Mọi người đều kinh ngạc nhìn Dư Tương, trong lòng có cùng suy nghĩ, đang yên lành sao có thể không đi làm?Thanh niên tri thức về thành phố thường là thi đậu đại học hoặc đã tìm được đơn vị thu nhận trong thành phố, và thanh niên tri thức được tuyển dụng, nhưng đa số công việc làm ăn ổn định trong thành phố đều có vị trí riêng cho từng người, mẹ già về hưu còn có con cái đổi kíp, thanh niên tri thức có thể về thành phố đương nhiên không thể từ bỏ cơ hội việc làm, Lâm Bảo Chi lấy được hạn ngạch công việc ở nhà máy hóa chất cho Dư Tương cũng không dễ gì.

“Này, nếu Tương Tương không đi làm thì có thể làm gì chứ?”Bà ngoại Lâm không ngờ chủ ý của mẹ con hai người lớn đến vậy, nói không đi thì không đi.

Con gái đang trẻ tuổi nếu không có một công việc, chẳng lẽ ăn uống đều dựa vào gia đình nuôi sao? Không phải nhà nuôi không nổi, nhưng hiển nhiên có cơ hội đi làm lại không đi, không tiền lương không thu nhập giới thiệu đối tượng cũng không dễ nghe lắm, trong nhà cũng không thể nuôi cô cả đời đúng không?Nhìn sao cũng không hề có lợi cho tương lai của Tương Tương, bây giờ mặc kệ cô là đang hại cô đó.


Ông cụ Bùi tạm thời không lên tiếng, chờ nghe Dư Tương nói thế nào.

Vẫn là Dư Uy hiểu em gái của mình, dò hỏi: “Tương Tương, có phải em chê điều kiện ở nhà máy hóa chất không tốt?”Nhà máy hóa chất nằm ở khu ngoại ô Yến Thành, mấy năm nay rất phổ biến, sản xuất sản phẩm hóa chất hằng ngày và thuốc thử hóa học, nhà máy hóa chất còn có chi nhánh ở Thượng Hải, tương lai xán lạn, huống hồ công việc của Dư Tương cũng không nguy hiểm, làm một nhân viên văn thư trong xưởng, không phải công nhân chân chính bán đi thể lực sức khỏe, chỉ là nếu thật sự đi làm thì phải ở trong nhà máy, chủ nhật nghỉ mới có thể về nhà, chắc chắn không như ở lại nội thành.

Dư Tương nhạt nhẽo cho hai từ: “Hơi hơi.

”Sắc mặt Dư Kiến Kỳ trầm xuống, nhịn lại để không tức giận.

Bùi Thừa Hãn nhìn, khuyên giải nói: “Tương Tương, thật ra em không cần sốt ruột quá, em cứ thích ứng công việc ở đơn vị trước, tương lai chưa hẳn không có cơ hội điều em về, chúng ta cứ đi từng bước, đúng không?”Dư Tương bĩu môi khều thức ăn trong bát mình, từ chối không cần suy nghĩ: “Đừng, trong nhà máy vừa bẩn vừa loạn còn nóng, em không thích.

”Dư Kiến Kỳ nhíu mày hỏi: “Vậy con thích gì?”“Con thích đơn giản thoải mái, Lộ Lộ cũng có thể được phân công đến làm trong trường chuyên trung học, con cũng muốn…”Dư Tương không nói rõ, tuy cô không thể hiện ra vẻ ghen tị, nhưng ý trong lời nói vẫn muốn hơn thua với em gái Dư Lộ.

Mọi người chợt im lặng, họ cũng nhớ ra trận ầm ĩ sáu năm trước khi Dư Tương không chịu về quê, đánh mắng với Dư Lộ.


Hai chị em này không thể sống chung hòa thuận sao?Lâm Bảo Chi ngồi bên cạnh không nói gì, tiện thể đánh giá vẻ mặt chồng mình, cười cười với Dư Tương.

Dư Lộ bị chỉ đích danh mới lên tiếng, cười dịu dàng nói: “Chị à, anh Thừa Hãn nói đúng đó, chị có thể tự học để thi, sau này học vấn rồi không cần lo không thể tăng giá trị bản thân, em cũng không có gì để chị ngưỡng mộ đâu, giờ quý giá nhất là học sinh đại học, nếu chị không chê, tài liệu em dùng lúc trước vẫn còn giữ, chị cứ học theo nó là được.

”Cô ta nhớ không sai, Dư Tương này không chỉ đến để giành công việc của cô ta thôi đâu nhỉ?Dư Tương nghiêng đầu, đây lẽ nào không phải đang rêu rao tiện thể hơn thua với cô sao?“Không dùng được.

”Ba chữ lộ ra sự bướng bỉnh khư khư cố chấp theo ý mình.


Bùi Thừa Quang không nhịn được lắc đầu, đây còn sao nữa, ban nãy còn là cô gái đáng yêu, lúc sau thì có thể làm mình làm mẩy, cậu ta thử giải vây: “Chuyện này từ từ bàn cũng được, dượng ơi, chúng ta ăn cơm trước đi.

”Vẫn là đừng quậy rùm beng lên, nếu không thì người chịu thiệt thòi chắc chắn là Dư Tương, tính tình của dượng giống cha cậu ta, cậu ta cũng là bị đánh mà lớn.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện