Sáng ngày hôm sau, Lê Nhược ngủ đến tám rưỡi còn chưa muốn dậy, cô quấn lấy Chu Thành Ngộ, cọ tới cọ lui trên cổ anh:" Ông xã, buồn ngủ."


Chu Thành Ngộ ôm cô không có cách nào, từ bảy giờ đã gọi cô dậy, mỗi lần cô đều nói ngủ thêm năm phút, từ bảy giờ một mực đến tám rưỡi.


Anh hôn cô, thấp giọng dụ dỗ:" Dậy đi nào, còn phải đến cục dân chính nữa."


Mơ hồ một lát, Lê Nhược mở mắt:" Ông xã, hôm nay anh không đi làm sao?" Cô vẫn nhớ rõ ràng, lần đầu tiên bọn họ đi lĩnh chứng, Chu Thành Ngộ sau đó còn đi thẳng đến sân bay.


Chu Thành Ngộ:" Hôm nay ở nhà." Từ khi tiếp quản Chu thị đến nay, đây là lần đầu tiên anh nghỉ cả ngày.


Lê Nhược híp mắt ngủ tiếp:" Vậy buổi chiều đi lĩnh chứng, chúng ta lại ngủ một chút."


Chu Thành Ngộ không lên tiếng, không biết tại sao anh luôn cảm thấy cô không nóng lòng lĩnh chứng cùng anh. Có ai ngày đi đăng kí kết hôn còn ỷ vào việc không dậy nổi, từ buổi sáng đẩy xuống buổi chiều?


" Lê Nhược."


" Làm sao vậy, em buồn ngủ lắm."


" Em rốt cuộc có muốn kết hôn với anh hay không?"


Sau khi hỏi, anh mới phát giác giọng mình như oán phụ.


Lê Nhược một chút cũng không buồn ngủ nữa, bật cười:" Có phải anh sợ em mặc váy vào liền không thừa nhận anh nữa?"


Chu Thành Ngộ:"..."


Lê Nhược sờ cằm anh:" Yên tâm đi, em chỉ ngủ với một người đàn ông là anh, ngủ cả đời." Cô bỗng nhiên trừng mắt, lúc này mới phát hiện nhẫn kim cương xanh trên ngón áp út đã đổi thành nhẫn kim cương hồng, còn chiếc nhẫn kia đã chuyển sang ngón giữa.


" Anh đeo lên cho em lúc nào vậy?"


Chu Thành Ngộ:" Sáng sớm nay."


Lê Nhược sờ sờ hai chiếc nhẫn kia:" Đều là anh đưa cho em."


Chu Thành Ngộ:" Cái nhẫn xanh này không phải là tự em mua?"


Lê Nhược:" Hai quả kia cũng coi là anh đưa, ở trong mộng anh tặng cho em, sau đó em đi mua. Vậy thì cũng là anh đưa." Cô cười, hôn môi anh:" Cám ơn ông xã."


Chu Thành Ngộ vuốt ve sau lưng cô:" Đừng mè nheo, trước tiên đi lĩnh chứng đã."


Lê Nhược nhìn người đàn ông này, thấy được ưu tư lo được lo mất của anh là thật, cô dịch lại gần bên tai anh:" Ông xã, em yêu anh." Cô buông anh ra, vén chăn xuống giường.


Hôm nay Chu Thành Ngộ dốc lòng ăn mặc, từ quần áo đến đầu tóc, ngay cả cà vạt cũng thắt.


Ở trước cửa cục dân chính, anh vẫn không xác định được, người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp tiêu sái này có thể lâm trận lật lọng hay không.


Cho đến khi cầm hai cuốn sổ đỏ trong tay, Chu Thành Ngộ mới hoàn toàn an lòng.


Đây là lần thứ hai Lê Nhược lĩnh chứng, không kích động như lần đầu tiên. Lúc lần đầu tiên cùng Chu Thành Ngộ tới cục dân chính cô thật sự rất kích động, kích động có thể ngủ với anh, có thể trở thành vợ anh; sâu trong nội tâm cô cũng ôm một tia ảo tưởng, có lẽ cô có thể cùng anh làm vợ chồng cả đời.


Ảo tưởng lúc lần đầu tiên lĩnh chứng, trong lần thứ hai này rốt cuộc cũng được như ý nguyện.


Chuyện thứ nhất sau khi Chu Thành Ngộ đi ra cục dân chính chính là chụp giấy đăng kí kết hôn gửi cho thư kí, để cho thư kí ở trên weibo chính thức tuyên bố tin tức.


Mười phút sau, bất kể là điện thoại di động của Chu Thành Ngộ hay là Lê Nhược đều kêu liên tục.


Mẹ của Chu Thành Ngộ dùng cả hai cái điện thoại liên tục bấm gọi, thật vất vả mới gọi được.


" Con trai, con thật sự đã lĩnh chứng rồi?"


Chu Thành Ngộ:" Vâng, bọn con mới từ cục dân chính đi ra."


Mẹ Chu vừa vui mừng lại vừa lo lắng:" Con đã thẳng thắn với Lê Nhược chưa?"
Chu Thành Ngộ:" Thẳng thắn rồi ạ, cô ấy nói nguyện ý cùng con chữa trị, nếu thật sự không trị được, chúng con liền nhận nuôi một đứa. Nếu như đến lúc đó cái kia của con có tỉ lệ sống, không thể mang thai tự nhiên, cô ấy sẽ làm thụ tinh ống nghiệm."


Mẹ Chu:" Thụ tinh ống nghiệm rất khổ cực, phụ nữ phải chịu không ít tội. Cô ấy nguyện ý?"


Chu Thành Ngộ thanh âm trầm thấp:" Vâng."


Mẹ Chu vui mừng nói:" Vậy sao này con phải đối xử thật tốt với con gái nhà người ta."


Chu Thành Ngộ nhìn Lê Nhược, cô đang cùng mẹ cô chia sẻ niềm vui này. Anh cách cô mấy mét, tuy không nghe rõ cô nói gì nhưng từ khóe mắt đến chân mày cô đều là ý cười.


Sau khi Lê Nhược cúp điện thoại của mẹ, Trầm Tri Lâm điện đến. Đầu tiên là chúc mừng cô kết hôn, sau đó lại nói:" Tôi mấy ngày trước ra nước ngoài học bổ túc đã được một thầy giáo khai thông, quyết định đổi một phương pháp điều trị mới cho cô, có lẽ sẽ có hiệu quả. Nhưng mà chi phí tương đối cao, cũng tương đối khổ cực, cô có nguyện ý thử một chút hay không?"


Đối với Lê Nhược mà nói, hôm nay chính là lâm hỷ song môn. Bất kể có hiệu quả hay không, chỉ cần có hy vọng cô liền nguyện ý thử:" Tôi sẽ rút thời gian đến gặp anh."


Trầm Tri Lâm nói lần nữa:" Tân hôn vui vẻ."


Lê Nhược:" Cảm ơn bác sĩ Trầm."


Mấy giây sau, Lê Nhược chạy chậm đến cạnh Chu Thành Ngộ, Chu Thành Ngộ giang hai cánh tay ôm cô.


Lê Nhược tựa trên đầu vai anh, tất cả giống như nằm mơ vậy.


Buổi tối Chu Thành Ngộ mời bạn ăn cơm, Bùi Ninh cũng mang đại bảo cùng nhị bảo đến. Lê Nhược rất thích trêu chọc hai bé con:" Bảo bối, hôm nay gì kết hôn rồi, dì hôm nay là cô dâu, hai con thấy dì có đẹp hay không?"


Đại bảo suy nghĩ một chút:" Hôm nay Nhược Nhược của chúng ta đẹp nhất."


Nhị bảo cũng theo sau:" Hôm nay Nhược Nhược của chúng ta đẹp nhất."


Lê Nhược cười, xoa xoa đầu bọn nhỏ.


Bùi Ninh lấy ra một bản bút kí:" Tân hôn vui vẻ. Tặng cậu quà đặc biệt, chính là vở toán cùng vở bài tập mình ghi chép năm cấp ba."


Trước kia cô chưa bao giờ cho người khác mượn, nhưng mà có lẽ cùng Lê Nhược có duyên đi, vừa gặp đã muốn đem mấy thứ này tặng cho cô.


Lê Nhược ôm Bùi Ninh một cái:" Cám ơn thân ái, chờ khi nào tớ thi đỗ trường đại học tốt nhất sẽ mời cậu đi xem ca nhạc."


Bùi Ninh cười:" Nhất định."


Sau khi ăn cơm xong, bọn họ rời hội sở.


Đại bảo cùng nhị bảo đã mệt rã rời, Bùi Ninh liền mang hai nhóc về trước.


" Nhược Nhược, hẹn gặp lại."


" Nhược Nhược, hẹn gặp lại."


Lê Nhược vẫy vẫy tay:" Cục cưng, hẹn gặp lại."


Nếu như cô có hai bảo bối như vậy thì tốt, cuộc sống sẽ có nhiều vui vẻ hơn.


Cuộc sống sau khi cưới vừa đơn giản lại phong phú. Lê Nhược mỗi ngày trừ giờ học, thời gian còn lại đều xem sách toán, bây giờ cô đã học đến sách kì sau của lớp mười một rồi.


Tình cảm với Chu Thành Ngộ cũng càng ngày càng dính chặt.


Từ đầu mùa hè đến mùa đông, đã kết hôn nửa năm, lúc cuối tuần hai người còn có thể dính nhau cả ngày.


Chủ yếu là Lê Nhược sẽ giày vò, Chu Thành Ngộ liền dung túng cô.


Hôm nay là thứ bảy, Chu Thành Ngộ không đi làm, sắp trưa rồi mà hai người còn chưa thức dậy.


Tay Chu Thành Ngộ vẫn còn ở trong thân thể của cô. Lê Nhược rất nhanh không chịu nổi, ôm lấy cổ anh, ở bên tai anh nức nở nói:" Muốn."


Nói xong cũng hướng tìm hôn, Chu Thành Ngộ hôn lên, hai người hợp làm một.


Đây là lần thứ hai của sáng hôm nay, lúc nãy Lê Nhược quấn lấy anh đã làm một lần, sau đó cô lại khiêu khích anh, cả người anh toàn là lửa, kết quả Lê Nhược không muốn, nói muốn rời giường đọc sách. Nhưng mà anh súng đã lên nòng , cũng chỉ có thể cọ cô, cho đầy đủ chuẩn bị, lấy lòng đến thân thể cô chịu không nổi.


Sau khi kết thúc hoan ái, Lê Nhược mệt không dậy nổi.


Chu Thành Ngộ từ phía sau ôm cô vào trong ngực, hỏi:" Muốn lúc nào cử hành hôn lễ, muốn tổ chức ở chỗ nào? Nếu không thì mùa xuân sang năm được không?"


Lê Nhược híp mắt:" Em muốn chờ đến lúc nào sinh đứa bé thì cử hành hôn lễ. Lúc Bùi Ninh kết hôn chính đại bảo và nhị bảo làm hoa đồng, xách váy cưới cho cô ấy."


Chu Thành Ngộ biết tỷ lệ cô sinh đứa trẻ gần như bằng không, nhưng mà vẫn đáp ứng cô:" Vậy thì theo như ý em đi."


Buổi chiều Chu Thành Ngộ đến công ty họp, Lê Nhược ngủ đến ba giờ mới rời giường. Bên ngoài tuyết đã rơi, đã là cuối tháng mười hai.


Cô gọi Tiểu Hoa Hồng cùng Tiểu Ma Diệp đi ra ngắm tuyết.


Tiểu Hoa Hồng:" Cùng trận tuyết năm 2006 lớn như nhau."


Lê Nhược cũng nhớ, sau khi trở về năm 2006, ngày thứ nhất cô mặc váy dài ở giữa bão tuyết đến đồn công an báo cảnh sát, để cho người nhà đến đón về. Hồi đó còn lấy dung mạo của Lê Tường, đi tìm hiệu trưởng, nói muốn chỉnh dung, thỉnh thoảng còn trêu chọc Chu Thành Ngộ mười tám tuổi.


Tiểu Hoa Hồng nằm ở trên bệ cửa sổ, nhìn tuyết rơi đầy trời:" Nhược Nhược"


" Ừ?"


" Chị có nguyện vọng gì không?"


" Muốn sinh một cặp sinh đôi, đáng yêu giống như đại bảo với nhị bảo vậy."


Qua mấy giây, Tiểu Hoa Hồng nói:" Nhất định sẽ được, cố gắng lên. Nhược Nhược, bọn em vĩnh viễn đều yêu chị."


Đứng bên cửa sổ một hồi, Lê Nhược vào thư phòng tiếp tục làm đề.


Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, Lê Nhược sẽ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn xanh lam mà ngẩn người, cô cũng không biết tại sao mình lại đặc biệt thích chiếc nhẫn này, cũng không nhớ Tiểu Hoa Hồng cùng Tiểu Ma Diệp đã từng xuất hiện.


Tiểu Hoa Hồng cùng Tiểu Ma Diệp trở lại thế giới thuộc về bọn chúng, chúng mang tất cả trí nhớ về chiếc nhẫn của Lê Nhược mang hết đi, liên quan đến bọn chúng, liên quan đến năm 2006, liên quan đến Chu Thành Ngộ mười tám tuổi, liên quan đến năm 2007, liên quan đến phòng học tự học ấy, liên quan đến núi tuyết, liên quan đến kiếp trước kiếp này của Chu Thành Ngộ.


Tất cả trí nhớ đều bị xóa đi.


Mùa xuân tới, Chu Thành Ngộ chọn một ngày cuối tuần đẹp trời, dẫn Lê Nhược ra ngoài đi dạo.


Gần đây tinh thần Lê Nhược không tốt, luôn mệt rã rời, buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt. Có lần trong giờ học, lúc cô đang ngồi giảng bài cho học sinh liền ôm đầu ngủ mất.


Chờ cho đến khi chuông vào học vang lên, cô mới giật mình tỉnh lại, ly nước của cô không biết là học sinh nào đã rót đầy.


Học sinh ngồi ở hàng trước hỏi:" Cô ơi, có phải cô cảm thấy không thoải mái hay không?"


Lê Nhược cười cười:" Xuân buồn ngủ thu thì mệt, không có chuyện gì đâu."


Lê Nhược thay đổi đồ ngủ, hỏi Chu Thành Ngộ:" Ông xã, chúng ta đi đâu thế?"


Chu Thành Ngộ:" Hay là đến trường anh xem một chút?"


Liên quan đến trường đại học của Chu Thành Ngộ, liên quan tới phòng tự học năm 2007, trí nhớ của Lê Nhược hiện tại là: lúc cô mười bảy tuổi không đi học cho tốt, buổi tối len lén đến trường đại học tìm anh mà không phải cô xuyên đến năm 2007.


Cô hỏi:" Trường học có thay đổi gì hay không?"


Chu Thành Ngộ:" Không biết, có lẽ sẽ thay đổi một chút, mấy năm anh không đến rồi."


Anh tìm một đôi giầy đế bằng đưa cho Lê Nhược:" Đi cái này vào, đi bộ không mệt."


Bước chậm ở sân trường, Lê Nhược cảm giác mình cũng trẻ ra không ít.


Cô ngáp một cái:" Thật mệt a."


Chu Thành Ngộ:" Sau này đừng thức đêm đọc sách nữa, đi ngủ sớm một chút."


Lê Nhược:" Cũng không coi là thức đêm nha, cùng thời gian ngủ trước kia cũng không khác biệt lắm." Nhưng như vậy cũng không phải, có lẽ là do mùa xuân đi.


Chu Thành Ngộ nhìn cô, luôn cảm thấy cô mập ra không ít.


Lê Nhược sờ mặt mình:" Anh nhìn cái gì? Trên mặt em dính gì sao?"


Chu Thành Ngộ không dám nói cô mập, sợ bị cô đánh. Lắc đầu một cái, nói dối:" Vành mắt có chút thâm."


Đi qua một cái lối nhỏ, bọn họ ngồi xuống ghế dài ven đường, ánh mặt trời ấm áp sau giờ ngọ chiếu lên người.


Lê Nhược tựa vào đầu vai Chu Thành Ngộ:" Ông xã, em hình như đói rồi."


Chu Thành Ngộ:"... Lúc nãy mới ăn cơm trưa không lâu."


Lê Nhược cũng hoảng hốt. Đúng vậy, cô ăn trưa nhiều như vậy, so với bình thường còn nhiều gấp đôi. Có lẽ gần đây đọc sách mệt, khẩu vị tốt. Cô nói:" Vừa rồi đi đường cũng đã tiêu hóa xong, lại đói rồi, cũng thèm ăn nữa."


Chu Thành Ngộ hỏi:" Em muốn ăn cái gì?"


Lê Nhược chỉ chỉ đồ trong tay nữ sinh vừa ngang qua:" Cái bình sữa chua kia nhìn qua có vẻ rất ngon. Anh mua cho em một chai đi. Không được! Mua hai chai."


Chu Thành Ngộ:" Em không phải không thích ăn sữa chua?" Bình thường sữa chua cô không bao giờ uống.


Lê Nhược đong đưa cánh tay anh:" Bây giờ liền muốn uống cái gì chua chua, đặc biệt nhớ muốn uống. Ông xã, anh đi mua đi, đi ngay bây giờ cơ."


Chu Thành Ngộ đã quen với sự nũng nịu của cô, cũng không suy nghĩ nhiều.


Anh một lần mua tám bình, nói không uống xong thì mang về nhà để tủ lạnh từ từ uống.


Lê Nhược đem hai cái ống hút cắm vào hai bình sữa chua, đem hai ống hút ngậm trong miệng cùng nhau hút.


Chu Thành Ngộ im lặng nhìn cô, đây là lần đầu tiên anh thấy cách uống sữa chua như vậy.


Lê Nhược uống sữa chua, không đếm xỉa tới ai, ngắm phong cảnh khắp trường. Bỗng nhiên cô gọi Chu Thành Ngộ:" Anh xem bên kia là ai?"


Chu Thành Ngộ nhìn sang, là cả nhà Bùi Ninh. Chồng cô ấy cõng cô, đại bảo cùng nhị bảo đi ở phía trước, đại bảo cõng túi của Bùi Ninh, còn nhị bảo ôm túi của ba.


Đại bảo cùng nhị bảo nhìn thấy Lê Nhược:" Nhược Nhược."


" Nhược Nhược."


Lê Nhược hướng bọn họ vẫy tay:" Các bảo bối, mau tới đây."


Trong sân trường quanh quẩn thanh âm không ngừng của đại bảo cùng nhị bảo:


" Nhược Nhược."


" Nhược Nhược."


Sân trường buổi chiều ấm áp, cây ngô đồng ven đường đã lặng lẽ vươn ra một mầm non mới.


Toàn văn hoàn.


-------------------------------


Tác giả có lời muốn nói:


Câu truyện này đến đây liền kết thúc, không có phiên ngoại.


Câu chuyện nhỏ này là chấp niệm nhỏ trong lòng tôi. Rốt cuộc ở đây đã để cho Bùi Ninh viên mãn, cũng để cho Lê Nhược cùng Chu Thành Ngộ viên mãn.


Cảnh sân trường này, cùng cảnh tượng ban đầu Bùi Ninh và Diệp Tây Thành gặp nhau, căn bản không sai biệt lắm.


Sữa chua, buổi chiều, cây ngô đồng nhú lên mầm non.


Câu chuyện của bọn họ sẽ còn tiếp tục trong thế giới của họ ~


Cảm ơn tất cả mọi người, bắn tim!


------------------------


Vậy là cuối cùng đã hoàn xong bộ này. Mình cứ không muốn edit chương cuối này vì nó mang lại rất nhiều cảm xúc, là sự tiếc nuối vì sự biến mất của Tiểu Hoa Hồng cùng Tiểu Ma Diệp, vì Nhược Nhược đã quên hết tất cả kí ức liên quan đến bọn chúng, cũng như sự mất mát ở đoạn cuối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện