Thời gian rất nhanh đã đến tháng chín.

Trong ba tháng này, bà Tưởng đều ăn không ngon ngủ không yên, cả ngày vì chuyện của Tưởng Trì Hoài mà lo lắng.

Tưởng Trì Hoài thấy bà Tưởng mặt ủ mày chau, không khỏi tự trách, nhưng lời nói ra rồi cũng giống như rót nước, không thể vãn hồi.

Một ngày nọ, anh về nhà ăn tối, an ủi bà Tưởng: "Mẹ à, không phải là con có tình cảm với tất cả đàn ông, vì thế sinh con trai hay sinh con gái vẫn có sự khác biệt."

Bà Tưởng: "..." Theo sau là một tiếng thở dài, "Trì Hoài à, nói thật với mẹ đi, con thật sự không thích phụ nữ đúng không?"

Tưởng Trì Hoài tạm dừng, không đành lòng đả kích mẹ nữa, vì thế anh nói một cách mơ hồ: "Khó mà nói, nói không chừng sau khi tiếp xúc rồi thì sẽ không còn bài xích."

Đôi lông mày đang nhíu chặt của bà Tưởng cuối cùng cũng giãn ra được một ít, bà nói: "Thế này đi, mẹ sẽ giới thiệu cho con một cô gái, rất ưu tú, cũng học tài chính, là con gái của dì Triệu bạn tốt của mẹ, chắc là con đã gặp qua, tên là Phương Tô, nhỏ hơn con hai tuổi, có ấn tượng gì không?"

Tưởng Trì Hoài vừa nghe đến coi mắt là đã thấy nhức đầu, nhưng vì để giải sầu cho mẹ, anh đành phải căng da đầu nói: "Có ấn tượng, hai năm trước có gặp qua một lần."

"Con thấy Phương Tô thế nào?" Bà Tưởng vội hỏi.

Tưởng Trì Hoài ngẫm nghĩ, "Cũng được, rất xinh đẹp, rất có năng lực."

Bà Tưởng vỗ vai Tưởng Trì Hoài bôm bốp: "Con trai à, có đánh giá cao về mặt thẩm mỹ đối với phụ nữ, có nghĩa là con vẫn còn có thể cứu vớt được, lát nữa mẹ sẽ bàn bạc với dì Triệu của con ngay, ngày mai hai đứa sẽ gặp mặt."

Tưởng Trì Hoài: "..."

Tối hôm sau.

Tưởng Trì Hoài trước sự hối thúc của bà Tưởng, cũng miễn cưỡng đến gặp Phương Tô trong một nhà hàng Pháp.

Thật bất ngờ, anh gặp Đông Mễ Lộ đang ăn tối ở đó.

Đông Mễ Lộ đã không gặp Tưởng Trì Hoài gần hai tháng nay, làm sao cô cũng không thể ngờ, gặp nhau lần nữa lại là trong hoàn cảnh này.

Cô nghe trong nhóm nói anh muốn coi mắt, cô không có đủ can đảm để hỏi anh, kết quả là cô đã lấy ra cách thức lộ liễu và kích thích này để biết được.

Cô ngồi ở cái bàn cách Tưởng Trì Hoài và Phương Tô không xa, lúc đầu Tưởng Trì Hoài không nhìn thấy cô, khi thấy Tưởng Trì Hoài nói chuyện với một cô gái bằng vẻ mặt dịu dàng đó, cô mới nhận ra sự kiên trì của mình trong những năm gần đây tựa như là một trò hề.

Anh thà đi coi mắt với một cô gái xa lạ còn hơn là cho cô một cơ hội.

Trước một bàn đầy thức ăn ngon, cô không thể nuốt nổi một miếng nào.

Cô gửi một tin nhắn cho Lộ Dao: Tiểu Ớt Cay, sau này tôi sẽ không bao giờ có thể quang minh chính đại thích anh ấy nữa, đôi khi tôi thà để anh ấy yêu cô cả đời, còn tôi có thể yêu anh ấy cả đời.

Lộ Dao hỏi cô: Sao thế?

Đông Mễ Lộ: Anh ấy coi mắt, nghe Chu Cảnh Xuyên nói, có thể là muốn kết hôn với cô gái đó.

Lộ Dao: Mễ Lộ, hãy tìm một người yêu thương cô đi, cô xứng đáng được như thế.

Đông Mễ Lộ vuốt nhẹ ngón tay lên màn hình, nhưng cô không thể yêu thêm được nữa.

"Ăn ở đây à?" Một giọng nói quen thuộc vang lên từ trên đỉnh đầu.

Đông Mễ Lộ ngước lên, cô hơi hoảng hốt, ngay sau đó gật đầu.

Tưởng Trì Hoài nhìn cô chăm chú khoảng vài giây: "Sau này đừng đi theo tôi nữa."

Đông Mễ Lộ hơi há miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, cô không theo dõi anh.

Tưởng Trì Hoài thở dài, xoay người rời đi.

Những giọt nước mắt uất ức của Đông Mễ Lộ thay nhau chảy xuống.

Tưởng Trì Hoài đưa Phương Tô về, ban đầu anh muốn đi thẳng về nhà, nửa đường lại nhận được cuộc gọi của Chu Cảnh Xuyên, bảo anh đến câu lạc bộ chơi.

Ở lại câu lạc bộ chơi thêm vài tiếng, lúc trở về chung cư là đã hơn một giờ sáng.

Khi chiếc xe từ từ tiến đến gần cổng lớn tiểu khu, Tưởng Trì Hoài bỗng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng bên cạnh cổng lớn, anh nhíu mày, hạ cửa sổ xe xuống.

"Đông Mễ Lộ!"

Đông Mễ Lộ khoanh hai tay trước ngực, hai mắt thẫn thờ nhìn vào bồn hoa bên đường, nghe thấy có người gọi mình, cô ngẩng đầu lên, thấy xe của Tưởng Trì Hoài, cô nâng bước chạy về phía anh.

Tưởng Trì Hoài mất kiên nhẫn nói: "Đông Mễ Lộ, cuối cùng cô muốn làm gì nửa đêm nửa hôm vậy hả!"

Đông Mễ Lộ lấy thẻ ngân hàng từ trong túi ra và đưa cho anh: "Trả thẻ cho anh."

Tưởng Trì Hoài sững người, không nhận lấy.

"Đông Mễ Lộ, cô cũng bắt đầu chơi trò lạt mềm buộc chặt rồi phải không?"

Đông Mễ Lộ thở dài, đưa tay ném tấm thẻ lên bàn điều khiển của anh, mỉm cười nói: "Tưởng Trì Hoài, tất cả những suy nghĩ của em đối với anh em đều sẽ viết hết lên mặt, em không tệ như anh nghĩ."

Tưởng Trì Hoài nhìn cô, không nói gì.

Đông Mễ Lộ rời mắt, cắn môi: "Em nói rồi, đợi anh gặp được người anh thích, em sẽ chúc phúc, em làm sao cũng không thể bắt kịp một cô gái như Phương Tô."

Cô quay mặt lại, nhìn anh, "Em thích anh mười hai năm, em nghĩ rằng em có thể hạ một dấu chấm hết cho đoạn tương tư đơn phương này ngay trong đêm nay, mặc dù tất cả đều là hối tiếc, nhưng em sẽ không bao giờ hối hận."

Dừng lại, cô nói tiếp: "Sau này, em sẽ không đi theo anh nữa."

Cô vẫy tay với anh, "Em đi đây."

Tưởng Trì Hoài nhìn theo bóng lưng Đông Mễ Lộ: "Hãy tìm một người đàn ông tốt với cô."

Đông Mễ Lộ rơi nước mắt đầy mặt, nhưng vẫn đưa lưng về phía anh và nhấc tay làm ra một cử chỉ ok.

Từ sau khi gặp cô vào đêm hôm đó, Tưởng Trì Hoài đã không nghe thấy gì về Đông Mễ Lộ trong suốt một thời gian dài, như thể cô chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của anh.

Vì Tưởng Trì Hoài không thích Đông Mễ Lộ, nên người của anh trong vòng tròn này cũng không có mấy ai thích cô, càng không có ai nhắc đến.

Gặp lại cô lần nữa, là trong bữa tiệc sinh nhật của một người bạn vào một năm sau đó.

Vào ngày hôm đó, Tưởng Trì Hoài đến rất sớm, thọ tinh* Lục Duật Thành chế nhạo anh: "Gương mặt này của tôi to thật, to hơn cả một chiếc máy bay hàng không dân dụng luôn, thế nhưng lão nhân gia ngài đây lại đến sớm hơn mười lăm phút."

*Thọ tinh có nghĩa là ông Thọ, không biết tại sao lại gọi như vậy nên thôi cứ để nguyên thọ tinh vậy.

Mọi người lập tức cười ồ lên.

Tưởng Trì Hoài nheo mắt nhìn anh, "Đồng hồ của tôi chạy nhanh mười sáu phút."

Lục Duật Thành: "..." Ngậm điếu thuốc lá, gật đầu với anh: "Đó không phải là một điều hay."

Nghiêm Duyệt cười nói: "Anh Lục, mọi người đều đến đông đủ rồi, cắt bánh kem cầu nguyện thôi."

Lục Duật Thành liếc nhìn sang Phương Tô bên cạnh Tưởng Trì Hoài theo bản năng, người phụ nữ này vẫn luôn bám dính lấy Tưởng Trì Hoài.

Anh nhìn về phía Nghiêm Duyệt: "Người vẫn chưa đến đủ, đợi một lúc đã."

Nghiêm Duyệt lướt mắt nhìn căn phòng một lượt, "Còn ai nữa?" Không phải đều đến đông đủ rồi sao?

Cô mỉm cười: "Anh Lục, cuối cùng anh cũng chịu đưa người tình trong mộng đến cho tụi em gặp mặt rồi sao?"

Trước giờ Lục Duật Thành thay phụ nữ còn siêng năng hơn thay quần áo, nhưng anh chưa bao giờ đưa phụ nữ lung tung vào trong vòng tròn bạn bè này.

Bọn họ đoán rằng trong tim anh đang có một cô gái đặc biệt nào đó.

Anh cũng cười, tâm trạng hiếm khi tốt như hôm nay, anh nói: "Người tình trong mộng của anh kết hôn rồi, bây giờ nằm mơ anh cũng mong cô ấy ly hôn." Sau đó anh khẽ hất cằm với Tưởng Trì Hoài: "Này, khi nào thì Tưởng Bách Xuyên ly hôn?"

Tưởng Trì Hoài nheo mắt, "Có lẽ là kiếp sau."

Lục Duật Thành rắt rắt tàn thuốc, "Tôi phải cầu nguyện sao cho kiếp sau tôi vẫn vừa đẹp trai vừa giàu có như vậy mới được." Nói xong chính anh cũng bật cười.

Những người đang ngồi ở đây cũng không ngờ rằng anh sẽ đem điều cấm kị này ra để tự trêu mình, trong lòng không khỏi thổn thức.

Chu Cảnh Xuyên bèn tách khỏi chủ đề khiến người ta khó chịu này, hỏi Lục Duật Thành: "Còn ai chưa đến nữa? Cậu còn bạn bè nào khác mà tụi tôi không biết thế?"

Lục Duật Thành: "Đông Mễ Lộ."

Ban đầu trong phòng vẫn đang ồn ào, ngay lập tức im bặt.

Tay Tưởng Trì Hoài đang cầm điếu thuốc hơi khựng lại, sau đó tiếp tục đưa lên miệng hút.

Nghiêm Duyệt không hài lòng, "Anh Lục, sao anh có thể mời một người nhàm chán đến đây thế!"

Lục Duật Thành ấn điếu thuốc vào gạt tàn, lười nhác dựa vào lưng ghế sô pha, "Anh và Mễ Lộ chơi với nhau rất thân." Nói xong anh nhìn về phía Nghiêm Duyệt: "Có phải thấy anh cũng rất nhàm chán đúng không?"

Nghiêm Duyệt: "..." Cô bĩu môi.

Tưởng Trì Hoài biết mối quan hệ cá nhân giữa Lục Duật Thành và Đông Mễ Lộ vẫn rất tốt, bức ảnh chụp đường phố Zurich trên WeChat lúc Đông Mễ Lộ đến Thụy Sĩ đó là do Lục Duật Thành gửi cho anh, anh vẫn còn nhớ lúc đó Lục Duật Thành đã hỏi anh thế này, cô em gái này vì cậu mà si mê như thế, sao trái tim cậu không chịu rung động vậy?

Cho đến bây giờ, thế nhưng anh vẫn còn nhớ rõ toàn bộ nội dung trên động thái WeChat đó của Đông Mễ Lộ:

Em đang ở Thụy Sĩ, anh đang ở đâu?

Trên con phố nhộn nhịp, người đến người đi, nhưng bọn họ đều không phải là anh.

Mọi người đều nói, bỏ cuộc đi, hãy tìm một người tốt với em hơn.

Nhưng em không biết nên tạm chấp nhận như thế nào.

Trạm dừng tiếp theo, là thành phố có anh.

Em vẫn luôn bước đi trên con đường, trên con đường theo đuổi anh.

Con đường không nhìn thấy phía trước, cũng không tìm thấy lối thoát.

Vẫn luôn bước đi như vậy, không biết mệt mỏi.

Lúc này cánh cửa phòng riêng bị mở ra, Đông Mễ Lộ được nhân viên phục vụ dẫn vào, cô mặc quần jean và áo phông trắng, quần jean còn bị dính màu.

Tất cả mọi người đều dán mắt vào cô.

Nhưng Đông Mễ Lộ chỉ cần liếc mắt là đã nhìn thấy Tưởng Trì Hoài bên trong căn phòng không mấy sáng sủa, vẫn giống như khi cô gặp anh vào buổi tối một năm trước, áo sơmi đen, mặt không biểu cảm, còn có cả Phương Tô đang nép vào người anh như một con chim nhỏ nữa.

Mãi đến lúc cô dời mắt đi, Tưởng Trì Hoài vẫn không ngẩng đầu lên nhìn cô.

"Tốt xấu gì em cũng phải trang điểm một chút đi chứ!" Lục Duật Thành phàn nàn.

Đông Mễ Lộ mỉm cười: "Từ phòng vẽ tranh đến đây, sợ đến muộn, nào dám lại đi thay quần áo trì hoãn thời gian."

Nghiêm Duyệt hừ lạnh một tiếng, cô nói với những người xung quanh: "Này, mọi người biết gì không? Nghe nói Vạn Lý Trường Thành ngày càng dày lên đấy."

Có người tưởng là thật, "Sao lại dày lên?"

Nghiêm Duyệt cười nói: "Bởi vì các chuyên gia có liên quan đã phát hiện ra rằng da mặt của một số người đã dày vượt các bức tường thành."

Rất nhiều người đều hùa theo cười ồ lên, bọn họ đều biết Nghiêm Duyệt đang nói Đông Mễ Lộ.

Đông Mễ Lộ nhìn về phía Tưởng Trì Hoài, Tưởng Trì Hoài đang nói chuyện với Phương Tô, cô ngượng nghịu rời mắt đi, lấy từ trong ba lô ra một cái hộp nhỏ và đưa cho Lục Duật Thành: "Mang từ Châu Phi đến tặng anh, là một viên đá, sinh nhật vui vẻ."

Lục Duật Thành nhận lấy hộp quà nhỏ: "Em thật tốt với anh, còn tưởng là mang đến cho anh quà gì."

Đông Mễ Lộ đeo ba lô lại, "Em còn phải gặp một khách hàng, không thể ăn bánh kem cùng anh được, sau 12 giờ mới là sinh nhật của anh mà, lúc đó em sẽ ghé qua mời anh uống rượu."

