“Ta là cô gia tương lai của các người, không phải là khách”

Trần Dật Phi tươi cười nói một câu, hất tay hai người ra rồi bước tiếp vào trong.

“Thế tử, tiểu thư nói hôm nay không tiếp khách, xin đừng làm khó bọn ta."

Hai người làm vội vã ngăn trước mặt hẳn ta lần nữa.

“Cút!” Trần Dật Phi thấy thế, nụ cười trên môi biến mất, lớn tiếng quát.

Vẻ mặt hai người làm thay đổi, vẫn ngăn ở phía trước như cũ, nhất quyết không chịu nhường đường.

“Không biết điều! Người đâu! Đánh cho ta!” Trần Dật Phi đanh mặt, hét lớn. “Vâng!”

Phía sau có bốn tên vạm vỡ xông lên trước, kéo hai người làm kia ra, bắt đầu giơ cẳng tay hạ cẳng chân.

Trần Dật Phi hừ lạnh một tiếng, cất bước đi vào phía trong.

Trong chính đường của Lý viên, Lý Ấu Vi đang sửa sang lại sổ sách, lúc này có một tỳ nữ chạy vào trong, vội vàng báo: “Tiểu thư, thế tử Tuyền Võ Vương đó lại đến làm loạn rồi.”

Lý Ấu Vi nghe vậy thì khẽ cau mày, nói: “Biết rồi, xuống đi.”

“Vâng”

Tỳ nữ nhận lệnh, quay người rời khỏi.

“Sao? Có muốn ta đuổi hẳn giúp ngươi không?”

Phía sau có một nữ tử mặc y phục đỏ nhàn nhạt lên tiếng.

“Không cần”

Lý Ấu Vi lắc đầu, nói: “Dù sao nó cũng là thế tử của Tuyên Võ Vương, nếu ngươi xử lý hắn ở đây, chúng ta sẽ gặp phiần phức.”

Hồng Chúc gật đầu, không nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt tràn ngập lạnh lẽo.

Thế tử nhà Tuyên Võ Vương này đúng là âm hồn không chịu tan, lần trước, nếu không phải có người âm thầm ra tay, có lẽ Lý Ấu Vi đã gặp nguy hiểm rồi.

Cũng vì vậy nên lầu chủ mới phái nàng ấy đến đây kề cận bảo vệ sự an toàn của Lý Ấu Vi.

Mà chắc Tiểu Hiển Duy đã nhận được tin, tính ngày chút thì cũng sắp đến rồi.

Tên tiểu tử đó thì không dễ nói chuyện như nàng ấy đâu.

“Ấu Vi cô nương, ta đến rồi đây, sao nàng cứ tránh né ta mãi thế?”

Lúc này bên ngoài chính đường, âm thanh khiến người ta phát phiền vang lên, theo sau đó là gương mặt tươi cười của Trần Dật Phi, vẻ mặt đầy lỗ m ãng, vừa bước vào đã chìa tay ra với Lý Ấu Vi.

“Thế tử, xin hãy tự trọng.”

Lý Ấu Vi lùi về sau nửa bước, trốn tránh cánh tay của người trước mặt, bình tĩnh nói: “Nơi đây là Lý viên, không phải Vương phủ của thế tử, Lý viên có quy tắc của Lý viên, mong thế tử đừng vượt quá.”

“Quy tắc á? Ha ha”

Trần Dật Phi nghe vậy thì cười ha hả, nói: “Đây là Đô Thành, trước giờ chưa có ai dám nói đến quy tắc với Trần Dật Phi ta đây. Lý cô nương, nàng quả là khác biệt với những người khác. Ta đề nghị một chuyện, nàng thử suy nghĩ xem thế nào, chỉ cần nàng gật đầu thôi là ta lập tức đưa kiệu tám người khiêng qua đón nàng.”

“Ta đã nói rất rõ ràng với thế tử rồi, Ấu Vi vẫn chưa có ý định lập gia đình, xin thế tử về cho” Lý Ấu Vi bình tĩnh đáp trả.

“Rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt à!” Trần Dật Phi bị từ chối lần nữa thì mặt mày tối đen, gắn giọng: “Người đâu! Đưa nữ tử không biết điều này về Vương phủ cho ta!”

“Vâng!”

Một tiếng đáp lời vang lên, có bốn tên vạm vỡ ở bên ngoài xắn tay áo xông vào trong, chuẩn bị bắt người.

Hồng Chúc đứng phía sau Lý Ấu Vi thấy vậy thì bước lên trước ngăn cản, bình thản nói: “Thế tử, ngươi có chắc là muốn dùng võ không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện