Đôi môi nóng rực nuốt tất cả những phản kháng của nàng vào, đầu lưỡi của hắn như mang theo phẫn nộ như sấm chớp tiến quân thần tốc, điên cuồng quấy hết tất cả trong miệng nàng.
Cố Thiển dùng đầu lưỡi liều mạng muốn thoát khỏi sự tấn công của hắn, lại bị hắn ngậm lấy, không thể động đậy.
Sự tấn công này khiến cho miệng nàng không thể khép lại, nước miếng trong suốt từ miệng chảy xuống dưới cổ.
Lúc này, Tiếu Mặc Thần đã không còn lý trí và kiên nhẫn, hắn muốn tra tấn nàng.
Vận động kịch liệt khiến cho trái tim Cố Thiển run sợ, nàng thất kinh lui về phía sau.
Tiếu Mặc Thần buông đôi môi nàng ra thì nàng chỉ cảm thấy đôi môi của mình cũng đã chết lặng, nàng thở hổn hển từng ngụm, miệng cầu xin:
“Cầu xin anh, buông tha tôi đi! Tôi sai rồi, tất cả đều là tôi sai, cầu xin anh không cần trừng phạt tôi như vậy!”
“Cầu tôi? Năm đó Khả Hân cũng cầu cô, cô không phải là phái người đến nhà cô ấy hắt máu chó, đe dọa cô ấy. Cố Thiển, tôi thật sự khinh thường cô!”
“Cô ác độc như vậy, vì sao ông nội tôi lại muốn bắt tôi cưới cô!”
Tiếu Mặc Thần rít lên, một tay nắm lấy tóc của nàng, để ánh mắt nàng nhìn hắn.
Câu trả lời của Tiếu Mặc Thần khiến cho nàng há to miệng kinh ngạc:
“Tôi không có! Tôi đúng là có dùng một vài thủ đoạn, nhưng lúc trước tôi cho cô ta năm trăm vạn để cô ta rời khỏi anh, sau khi cô ta lấy tiền liền biến mất!”
“Cô nói dối hết lần này đến lần khác, tôi sẽ không tin tưởng cô.”
Dứt lời, hắn liền tăng lực độ.
Cố Thiển cảm thấy linh hồn của chính mình đụng đến rời rạc, nàng thống khổ nhắm hai mắt lại, hai tay siết chặt chiếc gối đầu.
“Kêu cho tôi!” Tiếu Mặc Thần nắm lấy miệng của nàng ra lệnh.
Cố Thiển chậm rãi phát ra âm thanh thống khổ. Giờ phút này, khuôn mặt nàng trắng bệch đến dọa người, nơi trái tim ẩn ẩn cảm giác đau nhói.
Ánh mắt của nàng tan rã, nhìn chăm chú nơi xa xa, không có tiêu điểm. Tiếu Mặc Thần trong lòng cảm giác không được tự nhiên, xoay người nàng, bắt đầu một vòng động tác mới.
Cố Thiển dưới thân vẫn giống như một con rối gỗ, đối với tất cả động tác của Tiểu Mặc Thần đều không có chút phản ứng nào.
...
Không biết qua bao lâu, Tiếu Mặc Thần rời đi, vẻ mặt hắn tối sầm, cúc áo sơ mi bị hắn bứt đứt một cái.
“Tiếu Mặc Thần.”
Động tác đeo thắt lưng của nam nhân ngừng một chút, Cố Thiển nhếch môi không tiếng động nở nụ cười:
“Chúng ta ly hôn đi.”
Tiếng gào khiến cho cổ họng nàng khàn khàn, nàng vươn đầu lưỡi liếm đôi môi đã khô của mình.
Tay Tiếu Mặc Thần run lên, những lời của nàng lại khiến cho hắn không vui giống như trong tưởng tượng của mình.
Hắn nhíu mày, đặt một điếu thuốc lên miệng:
“Tôi sẽ không tin lời nói của cô nữa đâu, nếu cô thật sự muốn li hôn, hãy nói cho mọi người, sau đó nói Cố gia rút khỏi công ty, không khoa tay múa chân trong công ty của tôi nữa.”
“Chuyện công ty tôi mặc kệ, sau khi chúng ta ly hôn các người có thể trao đổi, tôi là thật sự muốn ly hôn với anh.”
Cố Thiển chết lặng nhìn hắn.
Ánh mắt của nàng khiến cho Tiếu Mặc Thần không hiểu sao có chút bất an. Hắn lại nhắc lại suy nghĩ của mình:
“Nếu sau khi ly hôn cô sẽ không tìm tôi, tôi hận không thể lập tức ly hôn với cô.”
“Được thôi, vậy thì ly hôn đi. Anh để luật sự viết một phần thỏa thuận ly hôn, tôi sẽ phối hợp vô điều kiện.”
Cố Thiển nói xong liền xoay người chôn mặt vào gối đầu, nàng đưa lưng về Tiếu Mặc Thần, đem toàn thân mình che lại.
“Tốt, vậy đi.”
Tiếu Mặc Thần ném tàn thuốc xuống dưới thảm, sau đó dùng dép dẫm lên tàn thuốc, xoay người rời khỏi phòng.
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xe, nàng cẩn thận nhìn bốn phía, phát hiện hắn đã đi xa, thở phào một hơi.
Nàng vội xem bản thân có xuất huyết hay không. Trái tim Cố Thiển cuối cùng cũng có thể nhẹ nhõm.
Nàng vuốt vuốt bụng mình hạnh phúc nở nụ cười.
Bảo bảo, con phải kiên cường một chút, nhất định mẹ phải cho con nhìn thấy thế giới này!
Lúc chuẩn bị đi phòng bếp nấu nước nàng mới phát hiện, Tiếu Mặc Thần lúc đi quên khóa cửa lớn biệt thự lại. Cố Thiển tùy tiện cầm một chiếc áo choàng khoác bên ngoài váy ngủ, đi dép vào tiến đến cổng lớn, chuẩn bị đóng cửa.
Trong nháy mắt khi nàng đóng cửa, một bàn tay ngăn cản cánh cửa sắp khép lại.
Cố Thiển dùng đầu lưỡi liều mạng muốn thoát khỏi sự tấn công của hắn, lại bị hắn ngậm lấy, không thể động đậy.
Sự tấn công này khiến cho miệng nàng không thể khép lại, nước miếng trong suốt từ miệng chảy xuống dưới cổ.
Lúc này, Tiếu Mặc Thần đã không còn lý trí và kiên nhẫn, hắn muốn tra tấn nàng.
Vận động kịch liệt khiến cho trái tim Cố Thiển run sợ, nàng thất kinh lui về phía sau.
Tiếu Mặc Thần buông đôi môi nàng ra thì nàng chỉ cảm thấy đôi môi của mình cũng đã chết lặng, nàng thở hổn hển từng ngụm, miệng cầu xin:
“Cầu xin anh, buông tha tôi đi! Tôi sai rồi, tất cả đều là tôi sai, cầu xin anh không cần trừng phạt tôi như vậy!”
“Cầu tôi? Năm đó Khả Hân cũng cầu cô, cô không phải là phái người đến nhà cô ấy hắt máu chó, đe dọa cô ấy. Cố Thiển, tôi thật sự khinh thường cô!”
“Cô ác độc như vậy, vì sao ông nội tôi lại muốn bắt tôi cưới cô!”
Tiếu Mặc Thần rít lên, một tay nắm lấy tóc của nàng, để ánh mắt nàng nhìn hắn.
Câu trả lời của Tiếu Mặc Thần khiến cho nàng há to miệng kinh ngạc:
“Tôi không có! Tôi đúng là có dùng một vài thủ đoạn, nhưng lúc trước tôi cho cô ta năm trăm vạn để cô ta rời khỏi anh, sau khi cô ta lấy tiền liền biến mất!”
“Cô nói dối hết lần này đến lần khác, tôi sẽ không tin tưởng cô.”
Dứt lời, hắn liền tăng lực độ.
Cố Thiển cảm thấy linh hồn của chính mình đụng đến rời rạc, nàng thống khổ nhắm hai mắt lại, hai tay siết chặt chiếc gối đầu.
“Kêu cho tôi!” Tiếu Mặc Thần nắm lấy miệng của nàng ra lệnh.
Cố Thiển chậm rãi phát ra âm thanh thống khổ. Giờ phút này, khuôn mặt nàng trắng bệch đến dọa người, nơi trái tim ẩn ẩn cảm giác đau nhói.
Ánh mắt của nàng tan rã, nhìn chăm chú nơi xa xa, không có tiêu điểm. Tiếu Mặc Thần trong lòng cảm giác không được tự nhiên, xoay người nàng, bắt đầu một vòng động tác mới.
Cố Thiển dưới thân vẫn giống như một con rối gỗ, đối với tất cả động tác của Tiểu Mặc Thần đều không có chút phản ứng nào.
...
Không biết qua bao lâu, Tiếu Mặc Thần rời đi, vẻ mặt hắn tối sầm, cúc áo sơ mi bị hắn bứt đứt một cái.
“Tiếu Mặc Thần.”
Động tác đeo thắt lưng của nam nhân ngừng một chút, Cố Thiển nhếch môi không tiếng động nở nụ cười:
“Chúng ta ly hôn đi.”
Tiếng gào khiến cho cổ họng nàng khàn khàn, nàng vươn đầu lưỡi liếm đôi môi đã khô của mình.
Tay Tiếu Mặc Thần run lên, những lời của nàng lại khiến cho hắn không vui giống như trong tưởng tượng của mình.
Hắn nhíu mày, đặt một điếu thuốc lên miệng:
“Tôi sẽ không tin lời nói của cô nữa đâu, nếu cô thật sự muốn li hôn, hãy nói cho mọi người, sau đó nói Cố gia rút khỏi công ty, không khoa tay múa chân trong công ty của tôi nữa.”
“Chuyện công ty tôi mặc kệ, sau khi chúng ta ly hôn các người có thể trao đổi, tôi là thật sự muốn ly hôn với anh.”
Cố Thiển chết lặng nhìn hắn.
Ánh mắt của nàng khiến cho Tiếu Mặc Thần không hiểu sao có chút bất an. Hắn lại nhắc lại suy nghĩ của mình:
“Nếu sau khi ly hôn cô sẽ không tìm tôi, tôi hận không thể lập tức ly hôn với cô.”
“Được thôi, vậy thì ly hôn đi. Anh để luật sự viết một phần thỏa thuận ly hôn, tôi sẽ phối hợp vô điều kiện.”
Cố Thiển nói xong liền xoay người chôn mặt vào gối đầu, nàng đưa lưng về Tiếu Mặc Thần, đem toàn thân mình che lại.
“Tốt, vậy đi.”
Tiếu Mặc Thần ném tàn thuốc xuống dưới thảm, sau đó dùng dép dẫm lên tàn thuốc, xoay người rời khỏi phòng.
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xe, nàng cẩn thận nhìn bốn phía, phát hiện hắn đã đi xa, thở phào một hơi.
Nàng vội xem bản thân có xuất huyết hay không. Trái tim Cố Thiển cuối cùng cũng có thể nhẹ nhõm.
Nàng vuốt vuốt bụng mình hạnh phúc nở nụ cười.
Bảo bảo, con phải kiên cường một chút, nhất định mẹ phải cho con nhìn thấy thế giới này!
Lúc chuẩn bị đi phòng bếp nấu nước nàng mới phát hiện, Tiếu Mặc Thần lúc đi quên khóa cửa lớn biệt thự lại. Cố Thiển tùy tiện cầm một chiếc áo choàng khoác bên ngoài váy ngủ, đi dép vào tiến đến cổng lớn, chuẩn bị đóng cửa.
Trong nháy mắt khi nàng đóng cửa, một bàn tay ngăn cản cánh cửa sắp khép lại.
Danh sách chương