Chi đội trưởng Tiêu lại nhìn sang người dọn dẹp bên cạnh, rõ ràng là muốn hỏi người này có biết không.

Người dọn dẹp này không hề quanh co, "Con trai chị ấy tên là Ôn Hữu Phúc, khoảng ba mươi tuổi, cao ráo. Hình như ở thôn Hạ Sa. Nơi cậu ta ở sát sông, trên sông có cầu."

"Hai người bọn họ không sống cùng nhau, chị Ôn thường xuyên ở đây, còn con trai ở một mình ở Hạ Sa. Không có nhiều người biết mối quan hệ của hai người bọn họ, chuyện này tôi nghe chủ quán tạp hóa bên cạnh nói."

Chi đội trưởng Tiêu nhìn sắc mặt người dọn dẹp liền biết người này không nói dối.

Một cảnh sát cẩn thận xem bản đồ xung quanh, nghe đến đây đã biết Ôn Hữu Phúc ở đâu.

"Chi đội trưởng Tiêu, từ đây lái xe đến đó, chỉ mất khoảng mười lăm phút. Chúng ta đi ngay bây giờ."

Chi đội trưởng Tiêu gật đầu, nhanh chóng lái xe rời khỏi đây.

Sau khi cảnh sát rời đi, lễ tân hỏi người dọn dẹp: “Sao chị lại rõ ràng như vậy, không sợ Ôn Hữu Phúc biết sao?”

Trái lại người dọn dẹp không sợ, hơi nhướng mày nói: “Cảnh sát bày trận lớn như vậy, cô cho rằng tên đó có thể chạy sao?”

“Cảnh sát cũng hỏi, nếu không nói, vậy không phải là phạm pháp sao? Tôi nghe nói mẹ con hai người kia đến chỗ này cũng được mấy năm rồi, coi như không lui đến nhiều người, cũng có người sẽ biết. Nếu cảnh sát biết hai chúng ta nói dối, vậy thì thật sự xong đời rồi.”

Lễ tân lẩm bẩm mấy câu, không nói nữa.

Lúc đám người Chi đội trưởng Tiêu sắp đến thôn Hạ Sa thì nhận được hai cuộc điện thoại liên tiếp, đều là từ phía bên chi đội gọi đến. Hóa ra lại có hai người dân địa phương phản ánh tình hình với cảnh sát. Bọn họ không chỉ nhắc đến tên và địa chỉ của Ôn Hữu Phúc, một người còn nói trong sân nhà đó có cửa sau, cảnh sát nên chú ý.

Lúc Chi đội trưởng Tiêu vừa lên đường, đã gọi điện cho người được phân công kiểm tra khu vực thôn Hạ Sa, yêu cầu bọn họ nâng cao cảnh giác, nhất định phải chú ý đến hành động của những người qua lại, đặc biệt là đàn ông cao ráo, khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi.

Còn về cảnh sát canh gác bên cầu, càng được dặn dò kỹ càng hơn.

Bây giờ lại có thêm thông tin mới, bọn họ càng chắc chắn, những gì người dọn dẹp nói trước đó là thật.

Ôn Hữu Phúc ở trong phòng cho thuê cả đêm, cũng không thể ra ngoài, bởi vì mỗi con đường đều có cảnh sát kiểm tra, ngay cả con đường nhỏ vào núi, cũng chủ nhiệm trị an của thôn cùng vài cảnh sát canh gác.

Không biết sao cảnh sát lại đông như vậy, bọn họ đều không bận sao? Nhiều người như vậy canh gác một cái thôn làm gì?

Ôn Hữu Phúc thật sự rất sốt ruột, nhưng hắn không hoảng hốt. Sau khi gây ra nhiều vụ án như vậy, tính cách của hắn cũng được rèn luyện trở nên lạnh lùng, điềm tĩnh.

Hắn tính toán thời gian, mỗi ngày lúc 7 giờ 40 phút sáng, chuyến xe khách đầu tiên đi qua Hạ Sa sẽ dừng lại ở ven đường cách cầu khoảng 300 mét. Sau khi những người chờ xe lên xe, xe khách sẽ tiếp tục đi về thành phố.

Trong tình huống hiện tại, hắn gần như không thể rời khỏi thôn bằng hai chân hoặc đi xe máy. Bởi vì có người canh gác khắp nơi, có lẽ những t.h.i t.h.ể trong núi đã bị phát hiện.

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi cảm thấy bực mình trong lòng. Lần trước vào núi theo người giàu có tên Chu Lương, nếu không phải do cán xẻng bị gãy, phải thay bằng đòn gánh tạm thời, không thể chôn người, cũng không đến nỗi bị người ta phát hiện.

Vẫn là do sơ suất.

Nhưng bây giờ nghĩ đến điều này cũng chẳng có ích gì nữa, nhìn đồng hồ, sắp đến 7 giờ 15 phút rồi. Hắn đứng dậy, buộc chặt chiếc khăn quàng cổ màu xanh da trời cũ của phụ nữ quanh đầu, kiểm tra lại tóc giả, soi gương rồi đi ra ngoài.

Từ cổng thôn dẫn đến cây cầu có hai cảnh sát đang làm nhiệm vụ, hắn cúi người, giống như một bà lão gù lưng, đi về phía cầu với tốc độ bình thường. Trên tay không cầm túi đeo mà là một chiếc túi xách giả da cũ của phụ nữ.

Những thứ trong túi đó, cho dù cảnh sát có lật xem thì cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, bởi vì đó là những vật dụng mà mẹ hắn dùng trước đây.

Đều là những thứ rất đời thường, không mấy giá trị. Giống như những thứ mà phụ nữ trung niên, cao tuổi ở nông thôn thường dùng.

May mà hắn còn giữ lại quần áo, giày dép, túi xách và đồ dùng hàng ngày mà mẹ hắn từng mặc. Thậm chí còn giữ lại tóc giả mà hắn chơi đùa vài năm trước, giờ đây đều có thể dùng được. Nếu không, bây giờ hắn muốn trốn thoát cũng không có đạo cụ phù hợp.

Chi đội trưởng Tiêu cùng đồng đội đi đường tắt, tìm đến nhà Ôn Hữu Phúc. Lúc bọn họ đến, cửa đóng, bên trong không có động tĩnh gì, không ai biết bên trong có người hay không.

Chi đội trưởng Tiêu biết rõ sức chiến đấu của người này mạnh đến mức nào, nên cẩn thận bảo người thử kéo cửa, nhưng cửa không mở. Xoay lại, vẫn không mở.

Lúc này chỉ có thể phá cửa, bọn họ mang theo búa tạ chuyên dụng để phá cửa, dùng lực đập một cái, cửa liền kêu "ầm" một tiếng rồi bật mở.

Mọi người xông vào, kiểm tra khắp nhà, mới phát hiện ra căn nhà không có ai.

Chi đội trưởng Tiêu nhìn đồng hồ, để lại hai người canh gác, những người còn lại định đi đến các ngã ba xung quanh để hỏi thăm.

Trước đó anh ta đã dặn dò mọi người phải chú ý, nếu gặp người khả nghi thì phải giữ người lại, vậy người này đã đi đâu rồi?

Anh ta đặc biệt bố trí thêm vài người ở trên cầu, hiện tại ít nhất có bốn người canh gác ở đó. Nếu như vậy mà vẫn để người ta trốn thoát, thì về sau phải hỏi trách nhiệm những người liên quan.

Sự thật giống với suy nghĩ của Chi đội trưởng Tiêu. Ban đầu chỉ có hai cảnh sát canh gác ở cầu, sau khi Chi đội trưởng Tiêu bố trí lại, số lượng đã tăng lên năm người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện