Thấy Lộ Dao và bà Lộ cùng xuất hiện trước tầm mắt, đầu óc Hoắc Viễn Chu trống rỗng vài giây, và ngay lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh ban đầu.

Anh bình thản ném tàn thuốc vào thùng rác, cất bước đi về phía Lộ Dao và bà Lộ.

Thấy Hoắc Viễn Chu đến gần, vẻ mặt của bà Lộ vô cùng vi diệu, bà liếc mắt nhìn Lộ Dao, sau đó không một biểu cảm và bước xuống bậc thang.

Hoắc Viễn Chu dừng lại ở nơi cách bọn họ khoảng hai mét, thần sắc nhàn nhạt chào hỏi, “Chị dâu, trùng hợp thế, nghe Tưởng Trì Hoài nói anh chị cũng mua căn hộ ở đây, sợ anh chị đang nghỉ trưa nên em không lên.”

Tầm mắt của anh dừng lại trên mặt Lộ Dao, mỉm cười và gọi: “Dao Dao.”

Vì chột dạ mà giọng của Lộ Dao cũng có chút nghẹn ngào và run rẩy: "Chào chú...Hoắc.”

Cô vô thức nhìn về phía bà Lộ, nào biết vừa lúc chạm phải ánh mắt lạnh thấu xương của bà Lộ đang quét qua, cô ngượng ngùng le lưỡi, sống lưng cũng bắt đầu lạnh toát.

Bà Lộ thu ánh mắt lại, cười như không cười và khẽ gật đầu với Hoắc Viễn Chu, không nghe thấy cảm xúc nào trong lời nói của bà, bà nói: “Đúng là trùng hợp thật, Bắc Kinh không tính là nhỏ, vậy mà cũng có thể gặp nhau.”

Ngay khi lời nói bật ra, bà lịch sự hỏi: “Đến Bắc Kinh từ lúc nào thế? Cũng không báo trước một tiếng.” Trong lời nói trộn lẫn giữa trách móc và khách sáo.

Vẻ mặt của Hoắc Viễn Chu vẫn bình thản như thường: “Tối qua ạ.”

Sẽ không nói nhiều về những chuyện khác, nói nhiều sẽ bị nghi ngờ, sẽ giấu đầu lòi đuôi.

Thái độ của bà Lộ trước sau vẫn không chút thân thiện, trong lòng có nghi ngờ, bà thử hỏi: "Cậu đang đợi Trì Hoài à?”

Sau đó là nhìn chòng chọc vào Hoắc Viễn Chu, muốn nắm bắt câu trả lời mà bà đã suy đoán từ trên gương mặt anh.

Tất nhiên bà sẽ không tin anh đang đợi Tưởng Trì Hoài, anh và Tưởng Trì Hoài là đối thủ một mất một còn khét tiếng, những người trên thương trường có mấy ai không biết. Vì vậy anh xuất hiện ở đây là đang đợi Dao Dao?

Mà hai ngày nay dường như Lộ Dao rất bất thường, thường xuyên bị phân tâm, đãng trí.

Hoắc Viễn Chu gật đầu, đáy mắt không gợn sóng, trả lời bà: “Vâng, em phải đến Hong Kong với Tưởng Trì Hoài để nói về một dự án đầu tư, đang đợi anh ta xuống lầu.”

Anh vừa nói vậy, bà Lộ cũng không thể nghi ngờ gì nữa, nhưng tâm lý vẫn không kết luận rằng anh đang đợi Tưởng Trì Hoài, xét cho cùng đối với một người đàn ông đã từng trải qua mưa gió, nói dối nói dốc mà mặt không đỏ tim không đập như anh, như nước chảy mây trôi, vẫn không đáng tin.

Bất kể sự thật là gì, bà cũng không thể tiếp tục hỏi nhiều hơn nữa, vì sẽ khiến bà trông rất khắc nghiệt và không phong độ.

Trước mắt bà sẽ không làm khó Hoắc Viễn Chu nữa, nhưng nên có khí chất và lịch sự thì vẫn hơn, bà cười nhạt: "Sau khi về nhớ đến đây ăn bữa cơm, chị với anh cả cậu cuối tuần mới về Thượng Hải.”

Hoắc Viễn Chu đồng ý, rồi nhìn về phía Lộ Dao lần nữa, mời với giọng điệu nhẹ nhàng và quen thuộc: “Dao Dao muốn cùng chú đến Hong Kong chơi hai ngày không? Lúc đó chú sẽ dẫn cháu đi chơi.”

Da đầu Lộ Dao tê dại từng cơn, vội lắc đầu, “Không đi, cháu muốn ở cùng ba mẹ trong vài ngày tới, còn phải chuẩn bị sơ yếu lý lịch.”

Thầm nghĩ, quả nhiên kỹ thuật diễn xuất của anh đã đạt đến trình độ vô cùng vô cùng nhuần nhuyễn, rõ ràng chuyện thân mật nhất cả hai cũng đã làm, vậy mà anh vẫn có thể ra vẻ đạo mạo tự cho mình một thân phận người lớn.

Lộ Dao cảm thấy vừa rồi mình từ chối dứt khoát quá, sợ bị bà Lộ phát hiện ra điều gì, vì thế cô hỏi: “Chú Hoắc, khi nào chú về?”

Hoắc Viễn Chu nói: “Không chắc, nhưng sau khi về nhất định sẽ đến đây ăn cơm.”

Lúc này xe của Tưởng Trì Hoài chạy đến, thấy Hoắc Viễn Chu với bà Lộ và cả Lộ Dao, Tưởng Trì Hoài không biết tình hình như thế nào, nhưng vẫn mơ hồ đoán được có thể là bị tóm được lúc đang lén lút hẹn hò.

Anh bảo tài xế dừng xe, đẩy cửa bước xuống.

“Cô.”

Bà Lộ cười nói: “Bây giờ đến sân bay à?”

Tưởng Trì Hoài gật đầu: “Đúng vậy, cô muốn đi đâu, em đưa cô đi.”

Bà Lộ xua tay: “Không đi đâu hết, dì chỉ cùng Dao Dao đến vườn hoa đi dạo, lầu trên trùng tu hơi ồn ào.”

Hoắc Viễn Chu nói với bà Lộ: “Chị dâu bọn em đi trước đây.”

Rồi sau đó khẽ hất cằm về phía Tưởng Trì Hoài: “Đi thôi, còn chậm trễ sẽ không kịp.”

Tưởng Trì Hoài nhìn về phía Hoắc Viễn Chu với một vẻ mặt mờ mịt, anh đang suy nghĩ xem lời nói của anh ta có ý gì, Hoắc Viễn Chu đã đi thẳng về phía chiếc xe, kéo cửa sau ra và ngồi xuống.

Sau khi nói lời tạm biệt đơn giản với bà Lộ, Tưởng Trì Hoài cũng ngồi vào xe, nhưng không bảo tài xế lái đi, mà là nhìn Hoắc Viễn Chu, thô lỗ chế giễu anh: “Chuyện xấu dám làm, một chút trách nhiệm cũng không có, Hoắc Viễn Chu anh có còn là đàn ông không!”

Hoắc Viễn Chu không bận tâm đến lời khinh miệt của anh, ngược lại cười nói, “Có phải là đàn ông hay không cũng là do Dao Dao định đoạt, anh không có nghĩa vụ đó. Huống chi tôi cũng không có hứng thú với đàn ông.”

Tưởng Trì Hoài: “……” Sau khi điều chỉnh lại nhịp thở, anh chỉ vào cửa xe, “Đi xuống!”

“Tưởng Trì Hoài, anh cho rằng xe của ai tôi cũng chấp nhận ngồi lên à? Cây lau nhà trong nhà không dùng được nữa, tôi đến siêu thị mua một cái, cho tôi xuống ở ngã tư phía trước là được.” Hoắc Viễn Chu tựa như đại gia đang bố thí.

“Hoắc Viễn Chu, lời vừa rồi tôi không muốn lặp lại lần hai, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn!” Tưởng Trì Hoài hạ thông điệp cuối cùng.

Anh không thật sự có ý định bảo Hoắc Viễn Chu xuống xe, mà là không quen với dáng vẻ rõ ràng đang cầu xin người khác, nhưng lại vênh mặt hất hàm sai khiến của anh ta.

Anh phải cho Hoắc Viễn Chu một bài học, để anh ta biết, Tưởng Trì Hoài anh không phải đầy tớ của anh ta, có thể bảo đến thì đến, đuổi đi thi thì đi.

Hoắc Viễn Chu ‘ hừ ’ một tiếng, không di chuyển, anh xoay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, Lộ Dao và bà Lộ vẫn đang nhìn vào trong xe, có lẽ là đang thắc mắc tại sao bọn họ vẫn còn chưa đi.

“Tưởng Trì Hoài, cho xe chạy!”

“Đồ mặt dày!”

“Tưởng Trì Hoài!”

“Anh có gọi là đại gia cũng vô dụng!”

Hoắc Viễn Chu híp hai mắt lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười không rõ ràng, giọng ôn hòa: “Tưởng Trì Hoài, ngoan nào.”

“……” Tưởng Trì Hoài nổi da gà khắp người, liếc anh một cái.

Hoắc Viễn Chu chống khuỷu tay lên cửa xe, mu bàn tay xoa nhẹ lên cằm, cười khẽ một tiếng: “Tưởng Trì Hoài, nếu anh còn không cho xe chạy, tôi sẽ tung tin nóng cho giới truyền thông, nói rằng hai chúng ta đã thân thiết rất nhiều năm.”

Tưởng Trì Hoài nâng mắt nhìn chằm chằm vào anh một lúc, ánh mắt đủ để giết chết anh, “Hoắc Viễn Chu, anh bị bệnh à!”

Hoắc Viễn Chu gật đầu: “Đúng vậy, bệnh còn rất nặng, đưa tôi đi bệnh viện nhanh lên.”

Tưởng Trì Hoài: “……”

Hoắc Viễn Chu tiếp tục đe dọa anh: “Tôi không đành lòng để anh chịu tội một mình, nên vào trại tạm giam cùng anh, tôi vừa về New York, anh gọi một cuộc nói muốn tôi, tôi lập tức trở lại, bây giờ ngay cả Giang Đông Đình cũng biết chúng ta ở bên nhau, nhiều năm như thế mà đôi ta vẫn không gần gũi với phụ nữ, gặp nhau ở nơi công cộng lại xem đối phương như là không khí, nhưng thật ra đó là đang che giấu mối quan hệ giữa hai chúng ta.”

Nói xong, Hoắc Viễn Chu mỉm cười: “Tưởng Trì Hoài, tung ra một chủ đề như vậy, sẽ oanh động lớn đến bao nhiêu? Tôi thì không sao cả, ngược lại sau này anh cả và chị dâu sẽ không bao giờ đề phòng tôi như đề phòng ăn cướp nữa, tôi sẽ có thể quang minh chính đại hẹn hò với Lộ Dao. Nhưng anh thì không, bộ mặt của Tưởng gia sẽ vì anh mà mất hết.”

Lồng ngực Tưởng Trì Hoài phập phồng, “Hoắc Viễn Chu, sao anh không chết đi cho rồi?”

"Luyến tiếc anh.”

“……”

“Tưởng Trì Hoài!” Giọng của Hoắc Viễn Chu trở nên lạnh thấu xương.

Tài xế ở phía trước đã chịu đựng đến mức nước mắt sắp rơi, đây là lần đầu tiên anh thấy ông chủ nhà mình bị đùa bỡn mà không thể phản bác như thế.

Tưởng Trì Hoài biết Hoắc Viễn Chu thường không quan tâm chuyện người khác, nhưng đặc biệt là khi nhắm vào anh, anh ta thật sự sẽ có thể tung tin với giới truyền thông.

Anh híp mắt, nghiến răng nghiến lợi nói với tài xế: “Lái xe!”

Thấy chiếc xe chạy ra khỏi sân, Lộ Dao khẽ thở phào trong lòng.

Sau này có đánh chết cô cũng không dám lén đi hẹn hò nữa, suýt nữa đã bán luôn cái mạng già này.

Bà Lộ luôn cảm thấy không ổn chỗ nào đó, nhưng lại không thể nói ra là chỗ nào, bà như suy nghĩ gì đó và nhìn Lộ Dao: “Dao Dao, đợi tháng sáu con tốt nghiệp rồi, sẽ quyết định hôn sự của con.”

“……” Suýt nữa Lộ Dao đã bị sặc chết, “Mẹ, hôn sự gì thế? Con vẫn chưa có có bạn trai nữa mà!”

“Không có bạn trai là được rồi! Là hôn sự với Trì Hoài.”

“……” Lộ Dao ngơ ngẩn.

Đây là muốn liên hôn sao?

Đã hỏi qua ý kiến của cô chưa?

Mãi đến 8 giờ rưỡi tối, Lộ Dao mới nhận được tin nhắn của Hoắc Viễn Chu: 【 Vừa về đến nhà.

Lộ Dao nhận được tin nhắn khi đang nằm trên giường đắp mặt nạ, cô lập tức ngồi dậy, hỏi anh: 【 Sao muộn thế rồi mà anh mới về?

Hoắc Viễn Chu nghĩ đến trải nghiệm vào buổi chiều, mày nhíu lại, không nói rõ ràng với cô, chỉ nói: 【 Hẹn khách hàng nói chuyện.

Thật ra là do Tưởng Trì Hoài chơi xấu, không ngừng xe trên đường, mà là chạy thẳng đến sân bay.

Sau đó anh lại đe dọa Tưởng Trì Hoài, nhưng Tưởng Trì Hoài vẫn không hề sợ hãi, nói rất vui lòng bị truyền tai tiếng một đôi với anh.

Đến sân bay, anh còn nghĩ về việc sẽ ngồi xe của Tưởng Trì Hoài để trở về, kết quả Tưởng Trì Hoài nói rằng xe sẽ dừng ở bãi đậu xe của sân bay, tài xế sẽ bay đến Hong Kong cùng anh.

Anh bị vứt ở sân bay một mình, không mang tiền cũng không mang điện thoại, chưa bao giờ anh khổ sở như vậy.

Sau đó anh phải mượn điện thoại của nhân viên sân bay để gọi cho người phụ trách của chi nhánh công ty, mới được đón về.

Lộ Dao lại gửi tin nhắn đến: 【 Hôm nay suýt nữa đã xảy ra chuyện lớn, nhưng em cảm thấy mẹ em vẫn còn hơi nghi ngờ em với anh đã gặp nhau, bây giờ bà ấy quan sát em mọi lúc, sau này gặp anh sợ là rất khó khăn. 】 Đằng sau là những biểu cảm đang khóc.

Hoắc Viễn Chu an ủi cô: 【 Không sao, chúng ta vẫn có thể gặp nhau, không phải đã nói sẽ cho em bất ngờ à.

Lộ Dao vui mừng một lúc, nhưng không dám mạo hiểm lần nữa, gặp nhau thì thôi bỏ qua đi, có thể gửi tin nhắn cũng đã đủ rồi, cô hỏi Hoắc Viễn Chu: 【 Anh biết hôm nay là ngày gì không?

Một hồi sau Hoắc Viễn Chu mới trả lời: 【 Không thể nghĩ ra được, rất đặc biệt à?

Lộ Dao: 【 Phải, hôm nay là lần đầu tiên em gặp anh vào mười lăm năm trước.

Đợi một lúc lâu, Lộ Dao cũng không thấy Hoắc Viễn Chu trả lời, cô lại gửi qua một tin nhắn: 【 Lại bận nữa à?

Lần này Hoắc Viễn Chu trả lời lại rất nhanh, anh hỏi: 【 Dao Dao, đang trong phòng ngủ đúng không?

Lộ Dao sửng sốt hai giây, vội nói: 【 Phải, sao thế?

Hoắc Viễn Chu: 【 Khóa trái cửa phòng của em lại, vào phòng giữ quần áo.

Sau khi Lộ Dao đọc xong tin nhắn, tay cô run rẩy, đọc lại một lần nữa, rất chắc chắn, anh bảo cô khóa trái cửa, vào phòng giữ quần áo.

Cô lấy mặt nạ trên mặt xuống, đầu óc trở nên hỗn loạn, thậm chí khả năng suy nghĩ cũng biến mất, đành phải hỏi anh: 【 Vào phòng giữ quần áo làm gì?

Cô gửi tiếp một tin nhắn: 【 Cửa phòng ngủ vốn đã khóa trái rồi. 】

Bỗng cánh cửa của phòng giữ quần áo được mở ra từ bên trong, Lộ Dao theo tiếng nhìn sang, sợ tới mức ‘ A ’ một tiếng, rồi nhanh chóng bịt miệng mình lại, sợ sẽ chấn động đến ông Lộ và bà Lộ đang trong phòng khách.

Nhìn người đang ở trước mặt, Lộ Dao trừng to hai mắt, đầu óc trống rỗng, trái tim ngay lập tức ngừng đập.

Hoắc Viễn Chu mặc quần ở nhà màu xám nhạt, áo sơmi đen, anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, từng giọt nước trên những sợi tóc theo gò má chảy đến xương quai xanh, một bức tranh sống động.

Sau một lúc lâu Lộ Dao mới thốt lên một câu: “Hoắc Viễn Chu, sao anh lại ở nhà em?”

Edit: Lạc Lạc

- ------

Cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ 💓💓💓
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện