Editor's note: Ngoại truyện này là tác giả viết để cho Chu Thịnh ở kiếp trước một cái kết viên mãn. Để tránh khó hiểu thì mình dùng đại từ nhân xưng khác nhau cho hai Cố Thịnh để mọi người dễ phân biệt.

-oOo-

Khi Cố Thịnh tỉnh lại, y vẫn chưa nhận ra có gì bất thường.

Toàn thân y đau nhức, như thể vừa bị đập nát rồi ghép lại vậy. Y cứ ngỡ đó là di chứng sau khi trải qua kỳ mẫn cảm.

Dù di chứng lần này khá kỳ lạ, nội tạng không đau, tuyến thể hơi nhói, đặc biệt là từ thắt lưng trở xuống như tê liệt không còn cảm giác.

Y cử động thử, phát hiện chân mình vẫn còn đó.

Y lê tấm thân đau nhức, lơ mơ bước vào phòng tắm để vệ sinh.

Trong gương, Cố Thịnh thấy cổ mình chi chít những dấu vết của cuộc ái ân.

Y đâu còn là trẻ con nữa, tất nhiên hiểu những dấu vết này có nghĩa gì.

Y kéo áo ra, nhìn thấy những vết tích ẩn dưới lớp vải, Cố Thịnh giật mình kinh ngạc.

Rồi y thấy người trong gương cũng đang mở to mắt kinh ngạc. Lúc này, y mới nhận ra có gì đó không đúng.

Y nhớ sau lần đầu tiên không kiểm soát được trong thời kỳ mẫn cảm, y đã đập vỡ gương trong phòng tắm, sau đó không bao giờ lắp lại, sợ rằng mình sẽ tự làm tổn thương bản thân.

Y bước ra khỏi phòng tắm, cuối cùng cũng nhận ra đây không phải là phòng bệnh trong phòng nghiên cứu.

Trong phòng ngủ không có nhiều đồ đạc, nhưng rất gọn gàng, được bài trí ấm cúng và đầy không khí sống.

Nhưng đó không phải điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất là trên tường phòng ngủ treo một tấm ảnh cưới.

Trong ảnh có y, và người còn lại, không ngờ lại là Chu Thời Dịch.

Cố Thịnh giật mình, y nhìn người trong ảnh, có phần không dám tin.

Vậy đây là chuyện gì, phải chăng y có tình cảm với Chu Thời Dịch, nên thậm chí trong giấc mơ cũng mơ thấy họ kết hôn?

Y véo mình một cái, vẫn thấy đau.

Y không dám tin, đây nhất định là đang mơ, chỉ là giấc mơ này quá đỗi chân thực.

Cố Thịnh đẩy cửa phòng ra, ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.

Y đi theo mùi thơm đến bếp, ở đó, y thấy một người mà mình không ngờ tới.

Chính là Chu Thời Dịch.

Anh đang mặc tạp dề, tay áo xắn lên hai vòng, đang canh lửa.

"Chu Thời Dịch?" Cố Thịnh không chắc chắn gọi anh một tiếng.

"Sao thế?" Chu Thời Dịch không quay đầu lại, "Anh sắp xong rồi, em ra ngoài ngồi đợi anh một chút."

Đoạn đối thoại này quá đỗi bình thường, như thể là hai người đã kết hôn lâu năm mới nói chuyện kiểu này.

Cố Thịnh hơi choáng, y nghĩ đến tấm ảnh cưới trong phòng ngủ, nghĩ đến việc họ đã kết hôn nhiều năm rồi.

Không nghe thấy động tĩnh, Chu Thời Dịch hơi nghi hoặc, anh quay đầu lại thấy Cố Thịnh chân trần đứng trên sàn nhà, vẻ mặt hơi ngẩn ngơ.

Chu Thời Dịch nhíu mày, tiến lại bế Cố Thịnh lên: "Sao em không đi dép?"

Cố Thịnh chợt thấy thân mình lơ lửng trong không trung, y hoảng sợ vòng lấy cổ Chu Thời Dịch, sợ mình sẽ ngã.

Cho đến khi Chu Thời Dịch vững vàng đặt y xuống, Cố Thịnh vẫn còn ngẩn người.

Thấy Chu Thời Dịch quỳ xuống trước mặt định đi dép cho mình, Cố Thịnh vội vàng ngăn lại.

"Để...em tự làm." Cố Thịnh thấy Chu Thời Dịch đứng dậy, thở phào nhẹ nhõm.

Chu Thời Dịch lại đặt thêm mấy cái gối tựa sau lưng Cố Thịnh, mới yên tâm đi vào bếp.

Cố Thịnh nhìn anh rất lâu, đầu óc vẫn không tỉnh táo lắm, liệu mơ có thể chân thực đến thế không?

Chu Thời Dịch nấu cơm cho y, còn đi dép cho y, những điều này y chưa từng nghĩ tới, vậy mà lại thực sự xảy ra.

Cố Thịnh còn chưa kịp hoàn hồn từ cú sốc là mình thích Chu Thời Dịch, đã bị hành động của anh dọa cho hồn bay phách lạc, y không hiểu sao lại thế, ngủ một giấc dậy, lại mơ thấy chuyện hoang đường như vậy.

Chu Thời Dịch thấy Cố Thịnh ngơ ngác uống cháo, anh nhíu mày, cảm thấy Cố Thịnh hơi lạ.

Phải nói là từ hôm qua, Cố Thịnh đã luôn rất lạ.

Nếu không phải vì một số động tác nhỏ của Cố Thịnh rất quen thuộc, Chu Thời Dịch còn tưởng Cố Thịnh đã bị hoán đổi thành người khác.

Chu Thời Dịch khẽ nheo mắt, nghĩ đến khả năng này, anh âm thầm quan sát Cố Thịnh.

"Anh ăn xong rồi, em cứ từ từ mà ăn."

Khi Cố Thịnh sắp về phòng, Chu Thời Dịch đột nhiên gọi y một tiếng.

"Cố Thịnh."

"Hả?" Cố Thịnh quay đầu lại đáp.

"Không có gì, chỉ là lát nữa em gọi điện cho mẹ em một cuộc đi, họ đều rất lo cho em."

"Ừm."

Nhắc đến cha mẹ mình, Cố Thịnh có chút buồn bã, tuy y che giấu rất nhanh, nhưng Chu Thời Dịch vẫn phát hiện ra.

Chu Thời Dịch thu hồi ánh mắt, không phải bị hoán đổi thật sao?

Cố Thịnh vào phòng, lục lọi khắp nơi, cuối cùng tìm thấy hai tấm giấy chứng nhận kết hôn trong két sắt.

Mật mã két sắt, Cố Thịnh như được quỷ thần xui khiến nhập vào ngày y vào phòng nghiên cứu, không ngờ lại đúng thật.

Y lật đến giấy chứng nhận kết hôn, vừa mở ra, đã thấy hai người mặc sơ mi trắng, chụp ảnh cưới trên nền đỏ.

Thời gian trên giấy chứng nhận kết hôn cho thấy, y và Chu Thời Dịch đã kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp đại học

Cố Thịnh v.uốt ve dấu sắc nổi trên giấy chứng nhận kết hôn, hơi ngẩn người, đây thực sự là đang mơ sao? Tại sao lại chân thực đến thế, ngay cả chi tiết cũng tỉ mỉ như vậy.

Đến tối đi ngủ, Cố Thịnh vẫn có chút bất an, y hơi khó ngủ.

Chu Thời Dịch cứ thế nằm bên cạnh.

Nhưng họ vốn đã kết hôn rồi, ngủ chung một giường rất bình thường mà.

Có lẽ vì cơ thể quá quen thuộc với môi trường này, ngửi thấy mùi hương quen thuộc bên cạnh, y nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Sau khi Cố Thịnh ngủ, y cứ cựa quậy mãi, cho đến khi dựa vào người Chu Thời Dịch, tìm thấy nguồn ấm áp quen thuộc, Cố Thịnh mới cuối cùng yên ổn.

Chu Thời Dịch mở mắt trong mơ màng, nhìn Cố Thịnh đang dựa trong lòng mình, vẻ mặt phức tạp.

Đến ngày hôm sau, Cố Thịnh mở mắt ra, phát hiện mình vẫn còn trong phòng ngủ, giấc mơ này có phải hơi dài quá rồi không.

Mà Chu Thời Dịch vẫn còn đó, đang chuẩn bị đi gọi Cố Thịnh dậy.

Trong lúc ăn sáng, Chu Thời Dịch kín đáo nhắc đến chuyện thời đại học.

Nghe thấy những cái tên quen thuộc, Cố Thịnh nổi lên hứng thú, nói với Chu Thời Dịch về chuyện thời đại học.

Chu Thời Dịch phát hiện Cố Thịnh nhớ rất rõ những chuyện lớn, nhưng khi nói đến một số chi tiết nhỏ, vẫn có chút khác biệt so với ấn tượng của Chu Thời Dịch.

Vì nghĩ rằng đang ở trong mơ, nên Cố Thịnh không có nhiều đề phòng.

Y còn nói với Chu Thời Dịch về việc thời đại học, thái độ của Chu Thời Dịch với y rất lạnh nhạt.

Chu Thời Dịch lặng lẽ đặt thìa xuống, lắng nghe Cố Thịnh nói chuyện.

Cố Thịnh đang nói chuyện, bỗng não nảy lên một phát liền hỏi: "Anh không đi phòng thí nghiệm sao?"

"Tại sao anh phải đi phòng thí nghiệm?"

Cố Thịnh thở phào nhẹ nhõm: "Em cũng muốn anh ở bên em nhiều hơn, nhưng anh thực sự rất bận mà, mỗi ngày đều ở trong phòng thí nghiệm, có khi cả mấy ngày không thấy bóng dáng anh đâu."

Sau khi anh kết hôn với Cố Thịnh, dù có muộn đến mấy anh cũng về nhà, không có chuyện mấy ngày không thấy bóng dáng.

"Vậy còn em thì sao, anh ở phòng thí nghiệm, em một mình có buồn không, em thường đi đâu?"

Nhắc đến chuyện này, Cố Thịnh liền mất hứng, y có chút buồn bã: "Đương nhiên em ở trong phòng bệnh rồi, ở trong đó một mình thật sự rất buồn chán."

Chu Thời Dịch cuối cùng cũng xác định được, Cố Thịnh này đúng là Cố Thịnh, nhưng lại không phải là Cố Thịnh của anh.

Bao nhiêu năm nay, Chu Thời Dịch cũng đã nắm rõ tính tình và tính cách của Cố Thịnh.

Tuy nhìn có vẻ tươi sáng hoạt bát, nhưng đều là giả tạo, Cố Thịnh rất chiếm hữu anh, tất cả những lần làm nũng và ấm ức, đều là để đòi được một thứ gì đó từ Chu Thời Dịch.

Dù là một nụ hôn, hay là một lời hứa, Cố Thịnh đều không bao giờ về tay không.

Tất nhiên Chu Thời Dịch cũng rất chiều chuộng hắn.

Nhưng Cố Thịnh tuyệt đối sẽ không như bây giờ, chỉ đơn thuần làm nũng, kể lể nỗi ấm ức của mình, không có sự an ủi của anh cũng có thể tự vui vẻ một mình.

Quan trọng nhất là, ký ức của Cố Thịnh dường như có sự lệch lạc, Chu Thời Dịch có một phỏng đoán táo bạo.

Thời gian dài dần, Cố Thịnh cũng phát hiện ra điểm bất thường, dường như đây không phải là đang mơ, y có vẻ đã xuyên đến một thế giới song song.

Tuy Chu Thời Dịch rất quan tâm chăm sóc y, luôn muốn đặt y dưới mi mắt mình, nhưng Cố Thịnh nhạy cảm nhận ra, Chu Thời Dịch đang kìm nén bản thân, hơn nữa hiện tại đã gần như đến bờ vực sụp đổ rồi.

Chu Thời Dịch cố ý xin nghỉ, ở nhà trông y, không rời nửa bước.

Cố Thịnh cũng rất lo lắng, không biết phải làm sao để trở về.

...

Cố Thịnh mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà màu trắng, hắn chớp chớp mắt.

Toàn thân hắn đau đớn vô cùng, không phải cảm giác nhức mỏi như sau khi làm chuyện ấy, mà giống như cơn đau đã đeo bám hắn suốt ba năm kiếp trước.

Tuyến thể đau đến mức muốn cắt bỏ đi, nội tạng cứ thắt lại từng cơn đau điếng.

Hắn xoay đầu, chợt phát hiện ra điều bất thường.

Thường thì dù có mơ về chuyện kiếp trước, trong mơ hắn cũng chỉ cảm nhận được nỗi khiếp sợ từ tận đáy lòng, cùng với cảm xúc tuyệt vọng ấy, còn nỗi đau thể xác thì hiếm khi xuất hiện.

Hắn ngồi dậy khỏi giường, mở khóa ra.

Chiếc khóa này, ở mặt trong, là để Cố Thịnh tự giải thoát mình khỏi sự trói buộc.

Nếu là lúc không có ý thức, Cố Thịnh chỉ biết dùng sức mạnh thô bạo, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi dây trói, chứ không như bây giờ, có thể dễ dàng tìm thấy chốt khóa và mở ra.

Hắn ngồi dậy khỏi giường, thấy trên tủ đầu giường có để một tập tài liệu đã mở ra, trên đó viết về hai phương án điều trị cho Cố Thịnh.

Một phương án là dùng người thân cận, tốt nhất là bạn đời của Cố Thịnh để chiết xuất tin tức tố, dùng để chế tạo thuốc ức chế. Dù là Alpha, Beta hay Omega đều có thể thành công. Nhưng công nghệ này vẫn chưa hoàn thiện, chỉ có thể dùng để tham khảo.

Phương án còn lại là để Cố Thịnh tiếp nhận liệu pháp tâm lý, dùng thôi miên để khiến Cố Thịnh quên đi ký ức đó, tranh thủ thời gian cho nghiên cứu. Thôi miên sẽ khiến Cố Thịnh quên đi những ký ức đau đớn trước đây, tạo thêm một tầng phòng vệ về mặt tâm lý cho Cố Thịnh, tránh để Cố Thịnh gặp vấn đề về tinh thần trong quá trình điều trị.

Đây là lần đầu tiên Cố Thịnh nhìn thấy phương án này, kiếp trước khi hắn không tỉnh táo, về sau hắn đã bài xích tin tố của tất cả mọi người, kể cả người thân của hắn cũng không ngoại lệ.

Cho nên sau này, có lẽ họ đã chọn phương án thứ hai.

Cố Thịnh nghĩ đến kiếp này, thuốc ức chế mà Chu Thời Dịch điều chế cho hắn, có lẽ chính là phương án thứ nhất.

"Cạch."

Cửa phòng bệnh được đẩy ra, Chu Thời Dịch thấy hôm nay Cố Thịnh có sức để bò dậy khỏi giường, cũng có chút ngạc nhiên.

"Cậu tỉnh rồi à?" Chu Thời Dịch bước lại gần, thấy Cố Thịnh đang cầm phương án điều trị, anh cẩn thận giải thích cho Cố Thịnh về hai phương án khác nhau.

"Giáo sư Chu, tôi có thể hỏi anh một câu được không?"

Chu Thời Dịch dừng lại, quay đầu nhìn hắn.

Cố Thịnh nhìn băng gạc giấu trong tay áo của Chu Thời Dịch, hắn biết bên dưới ẩn giấu dấu răng của mình.

"Cậu nói đi."

"Giáo sư Chu, anh có thể ngửi thấy tin tố của tôi, đúng không?"

Chu Thời Dịch do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu: "Đúng vậy."

"Vậy là mùi gì?"

Chu Thời Dịch suy nghĩ một lúc, đưa ra kết luận: "Là bạc hà."

Cố Thịnh khẽ cười có chút thấu hiểu: "Tôi thì lại không ngửi ra được, tin tức tố quá nhiều, ngửi thấy là khó chịu."

Phòng bệnh bỗng im lặng trong giây lát, Chu Thời Dịch khẽ nhíu mày.

"Cậu có thể xem qua hai phương án này trước, hai phương án này đều có ưu khuyết điểm riêng, đều cần phải chấp nhận một chút rủi ro."

Vừa rồi Chu Thời Dịch đã giới thiệu qua hai phương án, bây giờ anh giống như đang công việc công tư phân minh mà giảng giải ưu khuyết điểm cho Cố Thịnh.

"Tôi không có bạn đời."

Chu Thời Dịch dừng lại một chút, nói: "Vậy cậu quyết định chọn phương án thứ hai sao? Phương án này cũng được, nhưng mà..."

Cố Thịnh lắc đầu cười: "Không phải, tôi muốn nói, giáo sư Chu à, anh có muốn kết hôn với tôi không?"

Chu Thời Dịch đặt phương án lên bàn, khẽ thở dài: "Vậy là cậu đã nhìn ra rồi sao?"

Anh thừa nhận mình đã có chút tâm tư riêng, cố tình để phương án mở ra đặt trên tủ đầu giường, cũng có ý định để Cố Thịnh nhìn thấy.

Nếu Cố Thịnh không đột nhiên tỉnh lại mà nhìn thấy phương án điều trị này, rất có khả năng sẽ đưa cho bố mẹ Cố Thịnh, để họ lựa chọn.

Phương án thứ nhất là thuốc thử nghiệm mà họ mới bắt đầu thực hiện gần đây, vẫn chưa dùng trong lâm sàng, đối với người sử dụng mà nói, là chấp nhận rủi ro cực lớn, hơn nữa Cố Thịnh dị ứng với tin tố của người khác, gia đình Cố Thịnh rất có thể sẽ chọn một kỹ thuật tương đối hoàn thiện hơn, chờ đợi những phương án khác xuất hiện.

"Tôi cũng vừa mới biết thôi." Cố Thịnh cười một cái.

"Vậy cậu đồng ý không?"

Nhưng Cố Thịnh lại khẽ lắc đầu, trong ánh mắt có phần thất vọng của Chu Thời Dịch, hắn nói: "Đợi đến ngày mai, anh hãy hỏi lại tôi câu này nhé."

Dù ký ức có xuất hiện sai lệch, Cố Thịnh vẫn tin rằng kiếp trước hắn đã không nhìn thấy phương án này, nên tình huống hiện tại rất rõ ràng rồi.

Hắn và Cố Thịnh của thời không này đã có sự giao thoa, hai linh hồn họ đã hoán đổi cho nhau.

Tuy nhiên, hắn đã có một Chu Thời Dịch độc nhất vô nhị của riêng mình rồi, dù người cầu hôn hắn là một Chu Thời Dịch ở dòng thời gian khác, hắn cũng sẽ không đồng ý.

Hắn thậm chí còn thấy có chút buồn cười, khi không có hắn chủ động, hóa ra Chu Thời Dịch theo đuổi người ta kiểu này đây, dùng cách úp úp mở mở như vậy để hỏi, người bình thường ai mà biết được tâm tư của anh chứ.

"Ngày mai cậu sẽ đồng ý chứ?"

Cố Thịnh nằm xuống giường, nhắm mắt lại: "Đợi tôi dậy, anh hỏi lại tôi, người đó nhất định sẽ đồng ý."

Chu Thời Dịch như có điều suy nghĩ, ngồi bên cạnh lắng nghe hơi thở đều đặn của Cố Thịnh.

Khi Cố Thịnh ngủ, anh thường nhìn y như vậy, nên không thấy nhàm chán.

Không biết đã qua bao lâu, hơi thở của Cố Thịnh trở nên hỗn loạn, Chu Thời Dịch nhìn hàng mi Cố Thịnh khẽ run, cuối cùng cũng mở mắt ra.

Chu Thời Dịch thậm chí còn nín thở, Cố Thịnh liếc nhìn anh một cái, gọi một tiếng: "Giáo sư Chu, anh vẫn chưa đi ngủ sao?"

Y cảm thấy mình như vừa trải qua một giấc mơ rất dài, nhưng chưa kịp hồi tưởng lại giấc mơ đó, đã nghe thấy Chu Thời Dịch nói một câu không khác gì sét đánh giữa trời quang.

"Cố Thịnh, vừa rồi cậu nói, ngủ dậy rồi hãy hỏi cậu, vậy bây giờ cậu đã tỉnh rồi, cậu có thể trả lời tôi rồi chứ?"

"Cố Thịnh, cậu có muốn kết hôn với tôi không?"

Cố Thịnh giật mình đến nỗi quên cả cơn đau trên người, y trợn tròn mắt, bị dọa cho sững người.

"Vậy ra, không muốn sao?" Chu Thời Dịch có chút thất vọng.

Một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy anh, Cố Thịnh mắt sáng long lanh nhìn anh, từng chữ từng chữ nói: "Tôi đồng ý. Chu Thời Dịch, tôi thích anh."

Chu Thời Dịch cũng nắm chặt tay hắn, cúi đầu, lộ ra một nụ cười nhẹ: "Ừm."

...

Cố Thịnh mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà quen thuộc, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, chợt mỉm cười.

Hắn quay đầu lại, liền thấy Chu Thời Dịch canh chừng bên cạnh, cho đến khi xác nhận xong xuôi, Chu Thời Dịch mới thở phào nhẹ nhõm.

Cố Thịnh xoa xoa mi tâm, sao mình lại quên mất chuyện này nhỉ.

"Đã về rồi à?"

"Ừm." Cố Thịnh ngồi dậy, mỉm cười với Chu Thời Dịch.

Chu Thời Dịch bị nụ cười của hắn làm cho hết cả giận, suýt nữa không giữ được vẻ mặt điềm tĩnh thường ngày.

"Em không có gì muốn nói với anh sao?"

Cố Thịnh cười ôm lấy người bạn đời của mình, đặt lên môi anh một nụ hôn.

"Anh muốn biết điều gì?"

Chu Thời Dịch hít sâu một hơi, nói: "Tất cả."

"Được."

Về sau họ còn rất nhiều thời gian, có thể từ từ trò chuyện.

-Hết-

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện