Dư Tương ngủ một giấc thẳng đến hừng đông, quanh người không hề có chút cảm giác khô nóng dính mồ hôi của mùa hè nên cô rời giường với tinh thần no đủ.Chẳng qua vì ngủ thoải mái quá nên lúc Dư Tương ra khỏi cửa phòng thì thời gian đã không còn sớm nữa.

Trong phòng khách chỉ có một mình Bùi Thừa Hãn.

Anh ta đang cầm một quyển sách không biết đang nghiên cứu cái gì.

Nhưng hình ảnh kia trông thật sự rất đẹp mắt."Chào anh họ cả, ông bà ngoại đâu rồi ạ?""Bọn họ đã ăn sáng sau đó đi tản bộ ngoài công viên rồi.

Bà nội bảo anh qua đây chờ em rời giường thì nói cho em biết trong phòng bếp có đồ ăn sáng."Dư Tương mặt không đỏ tim không đập nói: "Làm phiền anh họ cả quá rồi.


Em đi rửa mặt trước đây."Chờ đến khi cô quay ra thì Bùi Thừa Hãn đã bưng bữa sáng lên bàn rồi, còn dọn hết chén đũa lên, ngay cả độ ấm của bát cháo thịt nạc trứng muối cũng vừa phải.

Quan tâm chu đáo đến mức khiến người khác phải chậc lưỡi.

Dư Tương vô cùng yên tâm thoải mái tiêu diệt hết một bát cháo thịt nạc trứng muối cùng một cái bánh bao rồi mới có tâm trạng nói chuyện.Lúc ngẩng đầu lại thấy Bùi Thừa Hãn vừa lúc nhìn qua chỗ cô."Sao vậy ạ?""Không, chỉ là cảm thấy Tương Tương rất xinh đẹp."Dù đã ở nông thôn sáu năm nhưng dáng vẻ và khí chất được bồi dưỡng từ bé lại không hề mất đi.

Mỗi động tác của cô lúc dùng cơm đều không hề kém cạnh cô tiểu thư nào mà anh ta từng gặp, giơ tay nhấc chân đều vô cùng đẹp mắt.Dư Tương bĩu môi, lại bóc một quả trứng gà: "Em còn tưởng anh họ cả muốn thăm dò em cho cẩn thận chứ."Bùi Thừa Hãn sửng sốt, thậm chí không kịp che giấu sự ngạc nhiên của bản thân mà đã phủ nhận theo bản năng: "Sao Tương Tương lại nói vậy chứ? Anh thăm dò em làm gì?""Thăm dò xem có phải trong lòng em còn ghi hận Dư Lộ không, có phải sẽ làm cô ta bị thương không.""...Anh đâu có."Dư Tương lười cãi lại anh ta.

Dù sao thì anh ta cũng sẽ không thừa nhận.

Với tư cách là chiếc lốp dự phòng đầu tiên trong nguyên văn, Bùi Thừa Hãn là điều hòa hai chiều chuyên dụng của Dư Lộ.

Mặc dù anh ta và Dư Lộ không có chút máu mủ ruột thịt nào nhưng vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt nghĩa vụ của một người anh họ, không hề vượt qua.

Ý nghĩa của sự tồn tại của anh ta chính là để dọn sạch chướng ngại cho Dư Lộ.

Lúc nào cô ta buồn bã thì khuyên bảo, lúc nào cô ta vui vẻ phấn chấn thì đứng ở xa bàng quan nhìn.Cùng là em họ nhưng Bùi Thừa Hãn không đối xử với Dư Tương được như vậy mà là vô tình như lá vàng thu qua cuốn đi.Trong nguyên văn, Dư Lộ vốn sẽ vì bảo vệ nguyên thân mà bị thương trên sân thể dục nhưng nguyên thân lại không hề cảm động, còn khiêu khích cô ta.


Dư Lộ cứ nhường nhịn từng bước, bà ngoại Lâm lại bó tay hết cách với quan hệ giữa hai chị em.

Buổi tối cả hai người đều cùng ở lại, Bùi Thừa Hãn đã nhân cơ hội này khuyên bảo Dư Lộ đừng nên cảm thấy mình mắc nợ nguyên thân, lại vừa lúc bị nguyên thân đi tới nghe được.Lúc đó nguyên thân không vạch trần nhưng trong lòng lại càng hận Dư Lộ.Anh họ ruột thịt thiên vị Dư Lộ thì cũng thôi đi, thế mà ngay cả anh họ không chung dòng máu cũng không công bằng.

Sau này lại phát hiện ra chuyện Bùi Thừa Hãn yêu thầm Dư Lộ nên nguyên thân đã vạch hẳn mọi chuyện ra khiến người nhà họ Bùi vừa khiếp sợ vừa thất vọng, để lại cho Dư Lộ một phiền phức không nhỏ.

Cuối cùng sau khi xác nhận được Dư Lộ hạnh phúc, Bùi Thừa Hãn đã ra nước ngoài phát triển.Đương nhiên, trước khi đi, Bùi Thừa Hãn cũng không quên việc trừng trị Dư Tương, tránh cho người trong lòng mình ở lại không đủ an toàn."Khụ khụ, Tương Tương, em và Lộ Lộ đều là em gái anh.

Em nói anh thăm dò em chẳng phải là đang có ý anh cố ý gặp em sao? Hình như anh cũng đâu làm gì đáng ghét nhỉ?"Dư Tương nhún nhún vai: "Hẳn là không có, nhưng anh luôn trong tối ngoài sáng mà thử em.

Em cũng có phải đồ ngốc đâu."Vẻ mặt Bùi Thừa Hãn hơi đỏ lên: "Tương Tương thẳng thắn hơn trước kia nhiều.""Con người em luôn thẳng thắn vậy đấy, không thích nói xấu sau lưng."Rõ ràng cô chưa nói gì nhưng Bùi Thừa Hãn lại cảm thấy cô đang ám chỉ điều gì đó.


Tự dưng anh ta nhớ tới cuộc nói chuyện với Dư Lộ tối hôm qua, lại vô thức múc một thìa cháo đưa lên miệng sau đó bị sặc cho ho khan không ngừng.Dư Tương yên lặng che cái bát của mình lại.

Cô dùng hai ba miếng cuối cùng húp hết cháo trong bát rồi cầm bát vào bếp.Bùi Thừa Hãn che trán cười khổ.

Anh ta bị ghét rồi.Lúc Khương Duệ Quân đi vào đã nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Bùi Thừa Hãn.

Cậu ta mở miệng chọc thẳng vào nỗi đau của người ta: "Anh sao thế? Sao gõ cửa mãi không thấy ai mở cả? Bị cô gái nào đá nên đau lòng muốn chết à?""Cút đi, đừng có nói bật, ngày nào cũng không đứng đắn!""Tôi đang quan tâm anh thôi mà.

Sao anh lại không nhìn thấy lòng tốt của tôi chứ? Đúng rồi, Dư Tương đâu? Tôi tới tìm cô ấy chơi.".

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện