Du Đường thật khó hiểu.
Anh hỏi hệ thống: Thống Thống, hắn đang tự não bổ cái gì, sao tự nhiên độ hảo cảm tăng nhiều quá vậy?
【Thống Thống! Ký chủ, ngươi gọi ta là Thống Thống!】Hệ thống tự nhiên hưng phấn.【Đây là nickname ngươi đặt cho ta á hả?】
Du Đường: Ừm...!ngươi thích thì tốt rồi.
【Cực thích luôn!!】
Hệ thống hưng phấn xong xuôi mới trả lời vấn đề của Du Đường:【Độ hảo cảm của vai ác được Cục Quản Lý Thời Không công nhận khó kiếm nhất nhưng cũng dễ kiếm nhất.】
【Bởi vì bọn họ âm tình bất định, điểm mấu chốt cũng khá kỳ quặc, lâu lâu sẽ vô duyên vô cớ bay vèo như tên lửa, cũng sẽ vô duyên vô cớ rớt cái bịch về 0, nhưng ký chủ ngươi đừng lo.】
【Bây giờ Ngụy Mặc Sinh còn trẻ, chưa thực sự biến thái, ngươi chỉ cần đào tim đào phổi đối xử tốt với hắn, độ hảo cảm của hắn sẽ tăng nhanh thật nhanh.】
Du Đường hiểu rõ.
*

Kỳ thật nhìn đến Ngụy Mặc Sinh khốn quẫn của hiện tại, Du Đường cũng nhớ đến bản thân thời thiếu niên.
Hai mươi tám tuổi bắt được cúp ảnh đế, nhưng ở mười năm trước anh cùng lắm là một tên bỏ học làm công, uổng có một khang nhiệt huyết.

Một đường lăn lê bò lết, một bên kiếm tiền trợ giúp gia đình, một bên theo đuổi mộng tưởng của bản thân.
Từ diễn viên quần chúng pháo hôi đi từng bước lên thần đàn của ảnh đế.

Gian khổ trong quá trình đó cũng chỉ mình anh hiểu được.

Cho nên anh chưa bao giờ mang thành kiến xem người, hơn nữa các loại kỹ năng sinh hoạt gần như đủ điểm, cho dù sinh hoạt một mình cũng có thể đem bản thân chăm lo thật tốt.
Anh dùng máy xay nhuyễn vỏ đậu nành đánh sữa, lại lấy bánh mỳ nguyên chủ đặt trong tủ lạnh ra làm sandwich, còn rửa một đĩa cà chua bi mang lên.
"A Sinh, ăn cơm."
Ngụy Mặc Sinh còn chưa làm quen với cách xưng hô này, ngồi xuống bàn ăn, biểu cảm có hơi câu thúc.

Cầm lấy sandwich, nói câu cảm ơn, bắt đầu ăn, quá trình ăn rất văn nhã.
Du Đường dư quang quan sát hắn, phát hiện tiểu tử này lớn lên thật sự rất xinh đẹp.

Vốn từ anh thiếu thốn, cho nên nếu bắt buộc phải hình dung...
Đó là Ngụy Mặc Sinh so với các nữ minh tinh anh từng hợp tác ở hiện đại càng đẹp.
Nhưng nếu có người nói hắn ẻo lả...
Du Đường nhớ tới ngày hôm đó trên sàn đấu, ánh mắt Ngụy Mặc Sinh như sói khi siết chặt cổ Vương Chí, lại liên tưởng thủ đoạn tàn nhẫn của người cầm quyền Ngụy gia trong tư liệu sau này...!lập tức xóa đi suy nghĩ nguy hiểm đó.

"Luyện quyền cũng tương đương với tập thể hình, phải phối hợp ẩm thực hợp lý mới có thể rèn luyện ra cơ bắp, cơ năng cường kiện thân thể." Du Đường uống một ngụm sữa đậu nành.

"Sau này ba bữa của của em cứ ăn với anh đi, một tuần sau hãy bắt đầu huấn luyện thể năng."
Động tác ăn của Ngụy Mặc Sinh dừng lại.

"Tôi sẽ trả tiền cơm cho anh."
"Phụt!" Du Đường nhịn không được cười.

"Thằng nhóc này sao cứ thích so đo chuyện tiền bạc vậy?"
"..." tai Ngụy Mặc Sinh nóng lên.
Nhất thời không có hé răng.
Du Đường cười hai tiếng, đột nhiên ý thức được trước kia bản thân hình như cũng giống thế này.
Ai đối tốt với mình, sẽ luôn muốn dùng tiền phân rõ quan hệ với người ta, nhưng lúc đó đó anh làm gì có tiền, mà chút tiền đó của anh căn bản không được người đối tốt với mình đặt vào trong mắt.

Nhưng đây là lòng tự trọng của người nghèo.
Là thứ mà anh sẽ liều mạng bảo hộ.
"Được rồi, anh viết nợ lại cho em." Anh thu tươi cười, đi tới phòng ngủ, cầm bút cùng sổ lại, mở ra, nghiêm túc ghi chú.

"Tiền công anh dạy em đánh quyền tính theo ngày, một ngày 50; đồ ăn mỗi ngày anh cũng sẽ tính toán tỉ mỉ rồi viết vào, tới chừng đó em lấy được tiền thưởng thắng quyền anh thì trả anh đúng hạn.

Em thấy được không?"
Ngụy Mặc Sinh gật đầu: "Ừm."
Bộ dáng ngoan ngoãn nghiêm túc này của hắn làm Du Đường nhìn mà mềm lòng, vươn tay xoa xoa tóc của hắn: "Thật ra em có thể dựa vào người lớn một chút."
"Đừng có cái gì cũng tự vác lên vai.".

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện