Tô Đình Khiêm vốn tưởng năm nay người một nhà có thể ăn bữa cơm đoàn viên, nhưng không ngờ ngay trước Tết Nguyên Đán, Lục Trường Chinh lại đi làm nhiệm vụ.
Ngay khi tình hình ở tiền tuyến ngày một ác liệt, Quảng Tây đã trực tiếp tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, hai anh em Tô Dịch Thâm và Tô Dịch Viễn ngay lập tức trở về đơn vị, tuy Tô Đình Đức có thể về nhà nhưng ông ấy không dám thả lỏng, đều sẵn sàng chờ lệnh bất cứ lúc nào.
Thân là quân nhân, lúc nào cũng đặt lợi ích của đất nước lên trên hết.
Lục Trường Chinh đi lần này, Tô Mạt còn lo lắng hơn trước. Suy cho cùng, hai bên đã khai chiến, một khi dùng tới vũ khí sát thương, sẽ có rất nhiều thời điểm sức người không thể chống lại được.
May mắn là chiến dịch không kéo dài, vài ngày sau có tin chiến thắng truyền về, nước ta đã giành thắng lợi, giành lại ba hòn đảo bị chiếm đóng.
Tiểu đội đặc biệt lần đầu tiên thể hiện sự xuất sắc trong tác chiến, có thể nói, nếu không có tiểu đội này thì chiến dịch đã không kết thúc nhanh chóng như vậy.
Trong báo cáo hậu chiến, các lãnh đạo nghe về thành tích của tiểu đội đặc biệt, ra lệnh cho mỗi quân khu phải bồi dưỡng thêm các binh chủng như vậy.
Trong trận hải chiến này, hơn 100 quân địch bị thương, 48 người bị bắt, trong số 48 người này còn có một vị tướng cấp cao.
Nước ta hy sinh 18 người, thương tật 67 người. Trong số 18 người hy sinh, có 10 người là ngư dân và dân quân bị địch b.ắ.n c.h.ế.t ở giai đoạn trước. Đối với 10 người này, quân khu Quảng Châu cũng cử người đến làm việc, cho tiền trợ cấp tương ứng.
Sau khi tin chiến thắng truyền về, viện gia chúc mới dần dần có chút không khí đón năm mới, trên khuôn mặt mọi người cũng tươi cười hơn.
Tô Mạt cũng thở phào nhẹ nhõm, cùng Lục Tiểu Lan chuẩn bị đồ đạc đón năm mới.
Khi người dân địa phương ở Quảng Châu đón năm mới, họ thường làm bánh rán vừng và bánh xốp, phong tục dân gian ở miền Nam nặng hơn ở miền Bắc, vào đêm giao thừa, người dân phải đến nhà thờ tổ để thờ cúng tổ tiên.
Vào thời điểm này, những mê tín phong kiến không thể thực hiện được, nên nhiều người tỏ lòng thành kính với tổ tiên ở tại nhà. Khi bước vào một thôn bản địa, người ta luôn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của nến nhang.
Người dân Quảng Châu thường làm một ít mắm tôm để nấu ăn, Tô Mạt nghĩ đến việc đi tìm một người dân bản địa trao đổi một ít cho mọi người nếm thử hương vị mới trong dịp năm mới nên đã rủ Lục Tiểu Lan đi cùng.
Lục Tiểu Lan vừa vào thôn, lập tức ngửi ngửi chung quanh nói: "Chị dâu, chị có ngửi thấy mùi không? Hình như có người đang đốt thứ gì đó."
Tô Mạt giải thích phong tục dân gian miền Nam cho Lục Tiểu Lan nghe.
Lục Tiểu Lan gật đầu, phá tứ cựu này, cũng khó có biện pháp, đành phải âm thầm tưởng nhớ, bọn họ viếng mồ mả hay đốt vàng mã cũng phải lén lút.
Tô Mạt tìm tới nhà đội trưởng đội sản xuất, đổi tiền lấy một ít mắm tôm, bánh rán vừng và bánh xốp.
Vào đêm giao thừa, ngoài vợ chồng Tô Đình Khiêm, Trương Chấn và Tiểu Đinh cũng đến viện gia chúc để đón năm mới.
Lục Trường Chinh đi vắng nên Lục Tiểu Lan vào phòng Tô Mạt ngủ, tạm thời để Trương Chấn và Tiểu Đinh ngủ trong phòng cô ấy.
Tô Mạt đi chợ nấu ăn, mua rất nhiều đặc sản địa phương như ngỗng quay, vịt quay, thịt lợn nướng, gà cắt miếng, ở nhà làm không ít đồ ăn ngon, năm đầu tiên, một đám người đón năm mới ở Quảng Châu vô cùng náo nhiệt.
Cơm nước xong, hai đứa nhỏ chúc Tết người lớn, nhận phong bao lì xì. Năm nay Tô Mạt không giữ lì xì mà làm cho mỗi đứa một chiếc túi nhỏ và bảo chúng tự giữ.
Lúc này, có mấy đứa nhỏ đến chúc Tết, Tô Mạt đưa cho mỗi đứa nhỏ đến chúc Tết một đồng tiền lì xì, sau đó bảo hai đứa nhỏ đi theo nhóm người đến từng nhà để chúc tết.
Vấn đề không phải là thu được bao nhiêu lì xì, mà chủ yếu là náo nhiệt. Trẻ con mà, không khí đón năm mới càng náo nhiệt càng vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-270.html.]
Lạc Lạc vui vẻ đi theo, An An ban đầu không muốn đi, nhưng cô bé sợ em trai mình bị bắt nạt nên cũng đi cùng.
Nhà Tô Mạt ở Quảng Châu bên này vô cùng náo nhiệt, nhà họ Tô ở nước Mỹ cũng đang chuẩn bị đón Tết.
Trung Quốc sớm hơn nước Mỹ nửa ngày, chênh lệch múi giờ 12 tiếng, buổi tối ở Quảng Châu là buổi sáng ở San Francisco.
Từ sáng sớm, người giúp việc của nhà họ Tô đã dậy, bắt đầu bận rộn vào giữa buổi sáng, xe ô tô đã lục tục đến biệt thự nơi Tô Trọng Thanh ở.
Sau khi gia đình Tô Trọng Thanh đến nước Mỹ, đầu tiên bọn họ định cư ở San Francisco, chờ sau khi tạo dựng chỗ đứng ở đây, mới mở rộng làm ăn, gia đình con trai cả Tô Đình Bang đã đến New York, gia đình con trai thứ hai Tô Đình Nghị đi theo ông cụ ở San Francisco, cậu con trai út theo đuổi nghệ thuật, thường cùng gia đình đi du lịch khắp nơi.
Vì vậy, gia đình bọn họ không thường xuyên tụ tập cùng nhau, chỉ vào những ngày lễ quan trọng, con cái mới từ nhiều nơi trở về, người một nhà mới đoàn tụ.
Trong bữa trưa, mọi người đều nói về việc Tô Cảnh về nước, qua điện thoại bọn họ đã biết được Tô Cảnh đã hỏi thăm tung tích người thân của anh ta ở trong nước, nhưng không hỏi chi tiết.
"Con không gặp những người khác, ở hội chợ gặp được Tô Mạt, con gái chú Đình Khiêm, theo lời cô ấy, gia đình họ vẫn sống tốt. Họ không còn sống ở Thượng Hải nữa, đã chuyển đến Quảng Châu..."
Tô Cảnh kể cho mọi người nghe quá trình gặp gỡ Tô Mạt, mọi người không khó để thấy được sự cảm kích trong lời nói của anh ta đối với Tô Mạt.
"Anh hai, nghe anh nói như vậy, chị họ kia khá là ngầu." Tô Sầm, con trai Tô Đình Lễ nói: "Anh có ảnh chụp không, cho em xem thử."
Năm nay Tô Sầm 18 tuổi, vừa mới vào đại học.
“Có, đưa cho ông nội rồi.” Tô Cảnh chụp hai bức ảnh với Tô Mạt ở hội chợ.
Tô Trọng Thanh phất tay, bảo người giúp việc lấy ảnh đến.
Tô Sầm là người đầu tiên nhận lấy, sau khi xem xong, ngạc nhiên hỏi: "Anh hai, anh có chắc là chụp ở Trung Quốc không?"
Không phải nói cuộc sống ở Trung Quốc rất nghèo khổ, mọi người ai cũng xanh xao vàng vọt, quần áo cũ nát, trông như dân nghèo sao? Cậu ta nhìn qua thấy người chị họ này cũng chẳng thua kém gì nữ minh tinh nước Mỹ cả.
Tô Đình Lễ lấy bức ảnh từ tay Tô Sầm, nhìn xong rồi nói: "Có vẻ như Đình Khiêm đã nuôi dạy đứa nhỏ rất tốt, không hổ danh là người nhà họ Tô."
Những gì vốn chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng ngay lập tức đ.â.m vào tim của Tô Lâm Vi, con gái nuôi của nhà họ Tô, bởi vì trong một bàn này, cô ta là người duy nhất không phải người nhà họ Tô.
Tô Lâm Vi, trước đây gọi là Lâm Vi, là cháu gái ruột của Lâm Như Đồng, vợ của Tô Đình Bang.
Năm đó, vợ chồng nhà họ Lâm ra nước ngoài cùng nhà họ Tô, lúc đó tài sản của nhà họ Lâm còn lại rất ít, việc đi lại của bọn họ gần như hoàn toàn phụ thuộc vào nhà họ Tô. Sau khi đến nước Mỹ, cuộc sống ban đầu không hề dễ dàng, cộng với nhiều lý do khác nhau như việc thích nghi với khí hậu, vợ chồng nhà họ Lâm lần lượt qua đời vì bệnh tật, chỉ để lại một cô con gái năm tuổi.
Lâm Như Đồng đảm nhận việc chăm sóc cô ta, sau đó dứt khoát nhận làm con nuôi, Lâm Vi trở thành Tô Lâm Vi. Sau khi nhà họ Tô tạo được chỗ đứng, người bên ngoài gọi cô ta là cô cả nhà họ Tô.
Khi Lâm Vi còn nhỏ, cô ta rất dễ thương, lại dẻo miệng, khiến mọi người trong nhà họ Tô từ trên xuống dưới đều yêu mến cô ta. Nhà họ Tô không có con gái, khó có được chiếc áo bông nhỏ, nên mọi người đều cưng chiều cô ta, có thứ gì tốt cũng đều nghĩ đến cô ta. Khi còn nhỏ, số tiền tiêu vặt của cô ta còn nhiều gấp đôi số tiền tiêu vặt của nhóm con trai.
Con trai cả của Tô Đình Bang, Tô Hú thấy chú nhỏ nói như vậy, cũng rất hứng thú, thuận tay lấy bức ảnh, Lâm Vi ngồi bên cạnh anh ta cũng liếc mắt nhìn thử.
Trong ảnh, Tô Mạt buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc áo sơ mi trắng và quần đen, đứng cạnh Tô Cảnh, mỉm cười tự nhiên, vẻ mặt tự tin, cộng với vẻ ngoài xinh đẹp, dù chỉ mặc quần áo rất bình thường, cũng không che giấu khí chất thanh cao của cô.
Trong mắt Lâm Vi hiện lên vẻ ghen tị, nhưng rất nhanh cô ta đã giấu đi.
"Đây là em họ của sao? Dáng vẻ thật xinh đẹp." Lâm Vi nói.
Ngay khi tình hình ở tiền tuyến ngày một ác liệt, Quảng Tây đã trực tiếp tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, hai anh em Tô Dịch Thâm và Tô Dịch Viễn ngay lập tức trở về đơn vị, tuy Tô Đình Đức có thể về nhà nhưng ông ấy không dám thả lỏng, đều sẵn sàng chờ lệnh bất cứ lúc nào.
Thân là quân nhân, lúc nào cũng đặt lợi ích của đất nước lên trên hết.
Lục Trường Chinh đi lần này, Tô Mạt còn lo lắng hơn trước. Suy cho cùng, hai bên đã khai chiến, một khi dùng tới vũ khí sát thương, sẽ có rất nhiều thời điểm sức người không thể chống lại được.
May mắn là chiến dịch không kéo dài, vài ngày sau có tin chiến thắng truyền về, nước ta đã giành thắng lợi, giành lại ba hòn đảo bị chiếm đóng.
Tiểu đội đặc biệt lần đầu tiên thể hiện sự xuất sắc trong tác chiến, có thể nói, nếu không có tiểu đội này thì chiến dịch đã không kết thúc nhanh chóng như vậy.
Trong báo cáo hậu chiến, các lãnh đạo nghe về thành tích của tiểu đội đặc biệt, ra lệnh cho mỗi quân khu phải bồi dưỡng thêm các binh chủng như vậy.
Trong trận hải chiến này, hơn 100 quân địch bị thương, 48 người bị bắt, trong số 48 người này còn có một vị tướng cấp cao.
Nước ta hy sinh 18 người, thương tật 67 người. Trong số 18 người hy sinh, có 10 người là ngư dân và dân quân bị địch b.ắ.n c.h.ế.t ở giai đoạn trước. Đối với 10 người này, quân khu Quảng Châu cũng cử người đến làm việc, cho tiền trợ cấp tương ứng.
Sau khi tin chiến thắng truyền về, viện gia chúc mới dần dần có chút không khí đón năm mới, trên khuôn mặt mọi người cũng tươi cười hơn.
Tô Mạt cũng thở phào nhẹ nhõm, cùng Lục Tiểu Lan chuẩn bị đồ đạc đón năm mới.
Khi người dân địa phương ở Quảng Châu đón năm mới, họ thường làm bánh rán vừng và bánh xốp, phong tục dân gian ở miền Nam nặng hơn ở miền Bắc, vào đêm giao thừa, người dân phải đến nhà thờ tổ để thờ cúng tổ tiên.
Vào thời điểm này, những mê tín phong kiến không thể thực hiện được, nên nhiều người tỏ lòng thành kính với tổ tiên ở tại nhà. Khi bước vào một thôn bản địa, người ta luôn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của nến nhang.
Người dân Quảng Châu thường làm một ít mắm tôm để nấu ăn, Tô Mạt nghĩ đến việc đi tìm một người dân bản địa trao đổi một ít cho mọi người nếm thử hương vị mới trong dịp năm mới nên đã rủ Lục Tiểu Lan đi cùng.
Lục Tiểu Lan vừa vào thôn, lập tức ngửi ngửi chung quanh nói: "Chị dâu, chị có ngửi thấy mùi không? Hình như có người đang đốt thứ gì đó."
Tô Mạt giải thích phong tục dân gian miền Nam cho Lục Tiểu Lan nghe.
Lục Tiểu Lan gật đầu, phá tứ cựu này, cũng khó có biện pháp, đành phải âm thầm tưởng nhớ, bọn họ viếng mồ mả hay đốt vàng mã cũng phải lén lút.
Tô Mạt tìm tới nhà đội trưởng đội sản xuất, đổi tiền lấy một ít mắm tôm, bánh rán vừng và bánh xốp.
Vào đêm giao thừa, ngoài vợ chồng Tô Đình Khiêm, Trương Chấn và Tiểu Đinh cũng đến viện gia chúc để đón năm mới.
Lục Trường Chinh đi vắng nên Lục Tiểu Lan vào phòng Tô Mạt ngủ, tạm thời để Trương Chấn và Tiểu Đinh ngủ trong phòng cô ấy.
Tô Mạt đi chợ nấu ăn, mua rất nhiều đặc sản địa phương như ngỗng quay, vịt quay, thịt lợn nướng, gà cắt miếng, ở nhà làm không ít đồ ăn ngon, năm đầu tiên, một đám người đón năm mới ở Quảng Châu vô cùng náo nhiệt.
Cơm nước xong, hai đứa nhỏ chúc Tết người lớn, nhận phong bao lì xì. Năm nay Tô Mạt không giữ lì xì mà làm cho mỗi đứa một chiếc túi nhỏ và bảo chúng tự giữ.
Lúc này, có mấy đứa nhỏ đến chúc Tết, Tô Mạt đưa cho mỗi đứa nhỏ đến chúc Tết một đồng tiền lì xì, sau đó bảo hai đứa nhỏ đi theo nhóm người đến từng nhà để chúc tết.
Vấn đề không phải là thu được bao nhiêu lì xì, mà chủ yếu là náo nhiệt. Trẻ con mà, không khí đón năm mới càng náo nhiệt càng vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-270.html.]
Lạc Lạc vui vẻ đi theo, An An ban đầu không muốn đi, nhưng cô bé sợ em trai mình bị bắt nạt nên cũng đi cùng.
Nhà Tô Mạt ở Quảng Châu bên này vô cùng náo nhiệt, nhà họ Tô ở nước Mỹ cũng đang chuẩn bị đón Tết.
Trung Quốc sớm hơn nước Mỹ nửa ngày, chênh lệch múi giờ 12 tiếng, buổi tối ở Quảng Châu là buổi sáng ở San Francisco.
Từ sáng sớm, người giúp việc của nhà họ Tô đã dậy, bắt đầu bận rộn vào giữa buổi sáng, xe ô tô đã lục tục đến biệt thự nơi Tô Trọng Thanh ở.
Sau khi gia đình Tô Trọng Thanh đến nước Mỹ, đầu tiên bọn họ định cư ở San Francisco, chờ sau khi tạo dựng chỗ đứng ở đây, mới mở rộng làm ăn, gia đình con trai cả Tô Đình Bang đã đến New York, gia đình con trai thứ hai Tô Đình Nghị đi theo ông cụ ở San Francisco, cậu con trai út theo đuổi nghệ thuật, thường cùng gia đình đi du lịch khắp nơi.
Vì vậy, gia đình bọn họ không thường xuyên tụ tập cùng nhau, chỉ vào những ngày lễ quan trọng, con cái mới từ nhiều nơi trở về, người một nhà mới đoàn tụ.
Trong bữa trưa, mọi người đều nói về việc Tô Cảnh về nước, qua điện thoại bọn họ đã biết được Tô Cảnh đã hỏi thăm tung tích người thân của anh ta ở trong nước, nhưng không hỏi chi tiết.
"Con không gặp những người khác, ở hội chợ gặp được Tô Mạt, con gái chú Đình Khiêm, theo lời cô ấy, gia đình họ vẫn sống tốt. Họ không còn sống ở Thượng Hải nữa, đã chuyển đến Quảng Châu..."
Tô Cảnh kể cho mọi người nghe quá trình gặp gỡ Tô Mạt, mọi người không khó để thấy được sự cảm kích trong lời nói của anh ta đối với Tô Mạt.
"Anh hai, nghe anh nói như vậy, chị họ kia khá là ngầu." Tô Sầm, con trai Tô Đình Lễ nói: "Anh có ảnh chụp không, cho em xem thử."
Năm nay Tô Sầm 18 tuổi, vừa mới vào đại học.
“Có, đưa cho ông nội rồi.” Tô Cảnh chụp hai bức ảnh với Tô Mạt ở hội chợ.
Tô Trọng Thanh phất tay, bảo người giúp việc lấy ảnh đến.
Tô Sầm là người đầu tiên nhận lấy, sau khi xem xong, ngạc nhiên hỏi: "Anh hai, anh có chắc là chụp ở Trung Quốc không?"
Không phải nói cuộc sống ở Trung Quốc rất nghèo khổ, mọi người ai cũng xanh xao vàng vọt, quần áo cũ nát, trông như dân nghèo sao? Cậu ta nhìn qua thấy người chị họ này cũng chẳng thua kém gì nữ minh tinh nước Mỹ cả.
Tô Đình Lễ lấy bức ảnh từ tay Tô Sầm, nhìn xong rồi nói: "Có vẻ như Đình Khiêm đã nuôi dạy đứa nhỏ rất tốt, không hổ danh là người nhà họ Tô."
Những gì vốn chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng ngay lập tức đ.â.m vào tim của Tô Lâm Vi, con gái nuôi của nhà họ Tô, bởi vì trong một bàn này, cô ta là người duy nhất không phải người nhà họ Tô.
Tô Lâm Vi, trước đây gọi là Lâm Vi, là cháu gái ruột của Lâm Như Đồng, vợ của Tô Đình Bang.
Năm đó, vợ chồng nhà họ Lâm ra nước ngoài cùng nhà họ Tô, lúc đó tài sản của nhà họ Lâm còn lại rất ít, việc đi lại của bọn họ gần như hoàn toàn phụ thuộc vào nhà họ Tô. Sau khi đến nước Mỹ, cuộc sống ban đầu không hề dễ dàng, cộng với nhiều lý do khác nhau như việc thích nghi với khí hậu, vợ chồng nhà họ Lâm lần lượt qua đời vì bệnh tật, chỉ để lại một cô con gái năm tuổi.
Lâm Như Đồng đảm nhận việc chăm sóc cô ta, sau đó dứt khoát nhận làm con nuôi, Lâm Vi trở thành Tô Lâm Vi. Sau khi nhà họ Tô tạo được chỗ đứng, người bên ngoài gọi cô ta là cô cả nhà họ Tô.
Khi Lâm Vi còn nhỏ, cô ta rất dễ thương, lại dẻo miệng, khiến mọi người trong nhà họ Tô từ trên xuống dưới đều yêu mến cô ta. Nhà họ Tô không có con gái, khó có được chiếc áo bông nhỏ, nên mọi người đều cưng chiều cô ta, có thứ gì tốt cũng đều nghĩ đến cô ta. Khi còn nhỏ, số tiền tiêu vặt của cô ta còn nhiều gấp đôi số tiền tiêu vặt của nhóm con trai.
Con trai cả của Tô Đình Bang, Tô Hú thấy chú nhỏ nói như vậy, cũng rất hứng thú, thuận tay lấy bức ảnh, Lâm Vi ngồi bên cạnh anh ta cũng liếc mắt nhìn thử.
Trong ảnh, Tô Mạt buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc áo sơ mi trắng và quần đen, đứng cạnh Tô Cảnh, mỉm cười tự nhiên, vẻ mặt tự tin, cộng với vẻ ngoài xinh đẹp, dù chỉ mặc quần áo rất bình thường, cũng không che giấu khí chất thanh cao của cô.
Trong mắt Lâm Vi hiện lên vẻ ghen tị, nhưng rất nhanh cô ta đã giấu đi.
"Đây là em họ của sao? Dáng vẻ thật xinh đẹp." Lâm Vi nói.
Danh sách chương