp, Lạc Minh Kính bắt được tay cô, nghiêng qua, trực diện với đôi mắt phượng đang sáng lòe lên kia: “Chị gái, đừng luồn tay xuống nữa, xuống chút nữa là tới khu nguy hiểm phải gọi 110 báo cảnh sát rồi.”
Lạc Minh Kính kéo váy lên tới eo, khoác tay áo, xoay người cho cô nhìn ngực giả: “Nhìn cái này, trông có ngốc quá không?”
“…” Ánh mắt Thời Mẫn vẫn đang đặt ở phần dưới nhưng cũng đành chịu tiếc nuối vì không nhìn được gì, cô lưu luyến ngẩng đầu lên, đối diện với ngực giả, sửng sốt một hồi mới nhéo nhéo thứ ít gặp này, cảm thán: “Nhìn thật quá.”
Lạc Minh Kính xoay người nhờ cô kéo khóa váy lên, khen cô: “Cũng biết lựa đồ mà mua, không mua đầm bó ngắn ngang mông. Nếu là loại váy đó thì vừa ra ngoài đã phải vào cục cảnh sát rồi.”
“Vì sao?” Hiển nhiên Thời Mẫn không hiểu những câu này.
“Sẽ lộ nửa người dưới.” Lạc Minh Kính cười, “Nhất định sẽ có người gọi điện báo cảnh sát.”
Thời Mẫn nhìn anh trang điểm, nhìn anh lúc tô son quay đầu lại, xấu hổ cười cười với cô.
Thời Mẫn cầm bông tai trên bàn, vuốt tóc bên tai, đeo lên giúp anh.
Gò má Lạc Minh Kính đỏ lên, sau khi trang điểm gương mặt anh trở nên dịu dàng hơn, anh cười nói với cô: “Có phần căng thẳng. Anh chưa bao giờ mặc đồ kiểu này ra ngoài như vậy…”
Thời Mẫn nhìn sang bên khác, lấy vòng dây vải nhung đen đính trân châu trong hộp đeo lên cổ anh: “Cho anh.”
Cô cúi người lại gần Lạc Minh Kính, lấy vòng cổ che hầu kết nổi lên, ghé vào lỗ tai anh nói nhẹ: “Rất đẹp.”
“Chỉ cần anh không nói gì.” Lạc Minh Kính nói, “Bình thường dù có bị người khác nghi ngờ cũng không thể xác định được.”
Thời Mẫn quỳ một gối xuống ghế, nhắm mắt lại, từ từ tìm được môi anh, nhẹ nhàng liếm hôn. Lạc Minh Kính ôm chặt eo cô, nắm chặt quần áo của cô.
Thời Mẫn đẩy anh ra, cười cười như đạt được ý xấu: “Đi thôi, đói rồi.”
Cô rời khỏi phòng.
Lạc Minh Kính ngẩn người, thu hồi cảm xúc, hít thở thật sâu rồi trang điểm lại, lấy bút vẽ mắt vẽ một nuốt ruồi giọt lệ ở khóe mắt.
Đóng cửa hàng ra ngoài, Thời Mẫn đã ngừng xe ở ngõ, thấy anh từ ngõ nhỏ đi ra bèn xuống xe mở cửa giúp anh.
Lạc Minh Kính cười cô: “Lại nữa.”
Thời Mẫn giơ tay lên chỉ, nhẹ nhàng thở thành tiếng: “Không cần nói …”
Nương theo ánh đèn xe ấm áp cô cẩn thận đánh giá Lạc Minh Kính, nhìn thế nào cũng thấy đây là một mỹ nhân chân dài đầy khí chất, hôm nay lại càng dịu dàng hơn, đôi mắt như hoa đào đang nở rộ.
Tóc anh được thả ra, phần đuôi cuốn hơi cong, góc mặt dịu dàng.
Thời Mẫn nói: “Nếu anh thấp chút nữa, em tin rằng sẽ không một ai nghi ngờ giới tính của anh.”
Dù sao, hôm nay anh có ngực.
Lạc Minh Kính thở dài: “Nhìn xong chưa? Anh có thể lên xe rồi chứ.”
Thời Mẫn kéo anh: “Chờ một chút.”
Cô lại gần, mắt phượng trừng lên gần như biến thành mắt hạnh: “Anh.. vừa vẽ thêm nốt ruồi dưới mắt?”
Lạc Minh Kính gật đầu.
“Như vậy, lực chú ý sẽ đặt ở phần trên của khuôn mặt.” Lạc Minh Kính khoa tay múa chân giải thích cho cô, “Bởi vì khung xương nam nữ khá khác nhau nên nếu nhìn kỹ phần cằm là có thể phân biệt được giới tính, vì phân tán lực chú ý anh đã vẽ thêm lên mắt để đánh lạc hướng.”
Thời Mẫn nhẹ nhàng cười, nghiêng người mở cửa: “Xin mời lên xe, chị Minh Kính.”
“Vậy, cảm ơn Thời đổng.”
Trước khi đóng cửa xe, Thời Mẫn đột ngột len người vào, chống tay lên ghế dựa, lén hôn lên má anh rồi đứng dậy thuận tiện cài luôn dây an toàn cho anh.
Lạc Minh Kính dở khóc dở cười: “Đừng đánh bất ngờ vậy chứ, lớp trang điểm bị phai thì thật sự kích thích đấy.”
Thời Mẫn quay về vị trí tay lái, vừa lái xe vừa nói: “Cuộc sống này vô cùng buồn chán, cần phải có một vài kích thích.”
“Cho nên em đồng ý để anh mặc đồ nữ hẹn hò với em?”
“Một phần thôi.” Đôi mắt Thời Mẫn toát lên miền vui, ngay cả Lạc Minh Kính đều có thể cảm nhận được cảm xúc vui vẻ lúc này của cô.
Rất ít khi Thời Mẫn lộ cảm xúc ra ngoài lúc này.
“Lạc Minh Kính, từ lúc còn học trung học em đã thích con trai để tóc dài.” Cô nói, “Tóc dài, dáng đẹp, chân dài, khuôn mặt lai tây nhưng thiên hướng người phương Đông hơn…”
Ảo tưởng của thiếu nữ thời còn tuổi teen, Lạc Minh Kính khẽ gật đầu, tỏ vẻ anh đã hiểu.
“Còn mang hơi thở bi kịch, đau đớn mà dịu dàng.” Thời Mẫn nói tiếp.
Lạc Minh Kính cười phì: “Anh nghĩ em hẳn là người từ nhỏ tới lớn đều đạt học sinh xuất sắc và người như vậy thường không thích đọc tiểu thuyết giả tưởng đau buồn tuổi trẻ này chứ.”
“Em thích.” Thời Mẫn nhíu mày trả lời đầy kiêu ngạo: “Em vẫn luôn đạt điểm A, mãi đễn lúc tốt nghiệp đại học.”
“Xin lỗi, ý của anh là, anh nghĩ em không có thời kỳ thiếu nữ…”
“Có.” Thời Mẫn nhanh chóng hồi tưởng ba giây, nói: “Có thể nó vô cùng ngắn nhưng nhất định là có. Thời kì thiếu nữ, kể cả khi đã trưởng thành, em vẫn rất chung thủy, vẫn thích đúng một kiểu, chính là giống anh vậy, cảm giác giới tính mơ hồ, thoát khỏi ràng buộc, chỉ là cái đẹp thuần túy, pha trộn giữa cổ xưa và hiện đại…”
Lạc Minh Kính sắp bị cô chọc cười rồi, chỉ lắc đầu: “Anh không biết em nói tới cái gì nữa, hình mẫu lý tưởng của em đúng là vô cùng lý tưởng.”
Thời Mẫn hỏi anh: “Anh là con lai?”
“Không phải. Hôm đó em nên ra gặp em gái anh.” Lạc Minh Kính nói, “Con gái chú anh, lúc em ấy đi đường, có rất nhiều người nói em ấy là con lai, bậc cha chú trong họ đều có khuôn mặt như vậy nhưng không ai là con lai cũng không phải là dân tộc thiểu số. Anh… tương đối giống ba anh, cho nên cũng là kiểu khuôn mặt dùng để gạt người thì dễ vô cùng.”
Trong xe không có đèn, lúc Lạc Minh Kính nói những lời này vẻ mặt anh có chút u ám nhưng mà giọng nói thì lại như thường.
Thời Mẫn không phát hiện, hỏi anh: “Nhà anh ở đâu?”
“…Thành phố nhỏ vùng duyên hải.”
“Một mình anh chạy tới đây mở phòng vẽ tranh? Vì sao?”
“…Học đại học ở đây, tốt nghiệp liền ở lại.” Lạc Minh Kính nói, “Thành phố nhỏ, có thể em không hiểu rõ lắm, hầu như là người quen biết, thông tin bế tắc, cơ hội phát triển cũng ít mà người quen nhiều thì không tốt cho việc buôn bán.”
Cuối cùng Thời Mẫn hỏi chút tin tức cơ bản: “Anh tốt nghiệp trường đại học nào? Nghành gì?”
“Thiết kế trang phục.” Lạc Minh Kính cười nói, “Trong top những trường đại học tốt nhất cả nước, nó xếp thứ nhất.”
“Nhưng anh không tốt nghiệp.” Anh nói thêm một câu.
Thời Mẫn không hổ làm kinh doanh lớn, hoàn toàn không kinh ngạc: “Nửa đường bỏ học gây dựng sự nghiệp sao? Sau đó khởi nghiệp thất bại?”
Lạc Minh Kính cười nhẹ.
“Anh không khác gì anh em.” Thời Mẫn thấy anh không nói lời nào, nói tiếp, “Học trường danh tiếng, thực lực phi phàm tất nhiên dã tâm cũng lớn, không thể đi theo khuôn phép cũ. À, đương nhiên anh trai em từ bỏ nghiệp học là vì tình yêu của anh ấy. Còn anh?”
Lạc Minh Kính khép mi, anh nhìn đèn đường không ngừng lui lại phía sau ở ngoài cửa xe, thấp giọng nói: “Khác nhau… Anh vốn đi con đường tốt nhất, có thể dự đoán được tương lai nên đi thế nào, anh hoàn toàn không cần cố hết sức cũng không cần bỏ ra cái gì, chỉ cần đi theo lối cũ thì điểm đến chính là ước mơ của anh.”
Thời Mẫn giống như nghe hiểu lại như không hiểu, cô hỏi: “Cho nên?”
“Đường đi bị chặt đứt, vì bất đắc dĩ anh mới rời đi.” Lạc Minh Kính nói, “Học tập ở đại học.”
Đến nhà hàng.
Thời Mẫn giao xe cho phục vụ, cô vươn tay kéo Lạc Minh Kính: “Đi theo em.”
Cửa thang máy mở ra, nhân viên phục vụ nhiệt tình nói: “Có hẹn trước không ạ? Vâng, hai quý cô, mời đi bên này, đi cẩn thận chú ý dưới chân.”
Họ đi qua hơn nửa nhà hàng, tới trước chiếc bàn ở góc nọ, gần cửa kính, cảnh đêm của thành phố đều thu hết vào mắt, trên cầu vượt sông, đèn xe đèn đường đan xen tạo thành dải màu rực rỡ.
“Tỉ lệ quay đầu trăm phần trăm.” Sau khi ngồi xuống, Thời Mẫn nói, “Tất nhiên, rất có thể là họ tò mò chiều cao của của cô, cô Lạc.”
Nhân viên phục vụ đang đứng, Lạc Minh Kính chỉ mỉm cười không đáp.
Anh nghiêng đầu, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, tóc trượt tới trước, khuyên tai tua rua giấu trong tóc dài mơ hồ lóe lên ánh sáng nhẹ.
Thời Mẫn nâng cằm nhìn anh, vẻ mặt hài lòng.
Lạc Minh Kính thoáng thấy nét cười của cô, chờ nhân viên phục vụ đi khỏi, anh nhỏ giộng nói: “Thời Mẫn, em giống đứa trẻ vậy.”
Giống đứa trẻ giành được kẹo, giơ lên muốn cho người khác thấy: “Tôi lấy được vị tôi thích nhất.”
“Lạc Minh Kính!”
Bỗng nhiên cô gọi tên anh, Lạc Minh Kính vừa quay đầu qua thì trên môi đã bị dán lên một đôi môi mềm mại khác.
Thời Mẫn đứng lên, một tay chống bàn, hôn xuống một nụ hôn sâu.
Bên tai truyền đến tiếng hít sâu rất lớn của những vị khách xung quanh.
Phục vụ đẩy xe tới rót rượu kinh ngạc đến mức không dám cất bước, ngơ ngác đứng cách 20 bước, cằm thiếu chút nữa bị trật.
Mãi thật lâu sau Thời Mẫn mơi buông anh ra, cô đưa tay lau vệt nước bên miệng, cười nói: “Lạc Minh Kính, đây mới gọi là kích thích.”
Beta: Linh xù
Thời Mẫn quyết định địa điểm hẹn hò sẽ ở nhà hàng xoay tròn thuộc tầng đỉnh toà nhà cao nhất bên bờ sông.
Lúc cô bảo Fiona đặt chỗ trước, Fiona nói: “Chị… Tối nay anh Sở tổ chức lễ chúc mừng cho công ty chúng ta đó.”
Thời Mẫn không quan tâm, trước mắt địa vị của anh ruột kém xa địa vị của Lạc Minh Kính, huống chi tối nay Lạc Minh Kính còn muốn mặc đồ nữ.
Vì thế, Thời Mẫn bình tĩnh bày tỏ lựa chọn của mình: “Chưa đưa ra thị trường, chúc mừng cái gì.”
Hiển nhiên Fiona không biết được suy nghĩ thật sự của cô, cô bé thành thật giải thích: “Nên nộp đã nộp, tài liệu cũng đưa qua hết, chúng ta đã sắp xếp tốt cho bên này rồi, nếu không có gì đáng ngại thì nửa năm sau công ty sẽ đưa ra thị trường, giai đoạn này được xem như bước đầu của thắng lợi, anh Sở nói nhất định phải cảm ơn, như vậy có thể xem như kết thúc rồi. Chị, nếu tối nay chị không đến vậy chẳng phải mọi việc đều thành vô nghĩa sao…”
“Không đi.” Thời Mẫn ra lệnh, “Nhà hàng tháp Lâm Giang, đặt chỗ cho hai người, tối nay.”
“…Được rồi. Nếu anh Sở hỏi thì sao?”
“Cứ nói không biết.”
Cúp điện thoại, Thời Mẫn thấy Lạc Minh Kính đổi chiếc áo len cũ, bưng hai chậu nước, sau đó lại cầm chai dầu gội, chuyển ghế đẩu tới cạnh ô thoát nước ở phòng bếp.
Thời Mẫn tò mò nhìn anh, mãi đến lúc anh làm ướt tóc mới hiểu được anh muốn làm gì: “Gội đầu hả?”
“Ừm.” Lạc Minh Kính xoa tóc dài, tiếng bọt xà bông vang lên sàn sạt.
“Phiền phức vậy à.” Thời Mẫn chậm chạp đi qua.
Lạc Minh Kính đổi sang ấm nước nóng, xả tóc, một tay cầm một tay gội, đổi qua lại.
Lạc Minh Kính chưa từng nói với cô trong tiệm không trang bị máy nước nóng, cũng không muốn lúc cô ở đây, run cầm cập tắm rửa.
Anh chỉ nói: “Nói gì thì cũng là lần đầu hẹn hò, anh thấy rất quan trọng nên quyết định phải gội đầu.”
Thời Mẫn rũ mắt nhìn anh một lúc rồi cười. Cô cởi áo khoác, vén tay áo lên, lấy ấm nước trong tay anh, nhẹ giọng nói: “Buông tay, em làm.”
Tai Lạc Minh Kính đỏ lên, anh cúi đầu, lại không có đủ phạm vi để hành động, chỉ đành nhỏ giọng phản kháng: “… Chị này, chị có thể làm được không.”
Từ sau khi biết Thời Mẫn nhỏ tuổi hơn anh, Lạc Minh Kính lại thường xuyên gọi cô bằng chị hơn.
Thời Mẫn đè đầu anh lại, chậm rãi đổ nước ấm ra, gội sạch bọt xà bông, sắc mặt Thời Mẫn bình tĩnh, quang minh chính đại xoa đầu anh, còn hỏi anh: “Ngại ngùng?”
Lạc Minh Kính thở dài một tiếng: “Không phải, là vì anh không biết nên đặt tay ở đâu.”
Vì tổng tài thượng vị mà hai tay anh đã được quang vinh rớt top, ỉu xìu để trên đầu gối.
“Lạc Minh Kính.”
“Em nói.”
“Sao anh lại để tóc dài?”
Lạc Minh Kính nói: “Lười, cắt được vài ngày lại phải vào tiệm cắt tóc tiếp. Chủ yếu là khi nuôi tóc dài, ngoại trừ việc gội đầu hơi phiền chút thì những cái khác đều thuận lợi. Tiết kiệm tiền cắt tóc, bớt thời gian dùng võ mồm khi giao tiếp với người khác, lại đỡ được tiền mua tóc giả…”
Lạc Minh Kính bắt đầu nói chuyện với cô, cố ý xem nhẹ cảm giác tê dại truyền đến từ da đầu khi lòng bàn tay cô xuyên qua kẽ tóc anh.
“Anh cảm thấy em…” Anh nói, “Cho anh cảm giác, em đang rất bức thiết muốn nhảy qua một số quá trình để trực tiếp tiến vào hình thức vợ chồng đã kết hôn nhiều năm.”
Thời Mẫn không nói gì cô chỉ ấn đầu anh xuống thấp hơn, bắt đầu xả thêm lần cuối.
Lạc Minh Kính còn nói: “Dục vọng khống chế của em rất mạnh, nhưng…”
Nước chảy đầy mặt anh, Lạc Minh Kính ngậm miệng.
Anh nhắm mắt lại, trong lòng thầm nghĩ: Cô muốn xem nhẹ khoảng cách giữa bọn họ, muốn trực tiếp đi vào, đạt được kết quả, muốn sau khi có được thì làm một mẻ, khoẻ suốt đời.
Thời Mẫn cắm điện máy sấy tóc, thổi tóc giúp anh.
Xuyên qua khe hở của mấy sợi tóc bị gió thổi bay tán loạn, Lạc Minh Kính nhìn cô suy tư.
Thời Mẫn.
Ngay từ đầu, là tự bản thân cô kiên quyết xông tới, tự mình tuyên bố xác lập quan hệ, sau đó lại đột ngột ngừng tất cả hành động lại, tựa như đứa trẻ chưa trưởng thành, phát hiện món đồ chơi mình thích, khi mua được rồi thì tuyên bố quyền sở hữu và ôm chặt vào lòng.
Thời Mẫn tắt máy sấy, xoa tóc anh, nói: “Đi thay đồ, chờ anh.”
“Mặc bộ đồ này? Có bắt mắt quá không?”
“Có thể mặc.” Thời Mẫn nở nụ cười, “Tối nay đi nhà hàng, mặc lễ phục như vậy không có gì gây bắt mắt cả.”
“Vậy chờ.”
Lạc Minh Kính xách chiếc hộp đi vào trong phòng.
Đây là bộ váy dài có tay áo kiểu dáng trang phục mùa thu, trên cổ áo và cổ tay đính hạt, mặc lên rất kín đáo, trông lại thanh lịch trang nhã.
“Hai tay áo lập thể, yếu tố phương Đông…” Lạc Minh Kính hơi kinh ngạc: “Là Viên Mộng.”
Đây là tác phẩm của một vị thiết kế quốc tế nổi danh mà anh vô cùng thích, ông luôn thiết kế theo hướng kín đáo ôn nhã.
“Lại tốn kém.” Anh thấp giọng nói.
Lạc Minh Kính cởi phần áo trên, mang ngực giả lại cho chỉnh chu, vừa cúi đầu thì thấy một cánh tay thon dài duỗi từ sau lưng tới, dọc theo eo của anh lên phía trước, vỗ về bụng dưới của anh.
“…Có cơ bụng.”
Thời Mẫn nhẹ nhàng hít vào, trong giọng nói mang chút ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ.
Tại thời khắc nguy cấp, Lạc Minh Kính bắt được tay cô, nghiêng qua, trực diện với đôi mắt phượng đang sáng lòe lên kia: “Chị gái, đừng luồn tay xuống nữa, xuống chút nữa là tới khu nguy hiểm phải gọi 110 báo cảnh sát rồi.”
Lạc Minh Kính kéo váy lên tới eo, khoác tay áo, xoay người cho cô nhìn ngực giả: “Nhìn cái này, trông có ngốc quá không?”
“…” Ánh mắt Thời Mẫn vẫn đang đặt ở phần dưới nhưng cũng đành chịu tiếc nuối vì không nhìn được gì, cô lưu luyến ngẩng đầu lên, đối diện với ngực giả, sửng sốt một hồi mới nhéo nhéo thứ ít gặp này, cảm thán: “Nhìn thật quá.”
Lạc Minh Kính xoay người nhờ cô kéo khóa váy lên, khen cô: “Cũng biết lựa đồ mà mua, không mua đầm bó ngắn ngang mông. Nếu là loại váy đó thì vừa ra ngoài đã phải vào cục cảnh sát rồi.”
“Vì sao?” Hiển nhiên Thời Mẫn không hiểu những câu này.
“Sẽ lộ nửa người dưới.” Lạc Minh Kính cười, “Nhất định sẽ có người gọi điện báo cảnh sát.”
Thời Mẫn nhìn anh trang điểm, nhìn anh lúc tô son quay đầu lại, xấu hổ cười cười với cô.
Thời Mẫn cầm bông tai trên bàn, vuốt tóc bên tai, đeo lên giúp anh.
Gò má Lạc Minh Kính đỏ lên, sau khi trang điểm gương mặt anh trở nên dịu dàng hơn, anh cười nói với cô: “Có phần căng thẳng. Anh chưa bao giờ mặc đồ kiểu này ra ngoài như vậy…”
Thời Mẫn nhìn sang bên khác, lấy vòng dây vải nhung đen đính trân châu trong hộp đeo lên cổ anh: “Cho anh.”
Cô cúi người lại gần Lạc Minh Kính, lấy vòng cổ che hầu kết nổi lên, ghé vào lỗ tai anh nói nhẹ: “Rất đẹp.”
“Chỉ cần anh không nói gì.” Lạc Minh Kính nói, “Bình thường dù có bị người khác nghi ngờ cũng không thể xác định được.”
Thời Mẫn quỳ một gối xuống ghế, nhắm mắt lại, từ từ tìm được môi anh, nhẹ nhàng liếm hôn. Lạc Minh Kính ôm chặt eo cô, nắm chặt quần áo của cô.
Thời Mẫn đẩy anh ra, cười cười như đạt được ý xấu: “Đi thôi, đói rồi.”
Cô rời khỏi phòng.
Lạc Minh Kính ngẩn người, thu hồi cảm xúc, hít thở thật sâu rồi trang điểm lại, lấy bút vẽ mắt vẽ một nuốt ruồi giọt lệ ở khóe mắt.
Đóng cửa hàng ra ngoài, Thời Mẫn đã ngừng xe ở ngõ, thấy anh từ ngõ nhỏ đi ra bèn xuống xe mở cửa giúp anh.
Lạc Minh Kính cười cô: “Lại nữa.”
Thời Mẫn giơ tay lên chỉ, nhẹ nhàng thở thành tiếng: “Không cần nói …”
Nương theo ánh đèn xe ấm áp cô cẩn thận đánh giá Lạc Minh Kính, nhìn thế nào cũng thấy đây là một mỹ nhân chân dài đầy khí chất, hôm nay lại càng dịu dàng hơn, đôi mắt như hoa đào đang nở rộ.
Tóc anh được thả ra, phần đuôi cuốn hơi cong, góc mặt dịu dàng.
Thời Mẫn nói: “Nếu anh thấp chút nữa, em tin rằng sẽ không một ai nghi ngờ giới tính của anh.”
Dù sao, hôm nay anh có ngực.
Lạc Minh Kính thở dài: “Nhìn xong chưa? Anh có thể lên xe rồi chứ.”
Thời Mẫn kéo anh: “Chờ một chút.”
Cô lại gần, mắt phượng trừng lên gần như biến thành mắt hạnh: “Anh.. vừa vẽ thêm nốt ruồi dưới mắt?”
Lạc Minh Kính gật đầu.
“Như vậy, lực chú ý sẽ đặt ở phần trên của khuôn mặt.” Lạc Minh Kính khoa tay múa chân giải thích cho cô, “Bởi vì khung xương nam nữ khá khác nhau nên nếu nhìn kỹ phần cằm là có thể phân biệt được giới tính, vì phân tán lực chú ý anh đã vẽ thêm lên mắt để đánh lạc hướng.”
Thời Mẫn nhẹ nhàng cười, nghiêng người mở cửa: “Xin mời lên xe, chị Minh Kính.”
“Vậy, cảm ơn Thời đổng.”
Trước khi đóng cửa xe, Thời Mẫn đột ngột len người vào, chống tay lên ghế dựa, lén hôn lên má anh rồi đứng dậy thuận tiện cài luôn dây an toàn cho anh.
Lạc Minh Kính dở khóc dở cười: “Đừng đánh bất ngờ vậy chứ, lớp trang điểm bị phai thì thật sự kích thích đấy.”
Thời Mẫn quay về vị trí tay lái, vừa lái xe vừa nói: “Cuộc sống này vô cùng buồn chán, cần phải có một vài kích thích.”
“Cho nên em đồng ý để anh mặc đồ nữ hẹn hò với em?”
“Một phần thôi.” Đôi mắt Thời Mẫn toát lên miền vui, ngay cả Lạc Minh Kính đều có thể cảm nhận được cảm xúc vui vẻ lúc này của cô.
Rất ít khi Thời Mẫn lộ cảm xúc ra ngoài lúc này.
“Lạc Minh Kính, từ lúc còn học trung học em đã thích con trai để tóc dài.” Cô nói, “Tóc dài, dáng đẹp, chân dài, khuôn mặt lai tây nhưng thiên hướng người phương Đông hơn…”
Ảo tưởng của thiếu nữ thời còn tuổi teen, Lạc Minh Kính khẽ gật đầu, tỏ vẻ anh đã hiểu.
“Còn mang hơi thở bi kịch, đau đớn mà dịu dàng.” Thời Mẫn nói tiếp.
Lạc Minh Kính cười phì: “Anh nghĩ em hẳn là người từ nhỏ tới lớn đều đạt học sinh xuất sắc và người như vậy thường không thích đọc tiểu thuyết giả tưởng đau buồn tuổi trẻ này chứ.”
“Em thích.” Thời Mẫn nhíu mày trả lời đầy kiêu ngạo: “Em vẫn luôn đạt điểm A, mãi đễn lúc tốt nghiệp đại học.”
“Xin lỗi, ý của anh là, anh nghĩ em không có thời kỳ thiếu nữ…”
“Có.” Thời Mẫn nhanh chóng hồi tưởng ba giây, nói: “Có thể nó vô cùng ngắn nhưng nhất định là có. Thời kì thiếu nữ, kể cả khi đã trưởng thành, em vẫn rất chung thủy, vẫn thích đúng một kiểu, chính là giống anh vậy, cảm giác giới tính mơ hồ, thoát khỏi ràng buộc, chỉ là cái đẹp thuần túy, pha trộn giữa cổ xưa và hiện đại…”
Lạc Minh Kính sắp bị cô chọc cười rồi, chỉ lắc đầu: “Anh không biết em nói tới cái gì nữa, hình mẫu lý tưởng của em đúng là vô cùng lý tưởng.”
Thời Mẫn hỏi anh: “Anh là con lai?”
“Không phải. Hôm đó em nên ra gặp em gái anh.” Lạc Minh Kính nói, “Con gái chú anh, lúc em ấy đi đường, có rất nhiều người nói em ấy là con lai, bậc cha chú trong họ đều có khuôn mặt như vậy nhưng không ai là con lai cũng không phải là dân tộc thiểu số. Anh… tương đối giống ba anh, cho nên cũng là kiểu khuôn mặt dùng để gạt người thì dễ vô cùng.”
Trong xe không có đèn, lúc Lạc Minh Kính nói những lời này vẻ mặt anh có chút u ám nhưng mà giọng nói thì lại như thường.
Thời Mẫn không phát hiện, hỏi anh: “Nhà anh ở đâu?”
“…Thành phố nhỏ vùng duyên hải.”
“Một mình anh chạy tới đây mở phòng vẽ tranh? Vì sao?”
“…Học đại học ở đây, tốt nghiệp liền ở lại.” Lạc Minh Kính nói, “Thành phố nhỏ, có thể em không hiểu rõ lắm, hầu như là người quen biết, thông tin bế tắc, cơ hội phát triển cũng ít mà người quen nhiều thì không tốt cho việc buôn bán.”
Cuối cùng Thời Mẫn hỏi chút tin tức cơ bản: “Anh tốt nghiệp trường đại học nào? Nghành gì?”
“Thiết kế trang phục.” Lạc Minh Kính cười nói, “Trong top những trường đại học tốt nhất cả nước, nó xếp thứ nhất.”
“Nhưng anh không tốt nghiệp.” Anh nói thêm một câu.
Thời Mẫn không hổ làm kinh doanh lớn, hoàn toàn không kinh ngạc: “Nửa đường bỏ học gây dựng sự nghiệp sao? Sau đó khởi nghiệp thất bại?”
Lạc Minh Kính cười nhẹ.
“Anh không khác gì anh em.” Thời Mẫn thấy anh không nói lời nào, nói tiếp, “Học trường danh tiếng, thực lực phi phàm tất nhiên dã tâm cũng lớn, không thể đi theo khuôn phép cũ. À, đương nhiên anh trai em từ bỏ nghiệp học là vì tình yêu của anh ấy. Còn anh?”
Lạc Minh Kính khép mi, anh nhìn đèn đường không ngừng lui lại phía sau ở ngoài cửa xe, thấp giọng nói: “Khác nhau… Anh vốn đi con đường tốt nhất, có thể dự đoán được tương lai nên đi thế nào, anh hoàn toàn không cần cố hết sức cũng không cần bỏ ra cái gì, chỉ cần đi theo lối cũ thì điểm đến chính là ước mơ của anh.”
Thời Mẫn giống như nghe hiểu lại như không hiểu, cô hỏi: “Cho nên?”
“Đường đi bị chặt đứt, vì bất đắc dĩ anh mới rời đi.” Lạc Minh Kính nói, “Học tập ở đại học.”
Đến nhà hàng.
Thời Mẫn giao xe cho phục vụ, cô vươn tay kéo Lạc Minh Kính: “Đi theo em.”
Cửa thang máy mở ra, nhân viên phục vụ nhiệt tình nói: “Có hẹn trước không ạ? Vâng, hai quý cô, mời đi bên này, đi cẩn thận chú ý dưới chân.”
Họ đi qua hơn nửa nhà hàng, tới trước chiếc bàn ở góc nọ, gần cửa kính, cảnh đêm của thành phố đều thu hết vào mắt, trên cầu vượt sông, đèn xe đèn đường đan xen tạo thành dải màu rực rỡ.
“Tỉ lệ quay đầu trăm phần trăm.” Sau khi ngồi xuống, Thời Mẫn nói, “Tất nhiên, rất có thể là họ tò mò chiều cao của của cô, cô Lạc.”
Nhân viên phục vụ đang đứng, Lạc Minh Kính chỉ mỉm cười không đáp.
Anh nghiêng đầu, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, tóc trượt tới trước, khuyên tai tua rua giấu trong tóc dài mơ hồ lóe lên ánh sáng nhẹ.
Thời Mẫn nâng cằm nhìn anh, vẻ mặt hài lòng.
Lạc Minh Kính thoáng thấy nét cười của cô, chờ nhân viên phục vụ đi khỏi, anh nhỏ giộng nói: “Thời Mẫn, em giống đứa trẻ vậy.”
Giống đứa trẻ giành được kẹo, giơ lên muốn cho người khác thấy: “Tôi lấy được vị tôi thích nhất.”
“Lạc Minh Kính!”
Bỗng nhiên cô gọi tên anh, Lạc Minh Kính vừa quay đầu qua thì trên môi đã bị dán lên một đôi môi mềm mại khác.
Thời Mẫn đứng lên, một tay chống bàn, hôn xuống một nụ hôn sâu.
Bên tai truyền đến tiếng hít sâu rất lớn của những vị khách xung quanh.
Phục vụ đẩy xe tới rót rượu kinh ngạc đến mức không dám cất bước, ngơ ngác đứng cách 20 bước, cằm thiếu chút nữa bị trật.
Mãi thật lâu sau Thời Mẫn mơi buông anh ra, cô đưa tay lau vệt nước bên miệng, cười nói: “Lạc Minh Kính, đây mới gọi là kích thích.”
Danh sách chương