Lục Duật Thành cau mày: "Em phải đi bây giờ luôn à?"

Đông Mễ Lộ gật đầu: "Rất khó khăn mới nhận được một đơn lớn, em không thể thất tín với người ta được."

Lục Duật Thành biết trong lòng cô đang thấy không thoải mái, xua tay: "Không có lương tâm gì hết, cút nhanh đi."

Đông Mễ Lộ như được ân xá, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trước khi xoay người đi, cô lại vô thức nhìn sang Tưởng Trì Hoài, lần này cô lại va chạm với ánh mắt của anh, cô rất muốn mỉm cười với anh, nhưng làm sao cũng không thể cười nổi.

Cô xoay người rời đi.

Bước đi trên phố đèn rực rỡ mới lên, trước mắt Đông Mễ Lộ là một mảnh mơ hồ.

Tất cả mọi người đều hạnh phúc, chỉ cô là không.

Không bao giờ có thể thoát ra khỏi vũng đầm lầy đó.

Đi ngang qua một hàng quán nhỏ, trước cửa có tủ lạnh, Đông Mễ Lộ tấp vào, gọi lớn với người ở trong nhà: "Chú ơi, cho một cây kem popsicle đi."

"Được rồi." Cụ ông đi ra khỏi phòng, "Tự mình lấy đi."

Đông Mễ Lộ lấy một cây kem popsicle, lấy từ trong túi ra đồng một trăm và đưa qua.

Cụ ông nhìn đồng một trăm, "Cô gái, có tiền lẻ không? Vừa khéo mấy khách hàng đến đây đều đưa một trăm, tôi thối hết tiền lẻ rồi."

Không đợi Đông Mễ Lộ lấy ví tiền ra khỏi ba lô, đã có người đưa đến đồng mười tệ từ phía sau: "Chú, cháu sẽ trả tiền cây kem."

Đông Mễ Lộ quay đầu lại, nhìn thấy Tưởng Trì Hoài, hốc mắt cô đỏ lên, "Sao anh lại đến đây?"

Tưởng Trì Hoài bỏ chín đồng từ ông cụ vào trong ví tiền, không che giấu: "Đi theo em đến đây." Sau đó hỏi cô: "Kem popsicle ăn ngon đến vậy sao?"

Đông Mễ Lộ nói: "Không ngon." Vì nó không còn là hương vị như trước đây nữa.

Lần đầu tiên cô ăn kem popsicle là do Tưởng Trì Hoài mua cho cô ăn, lúc đó anh trai bận việc nên không có thời gian đến trường đón cô, vì thế anh trai đã nhờ Tưởng Trì Hoài đi đón cô về.

Kể từ đó, ở cái tuổi đậu khấu niên hoa, trong tim cô đã không thể chứa thêm người nào khác nữa.

Đông Mễ Lộ cầm cây kem, không ăn, nhìn anh một lúc lâu mới nói: "Tối nay em không biết anh cũng ở đó, em nghĩ rằng anh đi công tác rồi, Lục Duật Thành mới bảo em đến. Sau này... Em sẽ không xuất hiện cùng một chỗ với anh nữa, hôm nay... Em rất xin lỗi."

Tưởng Trì Hoài: "Vẫn còn giận anh à?"

Đông Mễ Lộ lắc đầu: "Em không muốn khiến anh càng ghét em hơn."

Tưởng Trì Hoài rút từ trong ví ra tấm thẻ ngân hàng lúc trước và đặt vào tay cô, "Không phải em muốn tiếp tục sử dụng nó sao, để ở chỗ em đi."

Đông Mễ Lộ nhìn anh với vẻ khó tin, rồi lại nhìn tấm thẻ vẫn còn lưu lại hơi ấm từ tay anh, hỏi: "Muốn bồi thường cho em à?"

Tưởng Trì Hoài vươn tay ôm cô vào lòng, "Có muộn không?"

Đông Mễ Lộ bật khóc, "Tưởng Trì Hoài, anh như vậy là thế nào!"

Tưởng Trì Hoài chống nhẹ cằm mình lên đỉnh đầu cô, "Em phải cho anh một chút thời gian để anh đưa một số người và một số thứ ra khỏi tâm trí anh nữa chứ."

Một năm trước, anh thật sự không có tâm trạng để yêu đương, tình yêu của anh dành cho Lộ Dao không tính là khắc cốt ghi tâm, nhưng sau bao nhiêu năm thích cô, chấp niệm vẫn còn đó, không thể nào quên được trong một chốc một lát.

Trái tim của một người to lớn như thế, nhưng một khi đã chứa đựng một người, thì sẽ không thể chèn thêm được người khác.

Đông Mễ Lộ là một cô gái giống như lửa, anh không thể trao được tình yêu, cũng không muốn gắn cô ở bên mình.

Một năm sau, trong tim anh có một chỗ trống, nếu cô vẫn muốn, vậy thì cho cô.

Đông Mễ Lộ khóc nức nở, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Tưởng Trì Hoài, em chính là keo vạn năng, một khi anh chủ động dựa lên, anh sẽ không thể thoát ra khỏi nữa, anh suy nghĩ kỹ đi."

Tưởng Trì Hoài lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt cô, "Có lẽ anh không thể cho em được thứ tình cảm lý tưởng, nhưng anh sẽ cố gắng." Một thứ tình cảm không phải bắt đầu từ tim đập thình thịch, chính anh cũng không biết mình có thể làm được đến trình độ nào.

Đông Mễ Lộ hút hít mũi, nghẹn ngào nói: "Em không cần anh phải thật tốt với em, cũng không cần trong lòng anh bây giờ đều chỉ có em, em chỉ muốn tốt với anh thôi."

Tưởng Trì Hoài nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô.

Toàn thân Đông Mễ Lộ đều ngây ra, cứng đơ như một con rối gỗ.

Tưởng Trì Hoài rời khỏi môi cô: "Khí thế khi cưỡng hôn anh lúc trước đâu rồi?"

Đông Mễ Lộ: "..."

Tưởng Trì Hoài cúi đầu lần nữa, còn chưa kịp chạm vào đôi môi của Đông Mễ Lộ, đã bị cụ ông ở hàng quán nhỏ chặn ngang, "Nè nè nè, cậu nhóc à, tôi già rồi... Trái tim này của tôi... Hai người đã đứng lại đây lâu lắm rồi, cậu nói... Cậu nói một cây kem tổng cộng tôi kiếm lời được từ hai người là hai đồng..."

Cụ ông cũng không biết phải nói gì tiếp theo, ông cầm lấy cây kem đã chảy ra trên tay Đông Mễ Lộ và bỏ lại vào tủ lạnh, sau đó lấy từ trong tay ra hai đồng một tệ và đưa cho Tưởng Trì Hoài, "Đây, tiền của hai người đây."

Sau đó ông chỉ về phía một cái tủ lạnh khác ở cách đó không xa, "Hai người qua nhà đó mua đi, ông chủ bên đó vẫn còn trẻ, trái tim rất tốt."

Tưởng Trì Hoài: "... Chú à, chú đưa dư cho cháu một đồng rồi." Nói xong anh trả lại cho cụ ông một đồng đó.

Cụ ông xua thẳng tay: "Một đồng đó là bồi thường cho hai người."

Tưởng Trì Hoài: "..."

- -----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tui không biết liệu Tưởng Trì Hoài và Đông Mễ Lộ có phù hợp ở bên nhau không, cuộc sống sau này sẽ như thế nào, nhưng tui luôn cảm thấy rằng sẽ không còn một cô gái nào có thể yêu Tưởng Trì Hoài như Đông Mễ Lộ, cô đã bước đi một mình rất nhiều năm trên con đường yêu anh.

Ngày mai là ngoại truyện của Hoắc Viễn Chu và Lộ Dao ~~ cảm thấy hứng thú có thể xem thử ~~

Lời editor: quà giao thừa  chuẩn bị đếm ngược bước sang năm mới nèo 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện