*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bàng Lâm Bân: “...”
Cố Hằng một tay cầm lái, tay còn lại đặt trên cửa sổ, tập trung lái xe, lúc chờ đèn đỏ, anh nghiêng mặt liếc nhìn Bàng Lâm Bân, “Hôm nay đưa Lộ Dao đến gặp con là có ý gì?”
Bàng Lâm Bân cũng không giấu giếm: “Hi vọng cả hai có thể hòa thuận với nhau, việc kinh doanh sau này hãy nhớ chiếu cố con bé và Hoắc Viễn Chu nhiều hơn.”
Cố Hằng gật đầu, sau đó nhịn không được mà trêu chọc ông: “Con quyết định nhận Dao Dao làm em gái, ba còn có thể thơm lây theo con, thực hiện giấc mơ về một cô con gái của ba.”
Bàng Lâm Bân: “...”
Lộ Dao đến tiểu khu, vừa bước xuống xe đã có người gọi cô, “Dao Dao.”
“Anh vừa về à?” Lộ Dao khóa xe cẩn thận rồi đi về phía Tưởng Trì Hoài.
Dưới chân Tưởng Trì Hoài là một cái vali hành lý, “Chuẩn bị ra sân bay.”
Lộ Dao gật đầu: “Định đi đâu?”
“Luân Đôn.” Tưởng Trì Hoài hỏi cô: “Thái độ của cô bây giờ thế nào rồi?”
Lộ Dao nhún vai: “Còn thái độ nào khác nữa, không đồng ý.”
Tưởng Trì Hoài nửa đùa nửa thật: “Không đồng ý thì tốt.”
Lộ Dao: “...”
Lúc xe của Tưởng Trì Hoài chạy đến, tài xế bỏ vali hành lý của anh vào cốp xe, anh nhìn Lộ Dao, rất nhiều lời muốn nói đã đến miệng rồi nhưng lại phải nuốt xuống hết, cuối cùng anh chỉ nói một câu: “Hi vọng rằng khi tôi quay lại, có thể được ăn kẹo mừng của em.”
Hốc mắt Lộ Dao nóng lên, cô gật đầu thật mạnh, sau đó hỏi anh: “Anh sẽ đi trong bao lâu?”
Tưởng Trì Hoài cười nhạt: “Có lẽ là một tháng, có việc gì hãy gọi cho tôi.”
“Được.”
Nhìn xe của Tưởng Trì Hoài dần dần biến mất trong màn đêm, Lộ Dao thở ra một hơi thật dài, đột nhiên điện thoại rung lên, cô mở ra xem, là một tin nhắn, ngân hàng nhắc nhở một trong những thẻ đen của cô lại bị tiêu phí.
Cô gọi cho Đông Mễ Lộ, “Không phải cô lại mua vé máy bay đuổi theo Tưởng Trì Hoài nữa đấy chứ?!”
Đông Mễ Lộ đang ở cửa kiểm soát an ninh, “Đúng vậy, tôi phải lên máy bay ngay đây, bữa tối cũng chưa kịp ăn, khi nghe trong nhóm nói Tưởng Trì Hoài sẽ đến Luân Đôn, tôi lập tức phóng đến đây.”
“...” Lộ Dao lại hỏi: “Thế cô có biết Tưởng Trì Hoài ngồi chuyến bay nào không? Tôi vừa gặp anh ta dưới lầu, anh ta vừa ra sân bay thôi.”
Lộ Dao nghĩ rằng chắc chắn Đông Mễ Lộ sẽ không đi cùng chuyến bay với Tưởng Trì Hoài, vì Tưởng Trì Hoài chỉ vừa mới đi, mà cô ấy cũng phải lên máy bay rồi.
Đông Mễ Lộ trả lời cô: “Tôi không cần biết, hơn nữa tôi cũng không muốn đi cùng chuyến bay với anh ấy, để tránh việc anh ấy thấy không thoải mái, tôi và anh ấy ở trong cùng một thành phố là được rồi, tốt nhất là có thể vô tình gặp được anh ấy trên đường phố nước ngoài vào một ngày nào đó. Được rồi, tôi không thèm nghe cô nói nữa, vào cửa kiểm soát an ninh đây.”
Lộ Dao nhìn cuộc gọi bị ngắt kết nối, cảm thấy đau lòng một cách kì lạ.
Bàng Lâm Bân: “...”
Cố Hằng một tay cầm lái, tay còn lại đặt trên cửa sổ, tập trung lái xe, lúc chờ đèn đỏ, anh nghiêng mặt liếc nhìn Bàng Lâm Bân, “Hôm nay đưa Lộ Dao đến gặp con là có ý gì?”
Bàng Lâm Bân cũng không giấu giếm: “Hi vọng cả hai có thể hòa thuận với nhau, việc kinh doanh sau này hãy nhớ chiếu cố con bé và Hoắc Viễn Chu nhiều hơn.”
Cố Hằng gật đầu, sau đó nhịn không được mà trêu chọc ông: “Con quyết định nhận Dao Dao làm em gái, ba còn có thể thơm lây theo con, thực hiện giấc mơ về một cô con gái của ba.”
Bàng Lâm Bân: “...”
Lộ Dao đến tiểu khu, vừa bước xuống xe đã có người gọi cô, “Dao Dao.”
“Anh vừa về à?” Lộ Dao khóa xe cẩn thận rồi đi về phía Tưởng Trì Hoài.
Dưới chân Tưởng Trì Hoài là một cái vali hành lý, “Chuẩn bị ra sân bay.”
Lộ Dao gật đầu: “Định đi đâu?”
“Luân Đôn.” Tưởng Trì Hoài hỏi cô: “Thái độ của cô bây giờ thế nào rồi?”
Lộ Dao nhún vai: “Còn thái độ nào khác nữa, không đồng ý.”
Tưởng Trì Hoài nửa đùa nửa thật: “Không đồng ý thì tốt.”
Lộ Dao: “...”
Lúc xe của Tưởng Trì Hoài chạy đến, tài xế bỏ vali hành lý của anh vào cốp xe, anh nhìn Lộ Dao, rất nhiều lời muốn nói đã đến miệng rồi nhưng lại phải nuốt xuống hết, cuối cùng anh chỉ nói một câu: “Hi vọng rằng khi tôi quay lại, có thể được ăn kẹo mừng của em.”
Hốc mắt Lộ Dao nóng lên, cô gật đầu thật mạnh, sau đó hỏi anh: “Anh sẽ đi trong bao lâu?”
Tưởng Trì Hoài cười nhạt: “Có lẽ là một tháng, có việc gì hãy gọi cho tôi.”
“Được.”
Nhìn xe của Tưởng Trì Hoài dần dần biến mất trong màn đêm, Lộ Dao thở ra một hơi thật dài, đột nhiên điện thoại rung lên, cô mở ra xem, là một tin nhắn, ngân hàng nhắc nhở một trong những thẻ đen của cô lại bị tiêu phí.
Cô gọi cho Đông Mễ Lộ, “Không phải cô lại mua vé máy bay đuổi theo Tưởng Trì Hoài nữa đấy chứ?!”
Đông Mễ Lộ đang ở cửa kiểm soát an ninh, “Đúng vậy, tôi phải lên máy bay ngay đây, bữa tối cũng chưa kịp ăn, khi nghe trong nhóm nói Tưởng Trì Hoài sẽ đến Luân Đôn, tôi lập tức phóng đến đây.”
“...” Lộ Dao lại hỏi: “Thế cô có biết Tưởng Trì Hoài ngồi chuyến bay nào không? Tôi vừa gặp anh ta dưới lầu, anh ta vừa ra sân bay thôi.”
Lộ Dao nghĩ rằng chắc chắn Đông Mễ Lộ sẽ không đi cùng chuyến bay với Tưởng Trì Hoài, vì Tưởng Trì Hoài chỉ vừa mới đi, mà cô ấy cũng phải lên máy bay rồi.
Đông Mễ Lộ trả lời cô: “Tôi không cần biết, hơn nữa tôi cũng không muốn đi cùng chuyến bay với anh ấy, để tránh việc anh ấy thấy không thoải mái, tôi và anh ấy ở trong cùng một thành phố là được rồi, tốt nhất là có thể vô tình gặp được anh ấy trên đường phố nước ngoài vào một ngày nào đó. Được rồi, tôi không thèm nghe cô nói nữa, vào cửa kiểm soát an ninh đây.”
Lộ Dao nhìn cuộc gọi bị ngắt kết nối, cảm thấy đau lòng một cách kì lạ.
Danh sách chương