Chết tiệt, anh lại dám cắn xương quai xanh của cô. Anh vẫn đang vùi đầu chỗ xương quai xanh của cô, đột nhiên anh cắn mạnh một phát khiến cô đau đến mức phải hít một hơi khí lạnh. Có vẻ anh đã nghe thấy tiếng cô hít thở nên anh đã giảm lại lực cắn, đổi thành nhẹ nhàng gặm nhấm, rồi anh lại dùng đầu lưỡi liếm liếm xương quai xanh. Sau đó, anh lại kéo áo cô xuống, từ xương quai xanh anh gặm nhấm, liếm tới bờ vai, anh ngậm bờ vai của cô trong miệng rồi lại cắn nhẹ vài cái.

Tên Tạ An Hoài khốn khiếp này, anh dám làm những việc này, dám mở áo cô rộng như thế. Anh đúng là một tên lưu manh, trình lưu manh của cô còn kém anh xa.

Đầu lưỡi ẩm ướt của anh lại đang quét tròn trên bờ vai của cô. Giờ đây, Lương Trinh chỉ thấy nhột, cô cựa người, không nén được mà bật cười thành tiếng.

- Tạ An Hoài, em thấy nhột lắm rồi. – Cô không chịu được nữa rồi nên đẩy đầy đầu anh, vừa đẩy vừa cầu khẩn anh.

Cuối cùng anh cũng chịu dừng động tác, anh ngẩng đầu nhìn cô. Anh thở hổn hển, đôi mắt ửng đỏ, giọng khà khàn:

- Em cũng biết nhột cơ à?

Cô chột dạ nên không dám đáp lời đành quay đầu ngó lơ câu hỏi của anh.

- Được rồi, em đứng lên đi, cố ăn nhiều cơm vào, em không được phép câu dẫn anh nữa.

- Emmm.. Nào có? – Cô bất mãn nhưng cũng chỉ dám lầm bầm hừ hừ trong miệng:

- Em cũng chỉ cắn tai anh có xíu thôi mà, câu dẫn anh chỗ nào chứ?

- Em làm vậy mà còn kêu không quyến rũ anh? Em vừa cắn vừa liếm lại còn thổi hơi nóng phù phù bên tai anh, làm sao có người đàn ông nào có thể chịu được mấy hành động đó chứ?

Hừ, cô cũng nên ngoan ngoãn ăn cơm thôi.

Cô đang định đứng dậy thì bỗng nghe thấy tiếng cửa "rầm" một phát. Hai người đồng thời nhìn ra cửa thì chỉ thấy một thân hình cao lớn đang sải từng bước dài về phía bàn ăn, còn có bác Thành đang vội vã đuổi theo phía sau:

- Đại công tử, cậu không thể đi vào.

Bác Thành vào tới nơi thấy cặp uyên ương đang ôm nhau đầy mờ ám, nét mặt già nua của bác đỏ bừng lên, trong nhất thời bác vừa lúng túng vừa nóng nảy không biết nên làm sao mới tốt. Bác đưa mắt nhìn Tạ An Hoài, anh vẫy tay ý bảo bác cứ ra ngoài đi. Lúc này bác mới thở phào nhẹ nhõm, vội vã xoay người đi ra ngoài.

Cô ngẩn người nhìn kẻ đang sải bước đi về phía mình, cô thấy hắn ta mặc quân trang, bởi vì trời lạnh nên bên ngoài còn khoác áo choàng dài màu xanh. Bởi vì hắn ở trong quân đội đã lâu nên hắn rất cao lớn, thân thể vững chắc. Hơn nữa hắn mặc quân trang nên càng có vẻ uy nghiêm. Chắc chắn hắn từ chỗ quân đội chạy tới đây luôn nên quân trang hắn cũng chưa kịp thay.

Tạ Quân Hiến vừa bước vào đã thấy hai người đang ôm nhau, trong nháy mắt vẻ mặt hắn đã trở nên khó coi vô cùng. Trong mắt hắn tràn đầy sát ý tựa hồ suy nghĩ giết người cũng đã bắt đầu nhen nhóm.

Khi hắn nghe được tin Tạ An Hoài tới Lương gia cầu thân, hắn không kịp xin nghỉ đã vội vàng chạy như bay tới Lương gia. Nhưng khi tới đó họ lại nói rằng Lương Trinh đã đi gặp Tạ An Hoài, hắn lại tiếp tục chạy tới đây. Nhưng hắn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ gặp phải khung cảnh như thế này.

Tạ An Hoài đưa mặt nhìn tay hắn đang siết chặt, anh thấy từ kẽ tay hắn có máu tươi chảy ra, anh nhíu mày, hỏi hắn:

- Cháu bị thương? Cháu leo tường để vào đây?

Tạ Quân Hiến không trả lời, hắn ta vẫn đang mải nhìn Lương Trinh chằm chằm. Mắt hắn hơi híp lại tựa hồ như hắn đang cố kìm nén lửa giận và sự thống khổ.

Tạ An Hoài thở dài:

- Chú cũng không phải người ngoài, sao cháu tới đây mà lại không đường hoàng đi vào từ cửa chính chứ?

Tạ Quân Hiến lúc này mới chịu thu hồi ánh mắt, hắn lạnh lùng cười một tiếng rồi nói:

- Nếu tôi đi vào cửa chính chắc chắn tôi sẽ không gặp đươc cô ấy, càng không thể thấy cảnh ngọt ngào thắm thiết giữa hai vị. – Hắn chuyển sang giọng điệu giễu cợt:

- Hai vị định ôm nhau mãi như vậy sao? Dù có ân ái tới mức nào đi nữa thì cũng vẫn nên tôn trọng tôi một chút chứ nhỉ.

Lương Trinh từ trên người Tạ An Hoài đứng dậy, anh cũng đứng dậy theo cô. Theo bản năng anh kéo cô đứng sau lưng mình. Sau đó, anh cười hỏi Tạ Quân Hiến:

- Cháu tới tìm ta vì chuyện gì thế?

- Tôi đến không phải vì muốn tìm chú? – Tạ Quân Hiến lại nhìn về phía Lương Trinh bằng ánh mắt lạnh lùng:

- Tôi đến là để gặp cô ấy.

Tạ Quân Hiến cứ níu kéo không chịu buông khiến Lương Trinh phiền não vô cùng, giọng điệu của cô cũng có thêm mấy phần cáu giận:

- Anh đến tìm tôi để làm gì? Hôn ước giữa chúng ta đã đượ hủy bỏ, chuyện cần nói cũng đã nói xong, giờ giữa chúng ta không có chuyện gì để nói hết.

- Thật vậy? – giọng điệu nói chuyện của Tạ Quân Hiến cũng càng lúc càng lạnh lùng giờ còn khiến người khác sợ hãi:

- Em không nghĩ rằng em cần giải thích với anh chuyện em ở cùng ở chú họ sao? Cho nên người đàn ông khiến em bỏ anh chính là chú ấy? Anh đi Tây Bác phải trải qua bao hiểm cảnh cửu tử nhất sinh, vậy mà em lại cùng chú ấy cắm sừng anh.

Có vẻ anh ta cũng không kìm được lửa giận được nữa nên những từ cuối dường như hắn ta đang gầm gừ mà thốt ra.

Lương Trinh cũng cáu, cô nói:

- Anh nói bậy bạ cái gì đấy Tạ Quân Hiến? Sau khi từ hôn với anh tôi mới thành đôi với Tạ An Hoài, anh đừng có mà đổ nước bẩn lên người anh ấy.

- Em nghĩ rằng anh có thể tin những điều em nói hay không? – Hắn ta bật cười giận dữ:

- Anh và em mới hủy hôn có bao lâu mà em đã ôm hôn nồng nhiệt với chú ấy? Em nghĩ rằng anh là kẻ ngu hay sao?

- Tại sao tôi lại không thể? – Lương Trinh hỏi ngược lại:

- Bốn năm trước người cứu tôi chính là anh ấy, cũng vì cứu tôi mà anh ấy mất đi một chân. Vì tôi anh ấy có thể hi sinh chính mình, thì tại sao tôi lại không thể ở bên cạn anh ấy?

Những lời này của cô đã khiến Tạ Quân Hiến giật mình kinh ngạc, hắn ta nhìn Lương Trinh và Tạ An Hoài bằng ánh mắt không thể tin nổi. Một lúc lâu sau hắn ta vẫn chưa thể phục hồi tinh thần.

- Em nói cái gì? Bốn năm trước người cứu em là chú ấy sao? – Dường như hắn ta chợt nghĩ ra điều gì đó nên hắn nhìn về phía Tạ An Hoài. Hắn ta không ngờ rằng Tạ An Hoài luôn âm thầm để tâm chú ý tới Lương Trinh, vậy mà hắn ta lại chẳng hay biết điều gì cả.

- Cho nên giữa tôi và anh không còn gì để nói hết, anh đi đi.

Tạ Quân Hiến bất giác lui về phía sau vài bước, hiện giờ trong lòng hắn đang ngũ vị tạp trần. Hắn ngây người một lúc lâu mới bình tĩnh lại được. Đột nhiên ánh mắt hắn trở nên lẫm liệt hắn đưa tay kéo Lương Trinh về phía mình, nhưng hắn mới đưa tay ra đã bị Tạ An Hoài túm chặt lấy.

Tạ An Hoài – người luôn luôn giữ vẻ ôn hòa lễ độ nhưng giờ cũng đang tối sầm mặt, anh nghiêm nghị nói với hắn ta:

- Quân Hiến, tương lai cô ấy là thím của cháu đấy, cháu không được phép vô lễ như vậy.

Tạ Quân Hiến đứng im bất động, hắn ta cười lạnh lùng rồi nói:

- Hết thảy vẫn còn chưa tới kết quả cuối cùng, chú và cô ấy vẫn chưa định ngày cưới, cô ấy từng coi cháu như người sai vặt mà tương lai lại trở thành thím của cháu sao? Hắn ta muốn vùng tay mình ra khỏi tay Tạ An Hoài, nhưng Tạ An Hoài vẫn giữ chặt tay hắn. Tạ Quân Hiến thấy mình không thoát khỏi tay Tạ An Hoài, nên hắn nói:

- Chú, tôi không muốn đánh nhau với chú đâu, bởi vì tôi biết chú không đánh lại tôi.

Tạ Quân Hiến vừa dứt lời thì có hai người đàn ông mặc đồ đen từ ngoài cửa chạy vọt vào phòng. Tạ An Hoài quăng tay Tạ Quân Hiến xuống, rồi nói với hai người vừa chạy vào:

- Ngăn cậu ta lại.

Hai người đàn ông đó xông tới bên cạnh Tạ Quân Hiến.

Tạ Quân Hiến cười lạnh lùng:

- Hôm nay dù thế nào tôi cũng phải đem cô ấy rời khỏi đây, trừ khi đánh chết tôi, còn không dù chỉ còn một hơi thở tôi cũng sẽ dẫn cô ấy đi khỏi chỗ này.

Tạ An Hoài không để ý tới hắn ta, anh nói với Lương Trinh:

- Em đi lên lầu trước đi.

Nhưng Lương Trinh vẫn đứng im, cô hiểu rất rõ con người Tạ Quân Hiến, giờ đây hắn ta có ra tay đánh người cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu anh ta bị những người kia đánh chắc chắc Tạ lão gia sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.

Hôm nay hắn ta tới đây là vì muốn tìm cô nên để giải quyết vấn đề này cô chính là người cần ra mặt nhất. Hơn nữa, cô không hề muốn Tạ An Hoài vì mình mà phải chịu ủy khuất dù đó là những ủy khuất nhỏ nhất.

Cô thở dài rồi lên tiếng:

- Mấy người các anh đừng vội vàng động thủ, hãy để tôi nói chuyện với anh ta vài câu.

- Em còn chuyện gì cần phải nói với cậu ta sao? – Tạ An Hoài có chút cuống cuồng, anh bất giác đã nâng giọng cao hơn bình thường.

Cô hiểu rõ anh đang lo lắng chuyện gì nên dịu dàng an ủi anh:

- Em sẽ nói chuyện với anh ta ở hậu viện, chỗ đó anh có thể quan sát từ xa mà. Em thật sự không muốn thấy mọi người đánh nhau ở đây.

Tạ An Hoài trầm mặt suy nghĩ trong chốc lát, sau đó anh nói chuyện với cô bằng vẻ mặt nghiêm trọng:

- Em chớ quên những điều anh đã nói.

Tất nhiên là cô hiểu anh đang nhắc tới chuyện gì, anh đã từng nói sẽ không cho cô đường lui, đời này cô chỉ có thể ở bên anh, là người phụ nữ của anh.

- Em biết, em không quên đâu.

Anh không nói gì thêm chỉ quay mặt sang hướng khác, cuối cùng anh cũng đồng ý với cô. Lương Trinh nói với Tạ Quân Hiến:

- Tôi với anh ra hậu viện nói chuyện.

Tạ Quân Hiến cũng không phản đối nữa, hắn ta đồng ý đi theo cô ra hậu viện. Đến cạnh bờ hồ hai người mới dừng lại, cô quay đầu đừn đối diện với hắn ta rồi nói:

- Anh còn lời gì muốn nói với tôi, giờ tôi cho anh cơ hội để anh nói nốt lần này cho xong.

Tạ Quân Hiến cau mày, hắn ta nhìn cô chăm chú, hồi lâu sau hắn ta mới thở dài rồi lên tiếng:

- Anh thật lòng xin lỗi em Tiểu Trinh. Chuyện bốn năm trước đúng là anh đã lừa em, nhưng khi đó anh thật sự chỉ muốn được đến gần em mà em lại luôn bài trừ anh, tìm mọi cách né tránh anh. Anh chẳng còn cách nào khác chỉ có thể dùng cách đó để được ở gần em. Mặc dù vậy nhưng cũng chỉ do anh đến trễ một bước, nếu như ngày đó anh tới tìm em sớm hơn thì người cứu em chính là anh. Chú ấy chỉ hơn anh là đến sớm hơn, đoạt mất cơ hội cứu em của anh, nếu anh là người tới trước anh vẫn cũng sẽ liều chết để cứu em.

- Được rồi, Tạ Quân Hiến. Những chuyện đã qua tôi không muốn nói thêm gì nữa. Chuyện giữa chúng ta đã kết thúc, chúng ta không thể ở bên nhau.

Tạ Quân Hiến nhếch môi cười một tiếng, nụ cười của hắn ta tràn đầy sự khổ sở:

- Coi như năm đó không phải anh cứu em, nhưng dẫu sao chúng ta cũng đã ở bên nhau 4 năm. 4 năm em thật sự có thể bỏ qua dễ dàng như vậy sao? Anh không tin lúc đầu em ở bên anh chỉ vì em cảm kích chuyện anh đã cứu em. Em hãy cho anh biết rốt cuộc vì sao em lại kiên quyết chia tay anh như vậy?

Lương Trinh hiểu rằng có mấy lời nếu cô vẫn cố tình không chịu nói ra chắc chắn hắn ta sẽ không chịu buông tay. Cô suy nghĩ một chút rồi nói với hắn ta:

- Thực tế trước khi từ hôn với anh tôi đã nằm mơ, tôi mơ thấy chúng ta kết hôn, sau đó chúng ta đã có một cuộc sống hạnh phúc. Chẳng qua ngày vui ngắn ngủi, mấy năm qua đi tình yêu giữa chúng ta dần phai nhạt, mà anh cũng thay lòng đổi dạ. Sau đó chúng ta ly hôn, không bao lâu anh kết hôn với người phụ nữ khác, tôi với anh kết thúc hoàn toàn. Thời điểm tôi dần vượt qua được nỗi đau do hôn nhân đổ vỡ thì cũng là lúc tôi gặp chuyện ngoài ý muốn mà mất mạng. Tới đó tôi cũng tỉnh dậy.

- Chỉ vì như vậy sao? – Mắt Tạ Quân Hiến đỏ rực:

- Chỉ vì một giấc mơ mà em quyết tâm chia tay với anh?

- Không, đó không đơn giản chỉ là một giấc mơ bình thường. Cảnh tương trong đó giống y hệt ngoài đời thực, nó với tôi chính là sự cảnh cáo là điềm báo cho tương lai sau này.

- Chó má. – Tạ Quân Hiến cả giận quát lên:

- Em điên rồi sao? Tình cảm anh dành cho em, em không cảm nhận được chút nào sao? Tại sao em lại tin loại chuyện hoang đường này?

Hoang đường sao? Nhưng những chuyện này đích thực đã xảy ra, hắn ta thay lòng đổi dạ khiến cho cô phải chịu nỗi đau của sự phản bội. Cái mà hắn ta nghĩ rằng đó là tâm ý nhưng nó lại chẳng chịu được sự khảo nghiệm của thời gian.

- Tôi nói cho anh biết, giấc mơ đó không chỉ là giấc mơ, mỗi chi tiết của nó đều chân thực. Với tôi nó là sự cảnh cáo, tôi sợ mọi chuyện trong tương lai sẽ y như vậy, cho nên nhân lúc chưa bắt đầu tôi phải triệt để chấm dứt mọi thứ.

- Anh không tin giấc mơ đó là sự cảnh cáo. Em hãy cho anh biết anh thay lòng đổi dạ thế nào, kẻ thứ ba là ai?

Cô bình tĩnh nhìn hắn gằn từng từ:

- Là em họ của anh đó. Lưu Tử Viện.

Tạ Quân Hiến cười nhạo:

- Em còn nói đây không phải giấc mộng hoang đường sao? Anh coi con bé là em gái của mình, sao anh có thể thành đôi với nó? Thật là hoang đường.

Lương Trinh cười giễu cợt:

- Anh coi cô ta như em gái sao? Nếu trong lòng anh không có cô ta, ngày đó trước mặt nhiều người như vậy anh cũng sẽ không mất khống chế tới mức đó.

Thái độ của hắn ta vẫn cương quyết, hắn ta thản nhiên coi những điều cô vừa nói là chuyện đương nhiên:

- Anh mất khỗng chế đó là vì anh hiểu nhầm Lương Bân. Em hãy thử nghĩ một chút nếu như người gặp chuyện đó là em, anh nghĩ rằng các anh trai của em còn mất khống chế hơn nữa ấy.

- Anh đừng có đem chuyện này so sánh mình với các anh của tôi. Anh em chúng tôi là cùng một mẹ sinh ra, còn anh với Lưu Tử Viện không có quan hệ máu mủ.

- Đúng anh với Tử Viện không có quan hệ máu mủ nhưng bọn anh cùng nhau lớn lên, thân nhau như anh em ruột. Anh giống như người anh cả chiếu cố em gái của mình thì có gì sai chứ.

Cô bật cười khi nghe mấy lời này. Đúng vậy anh giống như anh cả chiếu cố em gái, nhưng lại chiếu cố tới tận giường ngủ, còn cưới em gái để cô ta thành vợ của mình.

- Lương Trinh, bởi vì một giấc mộng không có thực mà em liền hủy bỏ hết thảy mọi chuyện đã xảy ra. Em không cảm thấy những chuyện em làm không công bằng với anh sao?

Hắn ta hăng hái chất vấn cô, giống như cô là người làm chuyện có lỗi với hắn ra. Giống như hắn ta đang phải chịu vô vàn ủy khuất, hắn ta có lý hắn ta không phải sợ gì.

Thật là nực cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện