Đối với chuyện tình cảm, Lâm Linh cảm thấy bản thân cũng không giỏi trong việc này, đương nhiên không thể đưa ra bất kỳ ý kiến ​​nào cho Lâm Giảo. Trước đây, cô là một người nghiện công việc, đã gặp không ít anh chàng đẹp trai trong đội cảnh sát hình sự, nhưng thực sự rất ít người làm cô có tâm tư cô gái nhỏ như Lâm Giảo, cô cảm thấy vẫn nên xem người khác yêu đương sẽ thú vị hơn.

Cô không trêu chọc Lâm Giảo nữa, nói: "Đừng ngại, có gì đâu? Rất bình thường. Chị đã không muốn nói thì em không hỏi nữa. Em tìm chị đến là muốn nhờ chị giúp một việc."

Lâm Giảo vội vàng thoát khỏi trạng thái xấu hổ, nhanh chóng hỏi: "Việc gì?"

Lâm Linh chỉ vào hai chiếc hộp lớn trên giá sách, nói: "Em định lấy những thứ này xuống dọn dẹp một chút, một mình em bê không nổi, chị giúp em một tay nhé."

Trong hộp là những bộ quần áo thu đông mà Diêu Ngọc Lan mới mua cho Lâm Linh, mới đặt lên chưa được bao lâu. Hộp lớn, Lâm Linh nghĩ đến tay chân mảnh khảnh của mình, cộng thêm vận may tồi tệ hiện tại của mình, cô rất lo lắng, tự mình chắc cũng có thể bê được, nhưng chiếc hộp này có thể sẽ đè gãy xương của cô trước.

Mặc dù biết mình sẽ không chết, nhưng Lâm Linh cũng không muốn chịu tội này. Cô là người rất yêu quý tính mạng, cũng sợ đau. Có thể không chịu tội, cô tuyệt đối sẽ không tự tìm khổ cho mình.

Vừa rồi nói những lời đó với Lâm Giảo, thực ra cô muốn gần khoảng cách với Lâm Giảo. Bởi vì cô cảm thấy Lâm Giảo là người khá mâu thuẫn, đầu óc thông minh, nhưng trong lòng lại nhiều khuôn khổ, có thể liên quan đến giáo dục truyền thống của ba mẹ cô ấy, cũng liên quan đến việc tạm thời sống nhờ nhà Lâm Khánh Đông, tính cách tương đối ngay thẳng, làm việc cẩn thận, suy nghĩ gì cũng không thích nói ra.

Nếu cô không chủ động nói đùa, giữa hai người sẽ luôn có khoảng cách không tự nhiên, cô cũng sẽ không thoải mái.

Tất nhiên Lâm Giảo sẵn sàng giúp đỡ cô, vì vậy hai chị em mỗi người kéo một chiếc ghế, hai người đứng lên ghế, mỗi người đỡ một bên hộp, thuận lợi lấy cả hai hộp xuống.

Lâm Linh định lục lọi trong hộp này, những chỗ khác có thể lục lọi cô ấy đều đã lục qua, chỉ còn hai cái hộp này là chưa động đến.

Cô mở một cái hộp, lấy từng cái áo khoác dày, áo len,... ra, thậm chí cô còn móc túi và lớp lót của những bộ quần áo này. Lúc làm những việc này, cô không hề che giấu Lâm Giảo.

Quần áo trong chiếc hộp này được xếp rất gọn gàng, hầu hết đều là đồ mới mua, thực ra không cần sắp xếp, chỉ cần xách đi là có thể chuyển đến nhà mới.

Tất nhiên Lâm Giảo nhận ra hành động này của Lâm Linh có ý đồ khác, rất rõ ràng là đang tìm kiếm thứ gì đó. Nhưng cô ấy không hỏi gì, chỉ đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn.

"Cần chị giúp gì không?" Một lúc sau, Lâm Giảo hỏi.

Lâm Linh gật đầu, nói: "Vâng, chị mở cái hộp kia ra, lấy hết đồ bên trong ra, xem thử có giấy, thẻ gì đó không, cứ lấy đến đây, em muốn xem."

Lâm Giảo im lặng đi qua, bắt đầu làm việc, vài phút sau, cô ấy lấy ra một cuộn băng ghi âm từ mũ trùm đầu của một chiếc áo len thỏ, cầm trên tay ngạc nhiên quan sát. Trên nhãn dán bên ngoài băng ghi âm chỉ ghi vài chữ số "9. 4." Cô ấy dừng động tác, tất nhiên Lâm Linh cũng nhìn thấy. Lâm Linh bỏ đồ trong tay nhìn qua, Lâm Giảo vội đưa băng cho cô: "Băng ghi âm cần không?"

Lâm Linh như có điều suy nghĩ nhìn vào nội dung trên nhãn dán, trong đầu giống như nhớ ra điều gì. Nhưng thứ đó thoáng qua, cô không nắm bắt được.

Sắc mặt cô giống như không thay đổi, nhưng Lâm Giảo nhận ra, Lâm Linh đang suy nghĩ. Cô ấy đứng dậy, nói: "Không có chuyện gì khác thì chị đi viết bài tập trước, có chuyện gì thì gọi chị."

Lâm Linh ừ một tiếng: "Vâng, chuyện này chỉ có em và chị biết là được."

Lâm Giảo không lên tiếng, đi ra ngoài đóng cửa lại. Để lại Lâm Linh một mình cầm cuộn băng ngẩn người, cố gắng nhớ lại hình ảnh vừa thoáng qua.

Nghĩ một lúc, cô không nghĩ ra, bèn tìm một chiếc máy ghi âm mini, đưa băng vào, bản thân ngồi vào bàn, kiên nhẫn lắng nghe.

Mới đầu băng ghi âm không có âm thanh gì, sau khi băng ghi âm phát được một nửa, Lâm Linh đứng dậy khỏi ghế. Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao mẹ con nhà họ Tạ lại muốn bịa đặt về cô, cố gắng lợi dụng tin đồn để đẩy cô vào tình thế khó khăn, thậm chí mong cô sẽ suy sụp tinh thần.

Cô suy nghĩ một lát, lấy chiếc điện thoại Nokia mà Lâm Khánh Đông mua cho cô ra, gửi cho đội trưởng La một tin nhắn ngắn: "Ngày mai thi xong, tôi mang đến cho anh một thứ, tin chắc thứ này sẽ có ích cho anh. Ngày mai anh cử người đến đón tôi dưới gốc cây hòe già ở ngõ phía đông của trường, thời gian là 5 giờ 30 phút chiều."

Đội trưởng La trả lời rất nhanh: "Được, chú ý an toàn!"

Lâm Linh không nói thêm gì nữa, cắn môi, cất băng ghi âm đi. Cô cất lại những món đồ trong hộp, đậy nắp hộp lại rồi đặt vào góc tường.

Ngày mai vẫn phải tiếp tục thi, thi tiếng Anh, Toán và Hóa.

Lâm Linh thi tiếng Anh vẫn rất trôi chảy, đến khi sắp nộp bài, âm thanh điện tử trong đầu cô lại đưa ra lời nhắc: "Phát hiện tiến độ nhiệm vụ có cập nhật mới, ký chủ xin lưu ý, tiến độ vụ án băng nhóm lưu động là 90%, nhiệm vụ sắp hoàn thành, chúc mừng ký chủ sắp nhận được 400 điểm."

Cô ngạc nhiên dừng tay, trong lòng đoán đội trưởng La rất có thể đã bắt được người, thậm chí còn không chỉ một người.

Vụ án này tiến triển rất thuận lợi, có lẽ không bao lâu nữa sẽ hoàn thành.

Còn về vụ án của Phùng Sơ Tuyết, với băng ghi âm trong tay, Tạ Vĩ đừng hòng dùng lý do cũ để qua mặt cảnh sát, che giấu mục đích thực sự của hành vi phạm tội.

Lâm Linh suy nghĩ một lúc rồi nộp bài, đợi đến khi thi Vật lý và Hóa học vào buổi chiều xong, cô lại xin phép chủ nhiệm cho về sớm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện