Lâm Linh không quen biết người này, nhất thời không biết nên nói gì, sau khi cảm ơn tấm lòng của đối phương, cô liền nói: "Tên rất dễ nhớ, tôi đã nhớ rồi."

Uông Dương không ở lại lâu, nói chuyện phiếm vài câu, chào hỏi rồi đi. Nhưng vừa bước ra khỏi tòa nhà của Cục cảnh sát, anh ta liền lấy điện thoại ra khỏi túi, gọi cho Lộ Hàn Xuyên: "Tôi nói này lão Lộ, cậu có chút nguy hiểm đấy."

"Tôi có nguy hiểm gì?" Lộ Hàn Xuyên đang đợi điện thoại của Uông Dương, đột nhiên nghe đối phương nói như vậy, anh hơi bất ngờ.

"Cậu biết tôi vừa nhìn thấy gì không? Cô bé bạn gái của cậu đang vui vẻ nói chuyện điện thoại. Bên cạnh cô ấy đứng hai anh chàng đẹp trai, phong cách còn khác nhau nữa, ngay cả tôi cũng thấy không tệ. Cậu biết chuyện này không? Cậu không hề để ý à? Nếu là tôi, tôi tuyệt đối không yên tâm."

Hai chàng đẹp trai? Còn hai phong cách?

Lộ Hàn Xuyên biết hai người đó là ai, suy nghĩ kỹ lại, quả thật mỗi người một vẻ, không ai xấu cả.

Nhưng anh yên tâm về Lý Nhuệ, còn Từ Diệc Dương, thực ra anh và Lâm Linh không mấy hiểu biết.

Lộ Hàn Xuyên nhanh chóng nói với Uông Dương: "Tôi biết cả hai người bọn họ, quen biết cả. Anh không cần lo lắng, khi nào anh tán đổ bạn gái của anh rồi hãy lo chuyện người khác đi."

"Lâm Linh vui vẻ là chuyện rất bình thường, đổi lại là anh được nhận khen thưởng cá nhân Hạng nhất, anh sẽ không vui sao?"

"Cái gì, hạng nhất? Ai vậy? Chẳng lẽ cậu đang nói bạn gái của cậu à?" Uông Dương đổi điện thoại sang tai bên kia, một lúc sau còn tưởng mình nghe nhầm.

Vốn dĩ con gái làm nghề này đã ít, nếu lại nhận được khen thưởng hạng nhất, thì thật sự quá đỉnh!

"Còn ai nữa? Chắc chắn không phải tôi, cũng không phải anh. Hồ sơ đã được phê duyệt, chỉ chờ đến ngày tổ chức tuyên dương thôi."

"Trời ơi, bạn gái cậu quả thật là người tài giỏi!"

"Cô ấy còn trẻ tuổi như vậy, nhưng nếu bảo tôi gọi cô ấy là chị dâu*, tôi cũng không dám cãi."

Uông Dương hoàn toàn phục sát đất. Trước khi Lâm Linh đến, anh ta rất tò mò, giờ đây sự tò mò đó đã biến thành sự khâm phục tuyệt đối.

Là người trong nghề, anh ta hiểu rõ nhất giá trị của khen thưởng hạng nhất. Khen thưởng cao hơn, chỉ có Anh hùng hạng hai và Anh hùng hạng nhất. Muốn còn sống mà nhận được hai giải thưởng sau, thì quả thật không phải chuyện dễ dàng!

Lúc này Lộ Hàn Xuyên lại nói: “Anh lớn tuổi hơn tôi, anh có thể gọi cô ấy là chị dâu?"

Uông Dương cười đáp lại vài câu, nhìn xung quanh không có ai, liền nói với Lộ Hàn Xuyên: "Tôi biết cậu lo lắng về vấn đề an ninh ở đây, yên tâm, tôi thấy không có vấn đề gì lớn, nếu có thời gian tôi cũng sẽ chú ý một chút.

"Nghe nói buổi chiều bọn họ sẽ lên núi xem xét, Chi đội trưởng Khúc nói với tôi là đi kiểm tra một số hang, tôi định đi cùng bọn họ, nếu có chuyện gì tôi sẽ báo lại với cậu."

Lộ Hàn Xuyên đồng ý: "Được, tình hình trên núi phức tạp, theo lý mà nói, giờ mới vào xuân, rắn trên núi vẫn đang ngủ đông, chưa tỉnh giấc, nhưng anh vẫn nên chú ý một chút. Anh quen thuộc với địa hình núi non, tôi nhờ cả vào anh đấy."

"Yên tâm, chuyện này giao cho tôi, về sau tôi đến Giang Ninh, nhớ mời tôi uống rượu."

Hai người bàn bạc xong qua điện thoại, Uông Dương nhìn đồng hồ, lại gọi điện cho Chi đội trưởng Khúc xác nhận lại thời gian bọn họ lên núi vào buổi chiều, mới lái xe lên đường, chuẩn bị chờ Lâm Linh và những người khác xuất phát, cũng đi theo xem xét."



Chưa đầy hai giờ chiều, mọi người lái xe đến chân núi, lý do chọn thời gian muộn như vậy để vào núi là bởi vì những hang mỏ đó không nằm sâu trong núi, đi bộ nhanh khoảng một tiếng là đến nơi.

Tổng cộng có hơn mười người, Lâm Linh đi giữa, phía trước là lão Dương, Từ Diệc Dương và Lý Nhuệ đi theo sau cô, còn Uông Dương đi đầu tiên. Bởi vì anh ta là người địa phương, rất quen thuộc địa hình nơi này, nên giúp Chi đội trưởng Khúc không cần phải tìm người dân địa phương làm hướng dẫn nữa.

Con đường bọn họ đi độ dốc khá là thoải, cũng là con đường thường xuyên được người dân địa phương đi vào núi. Đi ngang qua một dòng suối, dòng suối nhỏ rộng khoảng năm mét, nước suối chảy nhanh theo địa hình núi, rất trong veo, phong cảnh xung quanh thực sự rất đẹp. Nếu không phải vì thời gian gấp rút, Lâm Linh muốn dừng lại chụp vài bức ảnh.

"Co tự đi được không?" Dòng suối có bảy tám tảng đá, người đi trước đặt những tảng đá này làm con đường để đi qua con đường núi bên kia suối. Từ Diệc Dương cảm thấy khoảng cách giữa những tảng đá này hơi xa một chút, không chắc Lâm Linh có thể tự mình đi qua được hay không.

"Chắc không có vấn đề gì." Lâm Linh vừa nói xong đã bước lên tảng đá, nhanh chóng nhảy sang bên kia, trông khá nhanh nhẹn. Chỉ là khi cô nhảy lên tảng đá cuối cùng, cơ thể hơi nghiêng, suýt chút nữa đã không giữ được thăng bằng, nhưng cuối cùng cũng vượt qua thành công.

Lão Dương cười kéo cô một cái, giúp cô giữ thăng bằng kịp thời, Lâm Linh tự cười nói: "Gần đây tôi không tập luyện, thăng bằng hơi kém, xin lỗi mọi người."

"Không sao, đã rất giỏi rồi, rất ổn định." Chi đội trưởng Khúc cười giải vây.

Từ Diệc Dương luôn đi theo sau Lâm Linh, đã chuẩn bị sẵn sàng để đỡ cô bất cứ lúc nào. Chờ Lâm Linh đến bờ an toàn, anh ta mới theo sau. Anh ta còn cầm theo hộp khám nghiệm, khá nặng, nhưng chiếc hộp này không hề ảnh hưởng đến hành động của anh ta.

Cỏ trên núi mới mọc lên, cũng không có thú dữ lớn hay rắn xuất hiện, nên suốt đường đi rất thuận lợi, sau hơn một tiếng đồng hồ mọi người đã đến được hang nơi em trai thứ ba của ông chủ Vũ chết.

Hang này nằm ngay trên vách núi, lúc đầu Lâm Linh tưởng đó là hang động tự nhiên. Nhưng khi vào hang, cô nhận ra dấu vết khai thác nhân tạo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện