Bất kỳ hoạt động nào của trường C gần như đều không tổ chức trong phòng, nhất là tiệc ca vũ, biểu diễn, sân thể dục lộ thiên mới là nơi mà học sinh trường C ưa thích nhất.
Không biết đợi bao lâu, ngay cả phía sau Chu Chu đều đã đứng đầy người, MC cuối cùng cũng lên sân khấu. Đứng quá xa, Chu Chu không thể nhìn rõ người trên sân khấu nói những gì.
Đợi MC nói xong, người dưới khán đài tranh nhau chen lên trước, cả Chu Chu cũng bị đùn đẩy lên. Chu Chu muốn lùi về phía sau, chen vào đám người đi ra bên ngoài cùng, xác định không thể lại bị vây quanh nữa mới dừng lại.
Tuy rằng không thể nghe thấy tiếng hét chói tai, Chu Chu vẫn cảm nhận được sự biến hóa của khán giả, họ vẫy đèn led trong tay, ra sức dồn lên phía trước, vô cùng nhiệt tình.
Trên khán đài xuất hiện một người, cách rất xa Chu Chu vẫn có thể nhận ra được anh ta. Là Hạ Hoài, chẳng trách quần chúng lại phản ứng như thế. Tiềm thức Chu Chu muốn đi xa thêm chút nữa, nhưng bầu không khí xung quanh quá mức sôi động, cho dù Chu Chu không nghe được gì cậu vẫn có thể cảm nhận được đám người náo nhiệt.
Chu Chu không tự giác kiễng mũi chân nhìn lên trên khán đài. Cái liếc mắt này làm Chu Chu giật mình, khoảng cách xa như vậy Chu Chu lại cảm thấy được ban nãy chạm ánh mắt Hạ Hoài, hơn nữa ánh mắt Hạ Hoài vẫn luôn nhìn về phía này, chưa từng rời đi. Chu Chu bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, kéo khăn quàng cổ lên, che đi nửa khuôn mặt.
Điền Miểu đưa đồ xong đi về, Hạ Hoài lại hỏi thăm vài câu, “Tìm được người chưa?” Điền Miểu tò mò nhìn Hạ Hoài, “Tìm được rồi, đứng xa tít tắp, bị đám người đẩy ra ngoài cùng.” Hạ Hoài gật đầu, Điền Miểu nói tiếp, “Rốt cuộc cậu ấy là gì của cậu?”
Hạ Hoài không nói gì, bị em trai khóa dưới gọi ra chuẩn bị tiết mục. Anh vừa lên sân khấu, dưới sân khấu đen một mảng bắt đầu xuất hiện ánh sáng huỳnh quang, Hạ Hoài phản xạ có điều kiện tìm kiếm Chu Chu.
Hạ Hoài nhìn xung quanh đám người bên ngoài tìm kiếm, quả nhiên rất dễ tìm thấy. Chu Chu đã bị đẩy rất xa rồi, nhìn đám người chen chúc, còn muồn lùi ra ngoài nữa. Hạ Hoài không biết có phải ánh mắt mình quá nóng hay không, trong chốc lát mắt anh chạm mắt Chu Chu.
Ánh mắt Hạ Hoài vẫn luôn không rời đi, nhóc Chu Chu dường như bị dọa rồi, nhanh chóng cúi đầu, tiếp tục lui về phía sau, em ấy thật sự nhận thấy ánh mắt mình rồi sao?
Chu Chu lại lén liếc nhìn lên sân khấu, tại sao Hạ Hoài vẫn còn nhìn cậu, giống như bị Hạ Hoài bắt được, Chu Chu không hiểu sao lại đỏ mặt, vội vàng quay lưng về phía khán đài, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho H.
“Tiết mục của anh thứ mấy?” H không lập tức trả lời, Chu Chu nghĩ anh ấy chắc là đang ở hậu đài chuẩn bị. Không có người nhắn tin với Chu Chu, cậu cất điện thoại, không tự giác liếc nhìn lên sân khấu.
Hạ Hoài xác thực rất đẹp trai, rất cao lớn. Mỗi lần nói chuyện với Chu Chu, anh ta đều rất lịch sự nhìn vào mắt Chu Chu. Nếu như hai lần gặp mặt không tồi tệ như vậy, Chu Chu cảm thấy được mình sẽ không ghét anh ta.
Mãi cho đến khi Hạ Hoài hát xong lui về sau, đám người mỡi giãn ra một chút, Chu Chu vẫn đứng ngốc ở phía sau. Khi điện thoại rung lên, Chu Chu mới phục hồi tinh thần.
H trả lời cậu rồi, “Tiết mục thứ hai từ dưới lên, đứng bên ngoài có lạnh không? H không nhắc Chu Chu còn không để ý gì, nhắc tới Chu Chu mới cảm thấy gió lạnh, phản xạ chà xát chân, “Hơi hơi thôi, cũng không phải là lạnh lắm.”
“Nếu lạnh thì về đi, không cần đợi tiết mục của anh, dù sao anh cũng không lộ mặt.” Hạ Hoài vừa nghĩ đến thân hình bé nhỏ của Chu Chu, đứng ngoài gió lạnh lâu như thế, đau lòng không chịu được. Chu Chu không đồng ý, “Không, đợi xem xong tiết mục của anh em sẽ về, không lộ mặt cũng không sao, anh diễn vai gì thế?”
“Diễn tùy tùng của nam chính, đeo mặt nạ.” Chu Chu thúc giục anh, “Vậy anh đừng để ý em nữa, em không lạnh, anh cứ làm việc của anh đi.” Một lúc sau, nữ sinh ban nãy đưa khăn cho Chu Chu lại tới.
Chu Chu sững sờ nhìn Điền Miểu, Điền Miểu tức giận nhét cốc trà sữa nóng vào tay Chu Chu, không nói nhiều lời liền đi mất. Điền Miểu cảm thấy mình rất thiệt thòi, mời Hạ Hoài đến diễn một vai hỗ trợ, còn phải giúp cậu ta chạy tới chạy lui tán trai.
Không cần đoán cũng biết, khẳng định là H nhờ người mang tới, Chu Chu gửi tin tới, “Anh mua trà sữa cho em à.” Nhân viên công tác nhắc nhở người của CLB kịch nói, phía trước còn năm tiết mục nữa, bảo bọn họ chuẩn bị sớm đi.
“Ừ, lát nữa anh phải đi tụ tập cùng bạn bè, em tự mình về trường, về đến nơi nhớ nói cho anh một câu.” Giống như dặn dò đối tượng giống nhau, Chu Chu cầm cốc trà sữa, cảm thấy nóng bỏng tay, nóng làm cho cậu hoảng hốt, “Được.”
Cậu đã uống gần cạn cốc trà sữa rồi, cuối cùng cũng đợi được tiết mục của H. Rất dễ dàng tìm được H, anh đứng phía sau nam chính. Đôi mắt Chu Chu tự động dõi theo từng động tác của H. Cậu miên man suy nghĩ, H dường như rất cao, từ xa nhìn thấy có lẽ còn cao hơn nam chính một chút, dáng người nhìn trông rất quen mất.
Sau khi Hạ Hoài hát xong, đám đông dường như đi mất một nửa, những người còn lại hầu như đều là sinh viên trường C. Chu Chu đột nhiên chen lấn vào đám người đi lên phía trước. Nơi này cách H càng gần hơn một chút, tuy không nhìn rõ được bộ dáng của anh, nhưng Chu Chu không quá tham lam, cậu hưng phấn kiễng chân lên, lấy di động ra nhanh chóng chụp người trên sân khấu.
Không nghe được âm thanh, Chu Chu cũng xem không hiểu nội dung của vở kịch, đến giữa vở kịch H ngã xuống rồi lùi về sau sân khấu, dường như là “chết” mất rồi. Vừa xuống sân khấu anh liền gửi ngay tin nhắn cho Chu Chu giục cậu quay về trường, “Bây giờ thì nghe lời trở lại trường đi, bên ngoài rất lạnh, lần sau chúng ta gặp mặt, anh cho em nhìn đủ.
Biết H đang chọc mình, mặt Chu Chu vẫn nóng lên, “Bây giờ em về liền.” Trên đường về, cậu nhận được tin nhắn của bạn cùng phòng nhờ Chu Chu mua giùm thịt nướng ở cửa sau trường C.
Chu Chu quay trở lại cửa sau trường C, tìm được quán nướng, đưa những món mà bạn cùng phòng đã chọn cho ông chủ xem, ngồi ở một góc đợi nướng xong, không ngờ rằng cậu lại thấy Hạ Hoài cùng bạn bè đi về phía này.
Từ xa Hạ Hoài đã nhìn thấy Chu Chu đang ngồi trên ghế, đợi Hạ Hoài đi tới gần, Chu Chu dường như cũng đã nhìn thấy anh, công khai trốn tránh ánh mắt anh.
Khóe miệng Hạ Hoài không tự nhiên run rẩy, Chu Chu lại không muốn gặp mình đến như vậy. Cùng bạn bè gọi món nướng, tìm một bàn trống ngồi xuống. Hạ Hoài vuốt di động gửi tin nhắn đến cho Chu Chu, “Đã về đến phòng chưa?”
Hạ Hoài nhìn Chu Chu cúi đầu gõ di động trả lời anh, tin nhắn rất nhanh được gửi đến, “Vẫn chưa, em đang ở cửa sau mua đồ nướng cho bạn cùng phòng.” Phía sau còn kèm theo biểu tình tức giận.
Hạ Hoài hỏi, “Không vui sao?” Trả lời xong tin nhắn của Chu Chu, Hạ Hoài xoay ly nước nhìn trộm động tác của Chu Chu. Chu Chu đá đá đầu ngón chân vào mặt đất, chỉ để anh nhìn thấy bóng lưng.
“Gặp một người rất đáng ghét.” Ngay sau đó là một biểu tình bốc hỏa, Hạ Hoài có thể cảm nhận được Chu Chu ghét mình như thế nào, nhưng vẫn phải giả vờ không biết gì hỏi, “Ai?”
“Chính là giáo thảo trường anh.” Giáo thảo Hạ vốn còn cảm thấy hi vọng trong lòng, người mà Chu Chu nói không phải là mình, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn của cậu, anh không còn tâm trạng để ăn nữa, “Em quen biết anh ta? Anh ta chọc giận gì em rồi?”
“Không quen biết.” “Chẳng qua là không thích thôi.” “Chúng ta đừng nói về anh ta nữa.” Chu Chu liên tục gửi tới ba tin nhắn, biểu tình của Hạ Hoài dần trở nên cứng nhắc, Chu Chu còn không nguyện ý nhắc đến mình.
Người bạn ngồi cạnh thấy Hạ Hoài liên tục nghịch điện thoại liền hỏi, “Cậu không chọn món gì sao?” Hạ Hoài không có tâm trạng, ăn cái gì mà ăn, “Các cậu tự chọn đi, tôi sao cũng được.”
Chu Chu đợi đồ nướng nướng xong rồi, trả tiền liền đi luôn, không thèm nhìn Hạ Hoài lấy một cái, giả vờ như không quen biết đi ngang qua bàn anh.
Hạ Hoài nhìn theo bóng lưng của Chu Chu, nói với bạn bè, “Tôi đi đây có chút việc, sẽ quay về ngay.” Nói xong đuổi theo hướng Chu Chu vừa đi.
Chân Hạ Hoài dài, chạy không mấy bước đã đuổi kịp Chu Chu rồi, từ đằng sau kéo lấy tay cậu lại. Chu Chu giật mình, đồ nướng trong tay suýt nữa rơi xuống đất.
Chu Chu hoảng hốt cảnh giác nhìn Hạ Hoài, ban nãy còn tưởng rằng mình gặp phải người xấu rồi, chút nữa thì kêu lên thành tiếng. Chu Chu quay đầu nhìn thấy Hạ Hoài, cậu cảm thấy người này cũng có thể xếp vào trong danh sách người xấu.
Ánh đèn đường có chút u ám, Hạ Hoài sợ Chu Chu không nhìn rõ anh nói cái gì, dựa lại gần cậu, tốc độ nói rất chậm, “Có không thoải mái ở đâu không?” Kỳ phát tình của Chu Chu đã qua mấy ngày rồi, trừ bỏ tuyến thể ấn vào sẽ đau, Chu Chu gắng sức quên đi đau đớn ở những chỗ khác, chẳng hạn như chân bủn rủn cùng với hoa cúc ẩn ẩn đau.
Rõ ràng người ở ngay trước mặt mình, Hạ Hoài cũng không dám đụng vào. Bản thân có thể cảm nhận được sự mâu thuẫn của Chu Chu, Hạ Hoài chỉ có thể duy trì khoảng cách nói chuyện với Chu Chu, làm cho cậu đừng sợ hãi như thế.
Chu Chu lắc đầu, cậu chỉ muốn tránh xa Hạ Hoài thêm một chút, ký hiệu tạm thời vẫn còn, pheromone nảy sinh tác dụng, bản thân tự nhiên nới lỏng cảnh giác với người trước mặt, xuất hiện một chút cảm giác ỷ lại trong vô thức.
Ánh mắt Chu Chu hoảng hốt nhìn xung quanh, Hạ Hoài được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, “Có muốn anh đưa em về ký túc không?” Chu Chu từ chối rất nhanh, “Không cần.” Cậu giấu mặt vào sau khăn quàng cổ. Hạ Hoài có chút bi thương, nhưng vẫn phải cười cười nói với Chu Chu, “Vậy em đi đường nhớ chú ý an toàn.”
Chu Chu gật đầu, tăng tốc đi về phía trường học, giống như sợ rằng Hạ Hoài hối hận lại chạy theo sau. Nhìn thấy Chu Chu vội vàng trốn chạy mình, Hạ Hoài không nhịn được cười khổ một tiếng.
Thật sự là làm bậy không thể sống, đáng lẽ ra lúc phát hiện Chu Chu chính là đối tượng trò chuyện của mình phải nói rõ cho em ấy biết, sự tình đã đến mức này Hạ Hoài thực sự không dám mở miệng nữa.
Lúc Hạ Hoài quay lại quán nướng, chợt thấy Tô Đồng đã đến ngồi ở bàn bọn họ. Vừa thấy Hạ Hoài quay lại, có người chủ động nhường vị trí bên cạnh Tô Đồng cho anh, “Phó chủ nhiệm, tới đây.”
Trước mặt người khác, Tô Đồng vẫn còn chú ý đến thể diện, khẽ cười nhìn Hạ Hoài. Hạ Hoài nhìn những người quanh bàn, không nói nhiều, ngồi xuống bên cạnh Tô Đồng.
Hạ Hoài không thích uống rượu, bạn bè tụ tập cũng rất ít khi có người ép rượu. Thế nhưng Tô Đồng lại uống liên tiếp, còn kéo người bên cạnh uống chung. Bạn học ngồi bên có chút lúng túng, người sáng suốt đều nhìn ra được, hệ hoa vẫn còn tình cảm với Hạ Hoài, tìm tới đây vì muốn làm lành, bây giờ còn tự chuốc say chính mình chắc muốn xem biểu hiện của Hạ Hoài rồi.
“Phó chủ nhiệm, hay là anh đưa hệ hoa về ký túc trước đi?” Hạ Hoài không muốn làm Tô Đồng bẽ mặt trước nhiều người như thế, “Đừng uống nữa, tôi đưa cô về ký túc xá.”
Hai người sánh vai bước đi, Tô Đồng vẫn chưa say đến mức không đi nổi, gió lạnh thổi làm cô tỉnh táo một chút rồi, cái lạnh làm cô rùng mình, muốn nép vào bên người Hạ Hoài.
Hạ Hoài né tránh, giọng nói lạnh như băng vang lên, “Không phải nói tôi giúp cô rồi, cô sẽ không làm phiền tôi nữa sao.” Tô Đồng tìm tới Hạ Hoài đã không cần tới mặt mũi rồi, bị Hạ Hoài lật tẩy ngay trước mặt, nhất thời không nói lên lời.
Một lúc sau Tô Đồng mới trả lời, “Chúng ta bên nhau lâu như thế, chia tay anh cũng chưa từng níu kéo.” Tô Đồng vẫn không trả lời vấn đề Hạ Hoài nói, “Chúng ta làm lại từ đầu có được không?”
Điện thoại di động đột ngột vang lên một tiếng “ting”, Hạ Hoài lấy điện thoại ra nhìn, là Chu Chu gọi tới.
Chu Chu về tới ký túc rồi, tắm rửa sau đó lên giường nằm, vẫn chưa thấy H gọi tới, nghĩ tới H không biết có phải vẫn đang tụ tập cùng bạn bè hay không, nhưng mà cậu đã quen trước khi đi ngủ phải nói chuyện mới H rồi, cậu đắn đo một hồi vẫn quyết định chủ động gọi cho H.
Hạ Hoài liếc nhìn Tô Đồng một cái, lưỡng lự có nên nhận hay không. Tô Đồng phản ứng lại, đưa tay giật lấy điện thoại của Hạ Hoài, nhanh chóng ấn nút nghe. Hạ Hoài không ngờ rằng Tô Đồng sẽ hành động như vậy, anh không kịp làm gì.
“Anh đã về ký túc xá chưa?” Giọng Chu Chu rất nhỏ cũng rất mềm mại, Tô Đồng vừa nghe còn tưởng là nữ, “Ai vậy?” Màn hình nền trò truyện càng làm cho Tô Đồng cảm thấy phát điên, Hạ Hoài không quan tâm cô, muốn lấy điện thoại về.
Không nhận được câu trả lời của Hạ Hoài, Tô Đồng cầm điện thoại hét lên với Chu Chu, “Cô là ai?” Chỉ nghe thấy đầu bên kia điện thoại alo mấy lần, Hạ Hoài cảm thấy may mắn vì Chu Chu không nghe thấy, không cần nghe Tô Đồng nổi cơn điên.
Hạ Hoài túm lấy cánh tay Tô Đồng, lấy lại điện thoại, đánh chữ cho Chu Chu, “Anh vẫn chưa về ký túc xá, hôm nay có lẽ sẽ về muộn, nếu muộn quá thì em đi ngủ trước đi, đừng chờ anh.” Đuôi mày mang theo nụ cười dịu dàng, Tô Đồng chưa từng nhìn thấy Hạ Hoài như thế này.
Giống như người vợ đang đợi chồng mình về nhà, Chu Chu có chút ngượng ngùng, mềm mại nói một câu, “Được rồi, em tắt máy nhé.” Tô Đồng vẫn đang nổi nóng nên không cảm thấy Hạ Hoài đánh chữ cùng với người kia nói chuyện có vấn đề gì, phát điên giành lấy điện thoại của Hạ Hoài, “Cô ta là ai!”
Hạ Hoài nhíu mày, nhìn Tô Đồng, “Không liên quan gì đến cô.” Tô Đồng dường như nghĩ ra cái gì, Chu Chu, cái avatar nhân vật hoạt hình, đó không phải là người mà cô thêm bạn bè cho Hạ Hoài sao? Giọng nói rõ ràng là nữ mà, vì thêm Hạ Hoài làm bạn bè mà nói dối mình là nam sao. Hình nền trò chuyện là ai, cho dù có là ai đi nữa đều làm cho Tô Đồng tức điên.
“Đã về đến trường rồi, tôi không tiễn cô nữa, cô tự về ký túc đi, đi đường nhớ cẩn thận.” Hạ Hoài đi rất nhanh, không cho Tô Đồng cơ hội đuổi theo.
Không biết đợi bao lâu, ngay cả phía sau Chu Chu đều đã đứng đầy người, MC cuối cùng cũng lên sân khấu. Đứng quá xa, Chu Chu không thể nhìn rõ người trên sân khấu nói những gì.
Đợi MC nói xong, người dưới khán đài tranh nhau chen lên trước, cả Chu Chu cũng bị đùn đẩy lên. Chu Chu muốn lùi về phía sau, chen vào đám người đi ra bên ngoài cùng, xác định không thể lại bị vây quanh nữa mới dừng lại.
Tuy rằng không thể nghe thấy tiếng hét chói tai, Chu Chu vẫn cảm nhận được sự biến hóa của khán giả, họ vẫy đèn led trong tay, ra sức dồn lên phía trước, vô cùng nhiệt tình.
Trên khán đài xuất hiện một người, cách rất xa Chu Chu vẫn có thể nhận ra được anh ta. Là Hạ Hoài, chẳng trách quần chúng lại phản ứng như thế. Tiềm thức Chu Chu muốn đi xa thêm chút nữa, nhưng bầu không khí xung quanh quá mức sôi động, cho dù Chu Chu không nghe được gì cậu vẫn có thể cảm nhận được đám người náo nhiệt.
Chu Chu không tự giác kiễng mũi chân nhìn lên trên khán đài. Cái liếc mắt này làm Chu Chu giật mình, khoảng cách xa như vậy Chu Chu lại cảm thấy được ban nãy chạm ánh mắt Hạ Hoài, hơn nữa ánh mắt Hạ Hoài vẫn luôn nhìn về phía này, chưa từng rời đi. Chu Chu bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, kéo khăn quàng cổ lên, che đi nửa khuôn mặt.
Điền Miểu đưa đồ xong đi về, Hạ Hoài lại hỏi thăm vài câu, “Tìm được người chưa?” Điền Miểu tò mò nhìn Hạ Hoài, “Tìm được rồi, đứng xa tít tắp, bị đám người đẩy ra ngoài cùng.” Hạ Hoài gật đầu, Điền Miểu nói tiếp, “Rốt cuộc cậu ấy là gì của cậu?”
Hạ Hoài không nói gì, bị em trai khóa dưới gọi ra chuẩn bị tiết mục. Anh vừa lên sân khấu, dưới sân khấu đen một mảng bắt đầu xuất hiện ánh sáng huỳnh quang, Hạ Hoài phản xạ có điều kiện tìm kiếm Chu Chu.
Hạ Hoài nhìn xung quanh đám người bên ngoài tìm kiếm, quả nhiên rất dễ tìm thấy. Chu Chu đã bị đẩy rất xa rồi, nhìn đám người chen chúc, còn muồn lùi ra ngoài nữa. Hạ Hoài không biết có phải ánh mắt mình quá nóng hay không, trong chốc lát mắt anh chạm mắt Chu Chu.
Ánh mắt Hạ Hoài vẫn luôn không rời đi, nhóc Chu Chu dường như bị dọa rồi, nhanh chóng cúi đầu, tiếp tục lui về phía sau, em ấy thật sự nhận thấy ánh mắt mình rồi sao?
Chu Chu lại lén liếc nhìn lên sân khấu, tại sao Hạ Hoài vẫn còn nhìn cậu, giống như bị Hạ Hoài bắt được, Chu Chu không hiểu sao lại đỏ mặt, vội vàng quay lưng về phía khán đài, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho H.
“Tiết mục của anh thứ mấy?” H không lập tức trả lời, Chu Chu nghĩ anh ấy chắc là đang ở hậu đài chuẩn bị. Không có người nhắn tin với Chu Chu, cậu cất điện thoại, không tự giác liếc nhìn lên sân khấu.
Hạ Hoài xác thực rất đẹp trai, rất cao lớn. Mỗi lần nói chuyện với Chu Chu, anh ta đều rất lịch sự nhìn vào mắt Chu Chu. Nếu như hai lần gặp mặt không tồi tệ như vậy, Chu Chu cảm thấy được mình sẽ không ghét anh ta.
Mãi cho đến khi Hạ Hoài hát xong lui về sau, đám người mỡi giãn ra một chút, Chu Chu vẫn đứng ngốc ở phía sau. Khi điện thoại rung lên, Chu Chu mới phục hồi tinh thần.
H trả lời cậu rồi, “Tiết mục thứ hai từ dưới lên, đứng bên ngoài có lạnh không? H không nhắc Chu Chu còn không để ý gì, nhắc tới Chu Chu mới cảm thấy gió lạnh, phản xạ chà xát chân, “Hơi hơi thôi, cũng không phải là lạnh lắm.”
“Nếu lạnh thì về đi, không cần đợi tiết mục của anh, dù sao anh cũng không lộ mặt.” Hạ Hoài vừa nghĩ đến thân hình bé nhỏ của Chu Chu, đứng ngoài gió lạnh lâu như thế, đau lòng không chịu được. Chu Chu không đồng ý, “Không, đợi xem xong tiết mục của anh em sẽ về, không lộ mặt cũng không sao, anh diễn vai gì thế?”
“Diễn tùy tùng của nam chính, đeo mặt nạ.” Chu Chu thúc giục anh, “Vậy anh đừng để ý em nữa, em không lạnh, anh cứ làm việc của anh đi.” Một lúc sau, nữ sinh ban nãy đưa khăn cho Chu Chu lại tới.
Chu Chu sững sờ nhìn Điền Miểu, Điền Miểu tức giận nhét cốc trà sữa nóng vào tay Chu Chu, không nói nhiều lời liền đi mất. Điền Miểu cảm thấy mình rất thiệt thòi, mời Hạ Hoài đến diễn một vai hỗ trợ, còn phải giúp cậu ta chạy tới chạy lui tán trai.
Không cần đoán cũng biết, khẳng định là H nhờ người mang tới, Chu Chu gửi tin tới, “Anh mua trà sữa cho em à.” Nhân viên công tác nhắc nhở người của CLB kịch nói, phía trước còn năm tiết mục nữa, bảo bọn họ chuẩn bị sớm đi.
“Ừ, lát nữa anh phải đi tụ tập cùng bạn bè, em tự mình về trường, về đến nơi nhớ nói cho anh một câu.” Giống như dặn dò đối tượng giống nhau, Chu Chu cầm cốc trà sữa, cảm thấy nóng bỏng tay, nóng làm cho cậu hoảng hốt, “Được.”
Cậu đã uống gần cạn cốc trà sữa rồi, cuối cùng cũng đợi được tiết mục của H. Rất dễ dàng tìm được H, anh đứng phía sau nam chính. Đôi mắt Chu Chu tự động dõi theo từng động tác của H. Cậu miên man suy nghĩ, H dường như rất cao, từ xa nhìn thấy có lẽ còn cao hơn nam chính một chút, dáng người nhìn trông rất quen mất.
Sau khi Hạ Hoài hát xong, đám đông dường như đi mất một nửa, những người còn lại hầu như đều là sinh viên trường C. Chu Chu đột nhiên chen lấn vào đám người đi lên phía trước. Nơi này cách H càng gần hơn một chút, tuy không nhìn rõ được bộ dáng của anh, nhưng Chu Chu không quá tham lam, cậu hưng phấn kiễng chân lên, lấy di động ra nhanh chóng chụp người trên sân khấu.
Không nghe được âm thanh, Chu Chu cũng xem không hiểu nội dung của vở kịch, đến giữa vở kịch H ngã xuống rồi lùi về sau sân khấu, dường như là “chết” mất rồi. Vừa xuống sân khấu anh liền gửi ngay tin nhắn cho Chu Chu giục cậu quay về trường, “Bây giờ thì nghe lời trở lại trường đi, bên ngoài rất lạnh, lần sau chúng ta gặp mặt, anh cho em nhìn đủ.
Biết H đang chọc mình, mặt Chu Chu vẫn nóng lên, “Bây giờ em về liền.” Trên đường về, cậu nhận được tin nhắn của bạn cùng phòng nhờ Chu Chu mua giùm thịt nướng ở cửa sau trường C.
Chu Chu quay trở lại cửa sau trường C, tìm được quán nướng, đưa những món mà bạn cùng phòng đã chọn cho ông chủ xem, ngồi ở một góc đợi nướng xong, không ngờ rằng cậu lại thấy Hạ Hoài cùng bạn bè đi về phía này.
Từ xa Hạ Hoài đã nhìn thấy Chu Chu đang ngồi trên ghế, đợi Hạ Hoài đi tới gần, Chu Chu dường như cũng đã nhìn thấy anh, công khai trốn tránh ánh mắt anh.
Khóe miệng Hạ Hoài không tự nhiên run rẩy, Chu Chu lại không muốn gặp mình đến như vậy. Cùng bạn bè gọi món nướng, tìm một bàn trống ngồi xuống. Hạ Hoài vuốt di động gửi tin nhắn đến cho Chu Chu, “Đã về đến phòng chưa?”
Hạ Hoài nhìn Chu Chu cúi đầu gõ di động trả lời anh, tin nhắn rất nhanh được gửi đến, “Vẫn chưa, em đang ở cửa sau mua đồ nướng cho bạn cùng phòng.” Phía sau còn kèm theo biểu tình tức giận.
Hạ Hoài hỏi, “Không vui sao?” Trả lời xong tin nhắn của Chu Chu, Hạ Hoài xoay ly nước nhìn trộm động tác của Chu Chu. Chu Chu đá đá đầu ngón chân vào mặt đất, chỉ để anh nhìn thấy bóng lưng.
“Gặp một người rất đáng ghét.” Ngay sau đó là một biểu tình bốc hỏa, Hạ Hoài có thể cảm nhận được Chu Chu ghét mình như thế nào, nhưng vẫn phải giả vờ không biết gì hỏi, “Ai?”
“Chính là giáo thảo trường anh.” Giáo thảo Hạ vốn còn cảm thấy hi vọng trong lòng, người mà Chu Chu nói không phải là mình, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn của cậu, anh không còn tâm trạng để ăn nữa, “Em quen biết anh ta? Anh ta chọc giận gì em rồi?”
“Không quen biết.” “Chẳng qua là không thích thôi.” “Chúng ta đừng nói về anh ta nữa.” Chu Chu liên tục gửi tới ba tin nhắn, biểu tình của Hạ Hoài dần trở nên cứng nhắc, Chu Chu còn không nguyện ý nhắc đến mình.
Người bạn ngồi cạnh thấy Hạ Hoài liên tục nghịch điện thoại liền hỏi, “Cậu không chọn món gì sao?” Hạ Hoài không có tâm trạng, ăn cái gì mà ăn, “Các cậu tự chọn đi, tôi sao cũng được.”
Chu Chu đợi đồ nướng nướng xong rồi, trả tiền liền đi luôn, không thèm nhìn Hạ Hoài lấy một cái, giả vờ như không quen biết đi ngang qua bàn anh.
Hạ Hoài nhìn theo bóng lưng của Chu Chu, nói với bạn bè, “Tôi đi đây có chút việc, sẽ quay về ngay.” Nói xong đuổi theo hướng Chu Chu vừa đi.
Chân Hạ Hoài dài, chạy không mấy bước đã đuổi kịp Chu Chu rồi, từ đằng sau kéo lấy tay cậu lại. Chu Chu giật mình, đồ nướng trong tay suýt nữa rơi xuống đất.
Chu Chu hoảng hốt cảnh giác nhìn Hạ Hoài, ban nãy còn tưởng rằng mình gặp phải người xấu rồi, chút nữa thì kêu lên thành tiếng. Chu Chu quay đầu nhìn thấy Hạ Hoài, cậu cảm thấy người này cũng có thể xếp vào trong danh sách người xấu.
Ánh đèn đường có chút u ám, Hạ Hoài sợ Chu Chu không nhìn rõ anh nói cái gì, dựa lại gần cậu, tốc độ nói rất chậm, “Có không thoải mái ở đâu không?” Kỳ phát tình của Chu Chu đã qua mấy ngày rồi, trừ bỏ tuyến thể ấn vào sẽ đau, Chu Chu gắng sức quên đi đau đớn ở những chỗ khác, chẳng hạn như chân bủn rủn cùng với hoa cúc ẩn ẩn đau.
Rõ ràng người ở ngay trước mặt mình, Hạ Hoài cũng không dám đụng vào. Bản thân có thể cảm nhận được sự mâu thuẫn của Chu Chu, Hạ Hoài chỉ có thể duy trì khoảng cách nói chuyện với Chu Chu, làm cho cậu đừng sợ hãi như thế.
Chu Chu lắc đầu, cậu chỉ muốn tránh xa Hạ Hoài thêm một chút, ký hiệu tạm thời vẫn còn, pheromone nảy sinh tác dụng, bản thân tự nhiên nới lỏng cảnh giác với người trước mặt, xuất hiện một chút cảm giác ỷ lại trong vô thức.
Ánh mắt Chu Chu hoảng hốt nhìn xung quanh, Hạ Hoài được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, “Có muốn anh đưa em về ký túc không?” Chu Chu từ chối rất nhanh, “Không cần.” Cậu giấu mặt vào sau khăn quàng cổ. Hạ Hoài có chút bi thương, nhưng vẫn phải cười cười nói với Chu Chu, “Vậy em đi đường nhớ chú ý an toàn.”
Chu Chu gật đầu, tăng tốc đi về phía trường học, giống như sợ rằng Hạ Hoài hối hận lại chạy theo sau. Nhìn thấy Chu Chu vội vàng trốn chạy mình, Hạ Hoài không nhịn được cười khổ một tiếng.
Thật sự là làm bậy không thể sống, đáng lẽ ra lúc phát hiện Chu Chu chính là đối tượng trò chuyện của mình phải nói rõ cho em ấy biết, sự tình đã đến mức này Hạ Hoài thực sự không dám mở miệng nữa.
Lúc Hạ Hoài quay lại quán nướng, chợt thấy Tô Đồng đã đến ngồi ở bàn bọn họ. Vừa thấy Hạ Hoài quay lại, có người chủ động nhường vị trí bên cạnh Tô Đồng cho anh, “Phó chủ nhiệm, tới đây.”
Trước mặt người khác, Tô Đồng vẫn còn chú ý đến thể diện, khẽ cười nhìn Hạ Hoài. Hạ Hoài nhìn những người quanh bàn, không nói nhiều, ngồi xuống bên cạnh Tô Đồng.
Hạ Hoài không thích uống rượu, bạn bè tụ tập cũng rất ít khi có người ép rượu. Thế nhưng Tô Đồng lại uống liên tiếp, còn kéo người bên cạnh uống chung. Bạn học ngồi bên có chút lúng túng, người sáng suốt đều nhìn ra được, hệ hoa vẫn còn tình cảm với Hạ Hoài, tìm tới đây vì muốn làm lành, bây giờ còn tự chuốc say chính mình chắc muốn xem biểu hiện của Hạ Hoài rồi.
“Phó chủ nhiệm, hay là anh đưa hệ hoa về ký túc trước đi?” Hạ Hoài không muốn làm Tô Đồng bẽ mặt trước nhiều người như thế, “Đừng uống nữa, tôi đưa cô về ký túc xá.”
Hai người sánh vai bước đi, Tô Đồng vẫn chưa say đến mức không đi nổi, gió lạnh thổi làm cô tỉnh táo một chút rồi, cái lạnh làm cô rùng mình, muốn nép vào bên người Hạ Hoài.
Hạ Hoài né tránh, giọng nói lạnh như băng vang lên, “Không phải nói tôi giúp cô rồi, cô sẽ không làm phiền tôi nữa sao.” Tô Đồng tìm tới Hạ Hoài đã không cần tới mặt mũi rồi, bị Hạ Hoài lật tẩy ngay trước mặt, nhất thời không nói lên lời.
Một lúc sau Tô Đồng mới trả lời, “Chúng ta bên nhau lâu như thế, chia tay anh cũng chưa từng níu kéo.” Tô Đồng vẫn không trả lời vấn đề Hạ Hoài nói, “Chúng ta làm lại từ đầu có được không?”
Điện thoại di động đột ngột vang lên một tiếng “ting”, Hạ Hoài lấy điện thoại ra nhìn, là Chu Chu gọi tới.
Chu Chu về tới ký túc rồi, tắm rửa sau đó lên giường nằm, vẫn chưa thấy H gọi tới, nghĩ tới H không biết có phải vẫn đang tụ tập cùng bạn bè hay không, nhưng mà cậu đã quen trước khi đi ngủ phải nói chuyện mới H rồi, cậu đắn đo một hồi vẫn quyết định chủ động gọi cho H.
Hạ Hoài liếc nhìn Tô Đồng một cái, lưỡng lự có nên nhận hay không. Tô Đồng phản ứng lại, đưa tay giật lấy điện thoại của Hạ Hoài, nhanh chóng ấn nút nghe. Hạ Hoài không ngờ rằng Tô Đồng sẽ hành động như vậy, anh không kịp làm gì.
“Anh đã về ký túc xá chưa?” Giọng Chu Chu rất nhỏ cũng rất mềm mại, Tô Đồng vừa nghe còn tưởng là nữ, “Ai vậy?” Màn hình nền trò truyện càng làm cho Tô Đồng cảm thấy phát điên, Hạ Hoài không quan tâm cô, muốn lấy điện thoại về.
Không nhận được câu trả lời của Hạ Hoài, Tô Đồng cầm điện thoại hét lên với Chu Chu, “Cô là ai?” Chỉ nghe thấy đầu bên kia điện thoại alo mấy lần, Hạ Hoài cảm thấy may mắn vì Chu Chu không nghe thấy, không cần nghe Tô Đồng nổi cơn điên.
Hạ Hoài túm lấy cánh tay Tô Đồng, lấy lại điện thoại, đánh chữ cho Chu Chu, “Anh vẫn chưa về ký túc xá, hôm nay có lẽ sẽ về muộn, nếu muộn quá thì em đi ngủ trước đi, đừng chờ anh.” Đuôi mày mang theo nụ cười dịu dàng, Tô Đồng chưa từng nhìn thấy Hạ Hoài như thế này.
Giống như người vợ đang đợi chồng mình về nhà, Chu Chu có chút ngượng ngùng, mềm mại nói một câu, “Được rồi, em tắt máy nhé.” Tô Đồng vẫn đang nổi nóng nên không cảm thấy Hạ Hoài đánh chữ cùng với người kia nói chuyện có vấn đề gì, phát điên giành lấy điện thoại của Hạ Hoài, “Cô ta là ai!”
Hạ Hoài nhíu mày, nhìn Tô Đồng, “Không liên quan gì đến cô.” Tô Đồng dường như nghĩ ra cái gì, Chu Chu, cái avatar nhân vật hoạt hình, đó không phải là người mà cô thêm bạn bè cho Hạ Hoài sao? Giọng nói rõ ràng là nữ mà, vì thêm Hạ Hoài làm bạn bè mà nói dối mình là nam sao. Hình nền trò chuyện là ai, cho dù có là ai đi nữa đều làm cho Tô Đồng tức điên.
“Đã về đến trường rồi, tôi không tiễn cô nữa, cô tự về ký túc đi, đi đường nhớ cẩn thận.” Hạ Hoài đi rất nhanh, không cho Tô Đồng cơ hội đuổi theo.
Danh sách chương