Biết hai nhà muốn cùng nhau ăn cơm, càng đến gần thời gian hẹn, Khương Phi lại càng lo lắng.
Tựa như lần đầu cô gặp Vạn Hi, lo lắng khủng khiếp, mấy đêm liền không ngủ được, kéo Lục Bách Trình xem phim cùng cô.
Bộ phim điện ảnh lại vừa vặn là câu chuyện về cặp đôi thanh mai trúc mã, Khương Phi đã từng xem qua, nhưng xem lại vẫn cảm thấy chưa đủ.
Cô hỏi Lục Bách Trình: "Nam chính có phải là quá im lìm không?" Lục Bách Trình không bình luận.
Cô lại hỏi: "Trước kia em và anh lúc giận dỗi nhau, không thèm để ý đến anh, anh có len lén nhìn em trong bóng tối không? Hay là có cố tình gây sự chú ý với em không?"
Dù Lục Bách Trình không muốn thừa nhận, nhưng thực sự là đã từng. Những chuyện như thế lúc làm cũng không có cảm giác gì, nhưng bây giờ đột nhiên nhớ lại, ngoài việc phát hiện hóa ra mình vẫn không quên, thì còn cảm thấy ngập tràn lúng túng, hận không thể quay ngược về quá khứ.
Anh đổi chủ đề; "Em còn chưa buồn ngủ sao?"
Quả nhiên dịch chuyển được sự chú ý của Khương Phi, cô che ngực, yếu ớt nói: "Em sợ ngày mai phát sinh chuyện bất trắc gì.
Trên thực tế, không có chuyện sai sót gì xảy ra.
Người lớn hai bên ai cũng trong lòng có quỷ, trời xui đất khiến từ đầu đến cuối đều ăn uống ngon lành. Chỉ có Khương Phi là như ngồi trên bàn chông, nhìn về phía Lục Bách Trình, cho là anh cũng sẽ như mình, nhưng lại phát hiện anh thích ứng rất tốt, ứng xử khôn khéo, so với cô thì tốt hơn nhiều.
Quả nhiên nếu không chột dạ thì đều tốt.
Trước khi đi, Vạn Hi cho Khương Phi chiếc vòng ngọc, bảo lần này ba Lục Bách Trình không thể về, là sơ sót với cô, bảo cô đừng để ý.
Việc này lúc đầu bữa cô Vạn Hi cũng đã có nói qua. Khương Phi dĩ nhiên là không để ý, chỉ cảm thấy chiếc vòng ngọc trên tay như nặng ngàn cân, cuối cùng mới cứng nhắc nói cảm ơn dì Vạn Hi.
Vạn Hi cảm thấy cách xưng hô không được ổn, nhưng cũng không nói gì, quay đầu lại nói chuyện cùng An Mộng Như.
Khương Phi ở phía sau nhìn, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, mà cô thấy nụ cười của An Mộng Như có vẻ cứng nhắc và lúng túng.
Tựa như cũng như cô vậy, vốn là đuối lý, tự cảm thấy chột dạ nên cũng chỉ có thể dùng nụ cười mà chống đỡ.
Lòng bàn tay nóng lên, là Lục Bách Trình.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh hôm nay rất đúng mực, ăn mặc nghiêm túc, cầu kỳ. Thực ra, dù anh có ăn vận tùy tiện thì hiệu quả cũng như nhau. Dù sao, có gương mặt này chống đỡ, dù có trùm bao bố cũng vẫn không khó coi được.
Cơn tối kết thúc, bên Vạn Hi có tài xế, An Mộng Như và Khương Thực lên xe Lục Bách Trình, Khương Phi ngồi chỗ cạnh ghế lái, trong đầu cảm thấy không khí trong xe thực sự ngột ngạt đến không thể thở nổi.
Đối mặt với một Vạn Hi luôn tìm cách lấy lòng, An Mộng Như biết là vì sao, dù có tức giận đến mấy cũng không thể phát tác.
Bây giờ Vạn Hi không có ở đây, Khương Phi sợ bà sẽ trút giận lên Lục Bách Trình, không ngờ bà cả đường không nói tiếng nào, nhưng đến lúc xuống xe lại hỏi Lục Bách Trình: "Muốn ở nhà một đêm không?"
Khương Phi ngừng thở, lúc Lục Bách Trình đồng ý, nhìn về phía An Mộng Như.
An Mộng Như không nhìn cô, chỉ là khẽ gật đầu, nói: "Vậy được, để dì tìm chăn đệm cho con, đêm nay nhiệt độ xuống thấp."
Khương Phi được chiều mà đâm hoảng hốt, dùng sức nhéo vào tay Lục Bách Trình.
*
Bởi vì cả bữa cơm tối trong lòng đều không yên nên Khương Phi chưa ăn được mấy.
Thừa lúc Lục Bách Trình tắm, cô xuống lầu, định vào bếp lục tủ lạnh tìm chút đồ ăn. Vừa mới đến đầu thang lầu đã nghe tiếng nói chuyện ở trong bếp của An Mộng Như và Khương Thực.
Khương Phi dừng bước.
Bọn họ hẳn là đang chuẩn bị đồ ăn sáng mai. An Mộng Như có thói quen buổi sáng uống một ly sữa đậu nành, nên tối nào cũng chuẩn bị làm sữa. Đến nỗi Khương Thực có lẽ cũng bị bà lôi vào bếp để tán gẫu trong lúc chờ đợi.
An Mộng Như nói: "Sáng nay dì cả của Phi Phi vừa hỏi xem Phi Phi có muốn tìm đối tượng không, bảo bên kia bà ấy có mối tốt. Tôi cũng nghĩ nên xem thử một chút, rốt cuộc lại gửi đến cho tôi ảnh một người hói đầu. Ông xem, đây là đối tượng tốt kiểu gì? Dù có tốt đến mấy đi nữa cũng không thể hói đầu được."
"Bà cũng vậy, " giọng Khương Thực có chút không đồng ý, "Phi Phi và Tiểu Lục cũng ở bên nhau rồi, bà còn nghĩ đến chuyện xem mắt gì nữa."
"Tôi cũng không phải là người nhàm chán mà! Sau đó tôi cũng nói với dì cả rồi, bảo Phi Phi có bạn trai, còn cho bà ấy xem ảnh, bà ấy ghen chết đi được ấy, cách điện thoại mà tôi còn ngửi thấy mùi chua."
An Mộng Như như thể đắc ý, nhưng giọng điệu lại suy yếu đi, "Có điều bà ấy hỏi tôi khi nào cưới, tôi lại không trả lời được..."
Sau đó, một hồi im lặng, chỉ có tiếng ép nước đậu nành vang lên.
Ngay lúc Khương Phi cho rằng bọn họ đã nói chuyện xong, An Mộng Như lại lần nữa lên tiếng, "Aiii, bữa cơm hôm nay, ăn không ra được mùi vị gì. Luôn cảm thấy nợ người ta cái gì đó, có lẽ là nghĩ đến Vạn Hi vì hiểu lầm mới cư xử như thế, lại cảm thấy tức giận... Lão Khương, ông nói nếu như Vạn Hi biết người không muốn kết hôn là Phi Phi nhà chúng ta, có phải thái độ sẽ khác đi không?
Khương Thực thở dài, nói: "Bây giờ nói chuyện này có ích lợi gì, cuộc sống là của hai đứa nhỏ, sao bà lại phải nghĩ mãi chuyện này?"
"Vì tôi giận đó!"
"Bà nhỏ tiếng một chút!" Khương Thực nhỏ giọng, "Tiểu Lục đối với Phi Phi là nghiêm túc."
"Tôi biết. Nếu không hôm nay sao tôi có thể giữ nó lại? Nói cho cùng, đàn ông và phụ nữ không giống nhau, tôi vừa nghĩ cuối cùng Phi Phi cũng không lỗ, Vạn Hi bên kia lại nghĩ làm sao có thể giúp Tiểu Lục giữ được Phi Phi..."
"Bà nhìn bà đi, lại tới nữa rồi!"
An Mộng Như an tĩnh một hồi, nói: "Được rồi, bọn nhỏ thích làm sao thì làm, tôi không xen vào, cũng không muốn xen vào."
"Mạnh miệng. Đến lúc người khác hỏi đến thì thể nào bà cũng phải tẩy não người ta chuyện phải kết hôn, người trẻ bây giờ "
Sau đó sẽ là những gì bà và Khương Phi từng nói với nhau. "Nào có!” An Mộng Như phản bác.
"Lần trước bà gọi điện cho Phi Phi, tôi đều nghe thấy cả." "..."
Khương Phi không nghe nữa, cũng không đến tủ lạnh tìm đồ ăn, mà xoay người, nhỏ nhẹ đi lên lầu.
Tối hôm đó, hai người lại không ngủ sớm.
Lúc ăn cơm, Vạn Hi từng ám chỉ qua chuyện con cái, sắc mặt An Mộng Như không rõ ràng nhưng vẫn thể hiện lập trường: "Đây là chuyện của hai đứa, chúng ta không quản được, thuận theo tự nhiên thôi."
Vạn Hi cũng lướt qua chủ đề này.
"Mẹ em dù tính khí lớn, nhưng cũng chỉ là đối với em thôi, ra bên ngoài thì vẫn bao che..." Em nhớ vụ lừa đảo tiền điện thoại đó, bà ở nhà thì hung dữ đánh em một trận, nhưng đến trước mặt dì Vạn Hi thì lại nói đỡ cho em, sợ em bị anh xem thường. Bà vẫn luôn sĩ diện hão, nên mới sợ em bị người khác bàn tán rồi khổ sở... Hôm nay nhìn thấy bà kìm nén tính khí, em thực sự cảm thấy khó chịu."
Lục Bách Trình nói: "Bà ấy cũng vì lo cho em thôi." "Liên quan đến chuyện con cái, anh cảm thấy thế nào?" "Do em quyết định thôi."
Khương Phi im lặng thật lâu rồi mới lên tiếng, nói: "Cái gì đến rồi sẽ đến. Em đối với chuyện sinh con này cũng có chút mâu thuẫn, vừa cảm thấy phiền lại cảm thấy lạ lẫm, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy."
"Ừ."
Cô đột nhiên cười một tiếng: "Em phát hiện nhiều việc trước đây phát sinh, bởi vì không chắc chắn nên cứ cảm giác như rất nghiêm trọng, đến lúc việc thực sự xảy ra rồi, mới thấy cũng không phải là chuyện gì lớn lao."
"Em bảo là chuyện hôm nay?"
"Việc gặp mặt hôm nay, em từng nghĩ đến vô số kết cục xấu, nhưng anh nhìn xem, rốt cuộc cũng không xảy ra chuyện gì."
"Vốn là không có gì cả."
Khương Phi mím môi, nửa tựa vào người Lục Bách Trình, tai gối trên ngực nghe tiếng tim anh đập, cô nhìn nhìn những hạt bụi bay dưới ánh đèn tường, tựa như mưa phùn, từng hạt từng hạt tưới tắm vào tâm hồn cằn cỗi của cô.
Cô nói: "Lục Bách Trình, cảm ơn anh."
Lồng ngực Lục Bách Trình bất chợt rung động nhẹ: "Không có gì."
Hoàn.
Tựa như lần đầu cô gặp Vạn Hi, lo lắng khủng khiếp, mấy đêm liền không ngủ được, kéo Lục Bách Trình xem phim cùng cô.
Bộ phim điện ảnh lại vừa vặn là câu chuyện về cặp đôi thanh mai trúc mã, Khương Phi đã từng xem qua, nhưng xem lại vẫn cảm thấy chưa đủ.
Cô hỏi Lục Bách Trình: "Nam chính có phải là quá im lìm không?" Lục Bách Trình không bình luận.
Cô lại hỏi: "Trước kia em và anh lúc giận dỗi nhau, không thèm để ý đến anh, anh có len lén nhìn em trong bóng tối không? Hay là có cố tình gây sự chú ý với em không?"
Dù Lục Bách Trình không muốn thừa nhận, nhưng thực sự là đã từng. Những chuyện như thế lúc làm cũng không có cảm giác gì, nhưng bây giờ đột nhiên nhớ lại, ngoài việc phát hiện hóa ra mình vẫn không quên, thì còn cảm thấy ngập tràn lúng túng, hận không thể quay ngược về quá khứ.
Anh đổi chủ đề; "Em còn chưa buồn ngủ sao?"
Quả nhiên dịch chuyển được sự chú ý của Khương Phi, cô che ngực, yếu ớt nói: "Em sợ ngày mai phát sinh chuyện bất trắc gì.
Trên thực tế, không có chuyện sai sót gì xảy ra.
Người lớn hai bên ai cũng trong lòng có quỷ, trời xui đất khiến từ đầu đến cuối đều ăn uống ngon lành. Chỉ có Khương Phi là như ngồi trên bàn chông, nhìn về phía Lục Bách Trình, cho là anh cũng sẽ như mình, nhưng lại phát hiện anh thích ứng rất tốt, ứng xử khôn khéo, so với cô thì tốt hơn nhiều.
Quả nhiên nếu không chột dạ thì đều tốt.
Trước khi đi, Vạn Hi cho Khương Phi chiếc vòng ngọc, bảo lần này ba Lục Bách Trình không thể về, là sơ sót với cô, bảo cô đừng để ý.
Việc này lúc đầu bữa cô Vạn Hi cũng đã có nói qua. Khương Phi dĩ nhiên là không để ý, chỉ cảm thấy chiếc vòng ngọc trên tay như nặng ngàn cân, cuối cùng mới cứng nhắc nói cảm ơn dì Vạn Hi.
Vạn Hi cảm thấy cách xưng hô không được ổn, nhưng cũng không nói gì, quay đầu lại nói chuyện cùng An Mộng Như.
Khương Phi ở phía sau nhìn, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, mà cô thấy nụ cười của An Mộng Như có vẻ cứng nhắc và lúng túng.
Tựa như cũng như cô vậy, vốn là đuối lý, tự cảm thấy chột dạ nên cũng chỉ có thể dùng nụ cười mà chống đỡ.
Lòng bàn tay nóng lên, là Lục Bách Trình.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh hôm nay rất đúng mực, ăn mặc nghiêm túc, cầu kỳ. Thực ra, dù anh có ăn vận tùy tiện thì hiệu quả cũng như nhau. Dù sao, có gương mặt này chống đỡ, dù có trùm bao bố cũng vẫn không khó coi được.
Cơn tối kết thúc, bên Vạn Hi có tài xế, An Mộng Như và Khương Thực lên xe Lục Bách Trình, Khương Phi ngồi chỗ cạnh ghế lái, trong đầu cảm thấy không khí trong xe thực sự ngột ngạt đến không thể thở nổi.
Đối mặt với một Vạn Hi luôn tìm cách lấy lòng, An Mộng Như biết là vì sao, dù có tức giận đến mấy cũng không thể phát tác.
Bây giờ Vạn Hi không có ở đây, Khương Phi sợ bà sẽ trút giận lên Lục Bách Trình, không ngờ bà cả đường không nói tiếng nào, nhưng đến lúc xuống xe lại hỏi Lục Bách Trình: "Muốn ở nhà một đêm không?"
Khương Phi ngừng thở, lúc Lục Bách Trình đồng ý, nhìn về phía An Mộng Như.
An Mộng Như không nhìn cô, chỉ là khẽ gật đầu, nói: "Vậy được, để dì tìm chăn đệm cho con, đêm nay nhiệt độ xuống thấp."
Khương Phi được chiều mà đâm hoảng hốt, dùng sức nhéo vào tay Lục Bách Trình.
*
Bởi vì cả bữa cơm tối trong lòng đều không yên nên Khương Phi chưa ăn được mấy.
Thừa lúc Lục Bách Trình tắm, cô xuống lầu, định vào bếp lục tủ lạnh tìm chút đồ ăn. Vừa mới đến đầu thang lầu đã nghe tiếng nói chuyện ở trong bếp của An Mộng Như và Khương Thực.
Khương Phi dừng bước.
Bọn họ hẳn là đang chuẩn bị đồ ăn sáng mai. An Mộng Như có thói quen buổi sáng uống một ly sữa đậu nành, nên tối nào cũng chuẩn bị làm sữa. Đến nỗi Khương Thực có lẽ cũng bị bà lôi vào bếp để tán gẫu trong lúc chờ đợi.
An Mộng Như nói: "Sáng nay dì cả của Phi Phi vừa hỏi xem Phi Phi có muốn tìm đối tượng không, bảo bên kia bà ấy có mối tốt. Tôi cũng nghĩ nên xem thử một chút, rốt cuộc lại gửi đến cho tôi ảnh một người hói đầu. Ông xem, đây là đối tượng tốt kiểu gì? Dù có tốt đến mấy đi nữa cũng không thể hói đầu được."
"Bà cũng vậy, " giọng Khương Thực có chút không đồng ý, "Phi Phi và Tiểu Lục cũng ở bên nhau rồi, bà còn nghĩ đến chuyện xem mắt gì nữa."
"Tôi cũng không phải là người nhàm chán mà! Sau đó tôi cũng nói với dì cả rồi, bảo Phi Phi có bạn trai, còn cho bà ấy xem ảnh, bà ấy ghen chết đi được ấy, cách điện thoại mà tôi còn ngửi thấy mùi chua."
An Mộng Như như thể đắc ý, nhưng giọng điệu lại suy yếu đi, "Có điều bà ấy hỏi tôi khi nào cưới, tôi lại không trả lời được..."
Sau đó, một hồi im lặng, chỉ có tiếng ép nước đậu nành vang lên.
Ngay lúc Khương Phi cho rằng bọn họ đã nói chuyện xong, An Mộng Như lại lần nữa lên tiếng, "Aiii, bữa cơm hôm nay, ăn không ra được mùi vị gì. Luôn cảm thấy nợ người ta cái gì đó, có lẽ là nghĩ đến Vạn Hi vì hiểu lầm mới cư xử như thế, lại cảm thấy tức giận... Lão Khương, ông nói nếu như Vạn Hi biết người không muốn kết hôn là Phi Phi nhà chúng ta, có phải thái độ sẽ khác đi không?
Khương Thực thở dài, nói: "Bây giờ nói chuyện này có ích lợi gì, cuộc sống là của hai đứa nhỏ, sao bà lại phải nghĩ mãi chuyện này?"
"Vì tôi giận đó!"
"Bà nhỏ tiếng một chút!" Khương Thực nhỏ giọng, "Tiểu Lục đối với Phi Phi là nghiêm túc."
"Tôi biết. Nếu không hôm nay sao tôi có thể giữ nó lại? Nói cho cùng, đàn ông và phụ nữ không giống nhau, tôi vừa nghĩ cuối cùng Phi Phi cũng không lỗ, Vạn Hi bên kia lại nghĩ làm sao có thể giúp Tiểu Lục giữ được Phi Phi..."
"Bà nhìn bà đi, lại tới nữa rồi!"
An Mộng Như an tĩnh một hồi, nói: "Được rồi, bọn nhỏ thích làm sao thì làm, tôi không xen vào, cũng không muốn xen vào."
"Mạnh miệng. Đến lúc người khác hỏi đến thì thể nào bà cũng phải tẩy não người ta chuyện phải kết hôn, người trẻ bây giờ "
Sau đó sẽ là những gì bà và Khương Phi từng nói với nhau. "Nào có!” An Mộng Như phản bác.
"Lần trước bà gọi điện cho Phi Phi, tôi đều nghe thấy cả." "..."
Khương Phi không nghe nữa, cũng không đến tủ lạnh tìm đồ ăn, mà xoay người, nhỏ nhẹ đi lên lầu.
Tối hôm đó, hai người lại không ngủ sớm.
Lúc ăn cơm, Vạn Hi từng ám chỉ qua chuyện con cái, sắc mặt An Mộng Như không rõ ràng nhưng vẫn thể hiện lập trường: "Đây là chuyện của hai đứa, chúng ta không quản được, thuận theo tự nhiên thôi."
Vạn Hi cũng lướt qua chủ đề này.
"Mẹ em dù tính khí lớn, nhưng cũng chỉ là đối với em thôi, ra bên ngoài thì vẫn bao che..." Em nhớ vụ lừa đảo tiền điện thoại đó, bà ở nhà thì hung dữ đánh em một trận, nhưng đến trước mặt dì Vạn Hi thì lại nói đỡ cho em, sợ em bị anh xem thường. Bà vẫn luôn sĩ diện hão, nên mới sợ em bị người khác bàn tán rồi khổ sở... Hôm nay nhìn thấy bà kìm nén tính khí, em thực sự cảm thấy khó chịu."
Lục Bách Trình nói: "Bà ấy cũng vì lo cho em thôi." "Liên quan đến chuyện con cái, anh cảm thấy thế nào?" "Do em quyết định thôi."
Khương Phi im lặng thật lâu rồi mới lên tiếng, nói: "Cái gì đến rồi sẽ đến. Em đối với chuyện sinh con này cũng có chút mâu thuẫn, vừa cảm thấy phiền lại cảm thấy lạ lẫm, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy."
"Ừ."
Cô đột nhiên cười một tiếng: "Em phát hiện nhiều việc trước đây phát sinh, bởi vì không chắc chắn nên cứ cảm giác như rất nghiêm trọng, đến lúc việc thực sự xảy ra rồi, mới thấy cũng không phải là chuyện gì lớn lao."
"Em bảo là chuyện hôm nay?"
"Việc gặp mặt hôm nay, em từng nghĩ đến vô số kết cục xấu, nhưng anh nhìn xem, rốt cuộc cũng không xảy ra chuyện gì."
"Vốn là không có gì cả."
Khương Phi mím môi, nửa tựa vào người Lục Bách Trình, tai gối trên ngực nghe tiếng tim anh đập, cô nhìn nhìn những hạt bụi bay dưới ánh đèn tường, tựa như mưa phùn, từng hạt từng hạt tưới tắm vào tâm hồn cằn cỗi của cô.
Cô nói: "Lục Bách Trình, cảm ơn anh."
Lồng ngực Lục Bách Trình bất chợt rung động nhẹ: "Không có gì."
Hoàn.
Danh sách chương