Một bàn toàn là tiểu hài tử, lớn nhất cũng chỉ khoảng mười tuổi. Tiểu A Sơ không phải nhỏ nhất, Ngô Tuyết, nữ nhi Ngô nương tử, mới là nhỏ nhất. Hôm nay tiểu nha đầu cũng được theo mọi người đi ăn, rất ngoan ngoãn ngồi yên không dám động.

Tiểu A Sơ ngồi xuống bàn, cầm chén nói: "Để ta đi lấy cơm cho mọi người, ta biết lấy cơm. Nương nói ta phải chiêu đãi mọi người thật tốt, các ngươi đợi chút."

Tiểu Hoa nói: "Để tỷ đi cho, đệ ngồi xuống đi."

Tiểu Thảo bảo: "Tỷ và muội cùng đi"

Ngô Hải cũng nói: "Thiếu gia, để ta giúp người."

Tiểu Niên nhìn quanh rồi ngồi xuống. Hôm nay tiểu nha đầu cũng là chủ nhà nhỏ, có người định ăn, tiểu nha đầu vội vàng ngăn lại, nói: "Đừng ăn, mọi người chưa có đầy đủ, phải đợi đông đủ rồi mới ăn được."

Những hài tử khác nhìn đồ ăn trên bàn, nước miếng chảy ròng. Cảm giác Tết còn không được nhiều thịt như hôm nay, thật là thơm quá, không biết có bao nhiêu món đây.

Tiểu A Sơ mang hai chén cơm về, đưa cho hai người. Một lát sau, bọn Tiểu Hoa cũng quay lại, mỗi người đều lấy một chén cơm. Tiểu Niên nhìn thấy mọi người đã có cơm, liền bảo: "Bây giờ được ăn rồi."

Từng cái tay được vươn ra gắp thịt, ăn ngon lành!

Chân Nguyệt thỉnh thoảng liếc nhìn qua đám hài tử, thấy không có chuyện gì xảy ra nên cũng không quan tâm nhiều.

Tiểu A Sơ chỉ cảm thấy mình vừa ăn được hai miếng thịt gà mà sao đã hết sạch rồi? Đậu hũ cũng vậy, mới ăn được một miếng mà đã hết mất. Sao mọi người ăn nhanh vậy? Trong chén của thằng bé vẫn còn một bát cơm to, Tiểu A Sơ liền vội vàng ăn nhanh hơn.

Đến khi bữa cơm kết thúc, Tiểu A Sơ cảm giác như mình chưa ăn được bao nhiêu, nhưng những người khác lại tỏ ra thỏa mãn, có người còn đang l.i.ế.m ngón tay, có người thì no đến mức ợ hơi.

Tiểu A Sơ cầm bát chạy đến bên cạnh Chân Nguyệt, bảo nàng cúi đầu xuống rồi nhỏ giọng nói: "Con chưa no." Nhưng đồ ăn cũng đã hết rồi.

Chân Nguyệt nhìn mà muốn cười, nàng lấy ít thức ăn còn sót lại gắp vào bát của nhi tử rồi bảo: "Đi đi, con đi lấy thêm nửa bát cơm nữa mà ăn."

"Cảm ơn nương." Tiểu A Sơ nhanh chóng chạy đi lấy thêm cơm, rồi quay lại chỗ ngồi tiếp tục ăn.

Bữa cơm kết thúc trong không khí vui vẻ của cả chủ lẫn khách. Tiền Nhị tỷ và mấy người khác ngày mai mới trở về, nên Tiền thị đã chuẩn bị phòng từ sớm.

Tiểu Niên, Tiểu Hoa và Tiểu Thảo đều ngủ với nhau. Phòng trống để cho hài tử Tiền Nhị tỷ và Tiền Tam tỷ ngủ. Một phòng khác dành cho đôi phu thê Tiền Nhị tỷ, còn phu thê Tiền Tam tỷ thì ngủ ở phòng trống ngoài tiền viện.

Chân Nhị ca sau khi ăn xong liền trở về núi Háo Tử Sơn, còn Chân Đại ca thì dẫn hài tử ngủ ở căn phòng trống bên cạnh phòng của Chân Nguyệt, không phải phòng của Tiểu A Sơ, mà là một phòng khác.

Bữa ăn ngon và giấc ngủ trong ngôi nhà lớn khiến nhiều hài tử đêm ấy không muốn rời đi, chúng đều muốn ở lại chơi thêm.

Nhưng điều đó không thể được. Ngày hôm sau, từng người một mang theo lễ vật do Kiều gia tặng mà trở về.

Kiều gia cũng lại trở lại nhịp sống bình thường. Khi Kiều Nhị quay lại huyện thành để bày quán, nhiều khách hàng cũ lại tới hỏi: "Mấy ngày trước sao không thấy bày quán? Lão nhân nhà ta thích tương đậu nành của ngươi, nên hôm nay ta đến mua một lọ."

"Tốt, mấy ngày trước nhà ta có việc vui nên ta không ra quán. Đây, tương ớt của ngươi đây, ta tặng thêm một ít hành, cảm ơn đã ủng hộ."

"À ra vậy, cảm ơn nhé."

 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện